Trần Lạc xuống giường, vừa mở cửa sổ ra thì Isabella từ bên ngoài nhảy vào. Trần Lạc kinh ngạc nhìn nàng, hỏi: "Vì sao không đi bằng cửa trước?" Isabella lườm hắn một cái, nói: "Đồ đần, đi bằng đường đó sẽ bị nhìn thấy."
Trần Lạc không hiểu vì sao Isabella lại sợ bị người khác nhìn thấy, cũng không phải lén lút làm chuyện gì không thể lộ ra ngoài, nhảy từ cửa sổ vào mới dễ dàng bị người khác hiểu lầm hơn chứ? Isabella thuần thục cởi giày ra, rồi ngồi phịch xuống giường."Người bạn kia chính là hội trưởng Calvin phải không?"
Trần Lạc khẽ gật đầu Isabella nghi ngờ hỏi: "Nhưng vì sao thuế vụ quan lại phải nghe lời của hội trưởng Calvin chứ?" Trần Lạc suy nghĩ một chút, đáp: "Có thể do ông ta thiếu Calvin rất nhiều tiền, chuyện này phải hỏi bọn họ."
Isabella đương nhiên sẽ không đi hỏi Calvin, nàng nhìn Trần Lạc, đổi đề tài."Blair, cha của tớ nói với cậu chuyện gì?" "Ông ấy nói cám ơn tớ lần trước đã bảo vệ cậu ở trước mặt của Baird?" "Còn gì nữa không?"
"Ổng còn nói tình tính của cậu không tốt, để cho tớ ở trường học giúp đỡ cậu nhiều hơn?" Isabella chống nạnh, nói bằng giọng bất mãn."Tính tình của tớ thật sự không tốt hả?" "Cậu quên lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, cậu dùng Hỏa Cầu Thuật đốt tớ rồi sao?"
". . ." Isabella đứng phắt dậy, mang giày vào, rồi nhảy ra cửa sổ."Blair, tớ trở về ngủ, ngày mai gặp. . ." Nàng vừa leo ra ngoài, bèn quay đầu lại, nhỏ giọng nói với Trần Lạc."Blair, cám ơn cậu." Trong góc hành lang, Ouston đứng ở nơi đó, nhìn Isabella mất hút trong bóng tối, chỉ biết thở dài một hơi.
Sau khi Trần Lạc ăn sáng ở phủ thành chủ xong, mới một mình trở về trường học. Isabella vốn định đi chung với hắn, lại bị vợ chồng Ouston giữ lại. Sau một đêm, mẹ của Isabella đối xử với hắn càng nhiệt tình hơn, nhưng Ouston lại chẳng nói chẳng rằng với Trần Lạc.
Lúc bước ra phủ thành chủ, Trần Lạc vừa vặn đụng phải Calvin và Cesar. Hai người thấy hắn lập tức dạt ra hai bên nhường cho hắn một con đường, vẻ mặt không che giấu được tôn kính. Trần Lạc tùy ý phất tay với bọn họ, rồi đi thẳng trở về. Nơi xa, Ouston đứng trong vườn hoa, trên mặt lại toát ra vẻ trầm tư.
Cesar bước vào phủ thành chủ, ở đằng xa đã thấy Ouston, bèn bước nhanh về phía trước. Cesar khom người nói: "Thành chủ Ouston, chuyện hôm qua đều do chúng ta điều tra không rõ ràng, đã gây cho ngài nhiều phiền phức. . ."
Thái độ của thuế vụ quan khác nhau một trời một vực so với đêm qua. Ouston sẽ không cho rằng nguyên nhân nằm trên người mình. Những quan viên ở Vương Đô này, từng người đều ngước mặt lên trời, căn bản không để bọn họ vào mắt.
Lúc này, Ouston lại chợt nhớ đến cảnh Cesar cúi người nhường đường cho Trần Lạc. Đương nhiên, trên mặt của Ouston cũng không biểu hiện ra điều gì, cười nói: "Không có gì phiền phức đâu, ta là thành chủ của thành Yapool, chuyện tiền thuế của thành Yapool cũng có một phần trách nhiệm của ta. . ." . . .
Động tác của thuế vụ quan rất nhanh. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi Trần Lạc đi từ phủ thành chủ về học viện thánh Donas, hắn lập tức nghe được chuyện xảy ra sau đó của tài vụ đại thần.
Đêm qua, thuế vụ quan đến từ Vương Đô đã tìm được một số tiền kếch xù không rõ nguồn gốc trong nhà của tài vụ đại thần, bọn họ lập tức kế biên tài sản ngay tại chỗ. Mà bản thân tài vụ đại thần cũng bị không chế, sắp áp giải về Vương Đô xét xử.
Vỏn vẹn một năm từ khi tài vụ đại thần đến thành Yapool, hắn đã thu đủ các loại tiền thuế, khiến cho người dân ở thành Yapool đã sớm khổ không tả nổi. Sáng sớm nghe được tin này, ai nấy cũng nhảy cẫng hoan hô. Các quý tộc biết bối cảnh của tài vụ đại thần lại khiếp sợ không thôi.
Tài vụ đại thần Valter là em của vương hậu, gia tộc của hắn có sức ảnh hưởng rất lớn ở Vương Đô. Xem như thành chủ Ouston cũng không dám đắc tội với hắn.
