Xế chiều hôm nay, sau khi ăn cơm xong, Isabella lập tức vào phòng ngủ của cô Britney. Bình thường lúc này nàng sẽ đến phòng Trần Lạc, hoặc trò chuyện với hắn, hoặc dứt khoác nằm trên giường cho đến khi ngủ mới trở về.
Trần Lạc không biết hắn có nói câu nào mạo phạm nàng không, hay tâm tình của Isabella không tốt. Nhìn cửa phòng nàng đóng chặt, Trần Lạc lắc đầu đi ra ngoài. Thời điểm này tốt nhất không nên quấy rầy nàng.
Sau khi tấn cấp đến Ma Pháp sư sơ cấp, uy lực các hệ ma pháp cũng tăng mạnh, hắn đã không thể tập luyện trong phòng được nữa. Sơ ý một chút, hắn và cô Britney đều không có nhà để về. Lúc xuống lầu, Trần Lạc trùng hợp gặp phó viện trưởng Archie.
Hắn lên tiếng chào hỏi với Archie, rồi chuẩn bị đi đến bãi đất trống nằm sau ký túc xá giáo viên. Archie thấy hắn tựa hồ nghĩ tới chuyện gì, lập tức gọi: "Blair, xin mời chờ một chút." Trần Lạc ngoảnh đầu hỏi: "Viện trưởng Archie có chuyện gì sao?"
Archie nhìn hắn, cười nói: "Là như vầy, học viện có một chuyện muốn mời em giúp một chút. . ." Nghe viện trưởng Archie nói xong, Trần Lạc mới hiểu được hóa ra học viện muốn nhờ hắn soạn đề thi môn toán cho học sinh năm ba. ebookTruyenGG.vip - ebook truyện giá rẻ
Sau chuyện học giả Gaya và mấy bài toán treo thưởng của hiệp hội Toán Học, tất cả mọi người rõ ràng năng lực giải đề của Blair Ma Quỷ cố nhiên rất mạnh, nhưng năng lực lợi hại nhất vẫn là ra đề.
Chỉ dựa vào một bài toán có thể khiến học giả Gaya bỏ chạy về nước ngay trong đêm, toàn bộ vương quốc Lorrain còn có ai làm được điều này? Những ngày này, vừa lúc học viện vì chuyện đề thi mà phát sầu.
Học sinh của Thánh Donas là người đoạt giải Edwin, là Blair Ma Quỷ và cũng là học giả vinh dự. Nếu như môn toán học vẫn giống như trước kia, đó chính là ném mặt của Blair, cũng tự làm mất mặt mình. Sau khi Archie đắn đo suy nghĩ, cuối cùng quyết định giao đề thi môn toán của năm ba vào hai ngày nữa cho hắn.
Mặc dù chuyện này nghe có phần không hợp lý, nhưng ai bảo hắn ngoại trừ là học sinh của Thánh Donas, còn là ma quỷ của giới toán học, là anh hùng của Lorrain chứ? Archie nhìn Trần Lạc, cười hỏi: "Blair, em cảm thấy chuyện này có thể không?"
Trần Lạc cũng không cân nhắc bao lâu, liền gật đầu."Nếu đây là ý của học viện, vậy ngày mai em sẽ đưa bài thi cho viện trưởng." Đề thi môn toán của khối năm ba lại để cho học sinh năm thứ hai ra đề nhìn như hơi kỳ quái, nhưng ở đại lục Thần Ân, chuyện này rất bình thường.
Mọi người trên đại lục Thần Ân chỉ thừa nhận thực lực cường đại và học thức uyên bác. Chỉ cần có một trong hai điều này sẽ không bị coi thường chỉ vì tuổi tác. Thậm chí, bọn họ cũng sẽ không cân nhắc vì sao một thiếu niên mới 16 tuổi như hắn có được những kiến thức và thực lực này.
Tất cả nguyên do đều có thể quy kết cho Thần. Thiên tài có thiên phú siêu cường là do Thần Ma Pháp ban ân. Người trẻ tuổi có học thức uyên bác là do Nữ Thần Trí Tuệ chiếu cố.
Đương nhiên, nếu như biểu hiện vượt quá mức sẽ bị mọi người cho rằng bản thân là Thần, tựa như Trần Lạc trong giới toán học vậy. Trước kia, Trần Lạc còn cần giải thích với người khác những kiến thức này hắn tự học từ thư viện. Hiện tại hắn đã không cần giải thích gì cả.
Hỏi chính là Nữ Thần Trí Tuệ chiếu cố, hỏi lại chính là sứ giả của ma quỷ. So với tự học thành tài, mọi người càng dễ dàng tiếp nhận lý do này hơn. Ra đề thi cho học sinh năm thứ ba, từ trên kỹ thuật mà nói, so với những bài toán Trần Lạc đưa cho hiệp hội Toán Học còn khó hơn.
Dù sau những thứ kia đều là đồ vật của hậu thế, hắn không cần suy nghĩ bất luận điều gì, trực tiếp lấy ra sử dụng là được. Mà bài thi của năm thứ ba, Trần Lạc còn muốn cân nhắc trình độ của bọn họ, quá khó cũng không được, quá đơn giản lại không thể đánh giá được năng lực của học sinh.
Cũng may nghề nghiệp trước kia của hắn là giáo viên. Bỏ ra trọn vẹn một buổi tối, Trần Lạc đã giải quyết xong chuyện này. Ngày hôm sau, hắn đưa bài thi cho phó viện trưởng Archie.
Đề thi hắn soạn ra đều là kiến thức của học sinh năm ba. Đương nhiên, góc độ của bài toán xảo trá một chút, chẳng qua những kiến thức này đối với học sinh có cơ sở vững chắc không có vấn đề. . . .
Người ra đề thi toán cho năm ba lại là một học đệ năm hai. Mặc dù điều này khiến rất nhiều học sinh đều có cảm giác quái lạ, nhưng người ta là học giả vinh dự, ma quỷ giới toán học, lại là anh hùng Lorrain. Từ trình độ nào đó mà nói, có thể để Blair tự mình ra đề là vinh hạnh của bọn họ.
Song, một ngày sau đó, vừa mới thi cử xong, học sinh năm ba bước ra khỏi phòng học, biểu lộ lại có phần hoảng hốt.
Trên bài thi vừa rồi, bọn họ thấy được một tên nông phu biến thái nhốt gà mái và con thỏ vào chung một chiếc lồng rồi đếm chân; một con ốc sên cố chấp luôn luôn muốn trèo lên, leo lên được 5 mét thì trượt xuống 4 mét; Một gã Thủy Hệ Ma Pháp sư đần độn vừa rót nước, vừa đổ nước; Một vị Phong hệ Ma Đạo Sư mỗi ngày đều đặn bay từ thành này đến thành khác, xưa nay chưa từng đến trễ. . .
Từ hôm nay trở đi, bọn họ đối với "Ma quỷ giới toán học" có trải nghiệm rất sâu sắc. Hơn nữa, bọn họ còn nghiêm trọng hoài nghi Blair coi bọn họ thành học giả Gaya. Những bài toán này hẳn nên dán trên tường của hiệp hội Toán Học. . . Trong phòng học năm thứ hai, Trần Lạc tự dưng hắt hơi mấy cái.
Những bài toán cho học sinh năm ba đều là những bài cơ bản nhất mà thôi, tùy tiện một vị học giả đều có thể giải quyết. Học sinh có cơ sở toán học vững chắc như Isabella hoàn toàn có thể đạt điểm tối đa.
Toby ngồi bên cạnh Trần Lạc, vừa vịn gương mặt béo ị, vừa nhìn hắn hỏi: "Blair, cậu thật sự là Nữ Thần Trí Tuệ sao, người ở ngoài đều nói như vậy. . ." Trần Lạc nhìn hắn một cái, hỏi ngược lại: "Cậu cảm thấy thật sự là tớ à?"
"Không phải." Toby lắc đầu, đáp: "Cậu quên trước kia chúng ta so ai tè xa hơn à, Nữ Thần Trí Tuệ khẳng định không phải đi tiểu như vậy. . ." Sau khi bỏ đi lo nghĩ này, Toby tựa hồ tưởng tượng phong phú hơn, cảm thấy hứng thú hỏi: "Blair, nếu như cậu thật sự biến thành nữ nhân, cậu sẽ thích tớ không?"
Trần Lạc nhìn cũng chưa từng nhìn hắn, khoát tay nói: "Không nên hỏi tớ vấn đề ác tâm như vậy." Toby nhìn hắn, nói bằng giọng chắc nịch: "Nếu tớ biến thành nữ nhân, tớ trước hết để cho cậu XXXXX. . ." "Toby chết bầm, ngươi cút ra ngoài cho ta!" Trần Lạc còn chưa mở lời, Lynda ngồi ở phía trước liền không nhịn được, nhảy dựng lên đạp ra một cước lại bị Toby tránh khỏi, hai người cãi nhau ầm ĩ rời khỏi lớp học. Đúng vào lúc này, Trần Lạc thấy Tracey đứng lên, tựa hồ có lời gì muốn nói, hắn ngẩng đầu, hỏi: "Tracey, cậu có chuyện gì không?"