Chẳng ai ngờ rằng, thế mà lần này thuế vụ quan lại ra tay độc ác như thế, hoàn toàn không cho vương hậu và gia tộc Valter mặt mũi. Một khi tài vụ đại thần Valter bị cách chức, chắc chắn cách cục thế lực của thành Yapool sẽ xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Vương quốc cần thời gian để điều tài vụ đại thần mới đến, xem như tài vụ đại thần mới có thể được bổ nhiệm sớm nhưng hắn cũng không có bối cảnh như Valter, chỉ có thể lựa chọn theo phe của thành chủ hoặc quan trị an.
Nhà Kravis đã đảm nhiệm chức thành chủ Yapool nhiều đời rồi, cho dù tính cách của thành chủ Ouston có mềm yếu và thụ động đi chăng nữa, nhưng quan hệ gia tộc góp nhặt trong nhiều năm cũng có thể để cho ông ta vẫn đứng vững gót chân ở thành Yapool. Về phần quan trị an, lại hoàn toàn trái ngược với thành chủ Ouston, hắn làm việc tàn nhẫn, lôi lệ phong hành. Suốt vài chục năm ở thành Yapool, coi như địa vị không bằng thành chủ, cũng không kém hơn bao nhiêu.
Quan trị an Emmons đã nghe được tin tức Valter bị thuế vụ quan xét nhà từ đêm hôm qua. Trên mặt của hắn hiện ra vẻ khó tin, hắn hỏi."Tại sao Cesar lại ra tay với Valter, bọn họ không phải là bạn sao?"
Tên phó quan đứng sau lưng lên tiếng."Mặc dù không biết vì sao thuế vụ quan lại trở mặt với Valter, nhưng chuyện này đối với chúng ta mà nói là một chuyện tốt. Valter quá phách lối, không để ai vào mắt, còn Ouston lại là kẻ hèn nhát, nếu như ngài có thể lôi kéo tài vụ đại thần mới, sau này thành Yapool sẽ do chúng ta làm chủ. . ."
Trên mặt của Emmons lộ ra vẻ chờ mong, hắn lẩm bẩm: "Không biết vương quốc sẽ điều ai làm tài vụ đại thần tiếp theo. . ." . . . Nghĩ đến thức ăn trong nhà không còn nhiều lắm, trên đường về trường học, Trần Lạc thuận tiện ghé ngang chợ.
Mấy tay buôn bán ở thành Yapool coi như còn lương tâm. Sau khi tài vụ đại thần rơi đài, giá thức ăn lập tức hạ xuống. Trần Lạc mua xong thức ăn, tính ra lại ít hơn mười đồng bạc so với mấy ngày trước.
Vài hôm trước, giá hàng hóa bị tài vụ đại thần quấy đến rối tinh rối mù. Ouston làm thành chủ, lại không có hành động gì, khó trách trong mắt người khác, ông ta chỉ là một tên thành chủ hèn yếu vô năng.
Trần Lạc càng chờ mong cái ngày mà Isabella trở thành thành chủ. Đến lúc đó, hắn sẽ giúp Isabella quét sạch tất cả thành phần không an phận trong thành Yapool. Thành chủ là thân học tỷ của hắn, sau này hắn chỉ cần trốn dưới váy của Isabella là được rồi.
Về đến nhà, hắn cất thức ăn vào trong tủ lạnh."Cô Britney, em đã về. . ." Britney bước ra từ trong phòng ngủ, hỏi: "Hôm qua em ngủ ở nhà của Isabella phải không?" Trần Lạc khẽ gật đầu, nói: "Hôm qua lúc buổi tiệc kết thúc đã rất muộn, phu nhân Kravis kêu em ở lại phủ thành chủ."
Britney đưa cho hắn mấy lá thư, nói: "Sáng hôm nay, viện trưởng Archie gửi thứ này đến, em mở ra xem một chút đi."
"Đây là cái gì?" Trần Lạc nghi ngờ nhận lấy, phía trước bọn chúng có các biểu tượng khác nhau, bên dưới mỗi biểu tượng còn có một dòng chữ nhỏ, theo thứ tự là: Học viện Ma Pháp Vương Đô Viện Khoa Học Vương Đô Học viện Hiệp Sĩ Vương Đô Viện Văn Học Vương Đô
Viện Y Học Vương Đô "Đây là thư mời của ngũ đại học viện." Britney giải thích: "Người bình thường muốn vào ngũ đại học viện cần phải thi đậu vòng xét tuyển của bọn họ, nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều như thế."
"Hằng năm, ngũ đại học viện Vương Đô đều sẽ lựa chọn một ít thiên tài, gửi thư mời cho bọn họ." Britney nhìn hắn, nói: "Nếu như em đồng ý, học kỳ tiếp theo có thể nhập học ở bất kỳ trường nào trọng ngũ đại học viện." Trần Lạc nghi ngờ hỏi: "Nhưng em không phải mới là năm thứ hai sao?"
Britney mỉm cười đáp: "Đối với ngũ đại học viện mà nói, chuyện này không quan trọng, em là người trẻ tuổi nhất từ trước đến nay đoạt giải Edwin, là người phát hiện số vô tỷ, là anh hùng cứu vớt giới toán học Lorrain. Cô nghĩ, đây cũng là nguyên nhân ngũ đại học viện đồng thời gửi thư mời cho em. . . Mặc dù ngũ đại học viện có một thế mạnh khác nhau, nhưng bất kỳ trường nào cũng cần thiên tài toán học."
Trần Lạc tiện tay ném năm lá thư qua một bên, ngay cả mở cũng chẳng muốn, hắn nói: "Em không đi." Britney khuyên nhủ: "Đây là cơ hội rất khó có được, thành Yapool đối với em mà nói, thật sự là quá nhỏ. . ." Trần Lạc nghĩ một chút, đáp: "Em nghe nói giá rau ở Vương Đô rất đắt. . ."