Tracey cúi đầu, nhỏ giọng nói : "Blair, cậu có thể đi với tớ một chút hay không, tớ có lời muốn nói với cậu. . ." Nhìn Tracey cúi đầu đỏ mặt, Trần Lạc thầm nghĩ trong lòng rốt cục cũng phải đối mặt.
Tuy nói Tracey giống như Alice rất nhiều lần ám chỉ hắn. Nhưng vì không phá hư tình cảm bạn bè, Trần Lạc mỗi lần có thể tránh đều sẽ tránh, thực sự không tránh thoát sẽ giả vờ ngây ngốc, nhưng điều kiện tiên quyết của tất cả những thứ này là một người đánh chết không nói, một người giả ngu đến cùng.
Nếu như các nàng lựa chọn làm rõ chuyện này, Trần Lạc cũng chỉ có thể vô tình. Bất kể như thế nào, phòng học cũng không phải là nơi để nói chuyện. Trần Lạc gật đầu, đi theo Tracey ra ngoài.
Chỗ Tracey đi đến là vườn hoa nhỏ nằm đằng sau khu lớp học. Bước chân của Trần Lạc dừng một chút, lại tiến lên. Mặc dù chỗ này vắng vẻ, nhưng hắn cũng không sợ Tracey làm chuyện gì với hắn. Thấy Tracey dừng lại, Trần Lạc bèn đi ra đằng sau nàng mấy bước, hỏi: "Tracey, cậu có chuyện gì không?"
Tracey quay đầu lại, nhìn Trần Lạc, thử hỏi: "Blair, cậu hẹn hò với chị Alice hả?" Trần Lạc kinh ngạc nhìn nàng, hỏi: "Vì sao hỏi như vậy?" Tracey cúi đầu xuống, đáp: "Tớ nghe mọi người nói ngày ấy học tỷ ôm cậu."
"Đây chẳng qua là một cái ôm tạm biệt." Trần Lạc lắc đầu, nói: "Đêm hôm đó, học tỷ ôm không ít người." "Nhưng bọn họ đều là nữ sinh. . ." Tracey nói một câu, lại ngẩng đầu, có chút vui vẻ hỏi: "Nói như vậy, cậu không phải hẹn hò với chị Alice rồi?"
Trần Lạc gật đầu nói: "Không có, đây đơn thuần là tin đồn." Tracey đang muốn nói cái gì, Trần Lạc liền mở miệng lần nữa."Tớ đã có người thích, làm sao lại hẹn hò với chị Alice chứ?" Tracey lập tức hơi tâm thần bất định, nhỏ giọng hỏi: "Tớ có thể biết người mà cậu thích là ai hay không?"
Mặc dù Alice đi, nhưng Tracey còn chưa từ bỏ. Chuyện này mặc dù không ảnh hưởng gì với hắn, nhưng Trần Lạc không muốn những cô bé này lãng phí tâm tư trên người mình. Hắn mỉm cười đáp: "Là Isabella, từ lần đầu tiên thấy nàng, tớ liền thích nàng, hy vọng cậu có thể giữ bí mật này giúp tớ."
Sắc mặt của Tracey trong nháy mắt đã mất đi hồng nhuận phơn phớt, nàng cúi đầu xuống, nói: "Blair, thật xin lỗi, quấy rầy, tớ sẽ giúp cậu giữ bí mật này. . ." Nói xong, nàng liền cắn môi chạy đi.
Nhìn bóng lưng vội vàng rời đi của nàng, Trần Lạc thở dài. Hắn chủ động lên tiếng, dù sao cũng tốt hơn sau khi nàng mở miệng lại từ chối. Loại chuyện ứng đối này, biện pháp tốt nhất chính là từ vừa mới bắt đầu cũng đừng cho nàng hy vọng.
Bất đắc dĩ lắc đầu, Trần Lạc cũng đi về phía phòng học Cách đó không xa, vừa rồi xa xa nhìn thấy Trần Lạc và Tracey, Isabella lén lén lút lút theo tới trốn ở phía sau cây, đầu óc trống rỗng. . .