"Cô Britney. . ." Trần Lạc nghĩ một chút, nói: "Lúc tớ nói cho cô Britney còn chưa lập ra quy định này." Không đợi Isabella lên tiếng, hắn đã hỏi trước: "Làm sao vậy, cậu muốn biết bí mật này, chẳng lẽ về sau cậu muốn làm vợ của tớ à?" "Nằm mơ!" Isabella trừng mắt liếc hắn một cái, hất đầu rời đi.
Trần Lạc nhìn Isabella bỏ đi, đành lắc đầu, rồi đi về phía nhà bếp. Không phải hắn không tin Isabella, trên thế giới này, nàng và cô Britney là hai người Trần Lạc tin tưởng nhất. Chỉ là ở đại lục Thần Ân, chuyện có thể khống chế nguyên tố tạp chất vốn không phải là chuyện con người có thể làm được. Trần Lạc không hy vọng mình để lại ấn tượng "không giống người" trong mắt của Isabella. Sau đó trong vòng vài ngày, gia tộc Stern cũng không có người tìm đến như thể họ đã từ bỏ cô Britney.
Không có người quấy rầy, bên tai của Trần Lạc cũng yên tĩnh hơn rất nhiều. Mấy ngày nay, hắn và Isabella được cô Britney dẫn đi bái tế ở đền thờ, thưởng thức ca kịch trong rạp hát lớn, lại đi quan sát biểu diễn ở đấu trường. . . Mãi cho đến khi Kristen xuất hiện mới phá vỡ thế giới của ba người bọn họ.
Kristen đứng ở trong sân, nhìn Britney đang tưới hoa, hỏi: "Mấy ngày nay, người gia tộc Stern có gây khó dễ cậu không?" Britney lắc đầu, đáp: "Không có."
"Lấy thiên phú của cậu, tớ nghĩ họ sẽ không bỏ qua." Kristen nói tiếp: "Sau khi cậu rời đi, gia tộc Stern dồn phần lớn tài nguyên trên người Helen Stern, năm ngoái nàng đã thành công tấn cấp Ma Pháp sư cao cấp, nhưng vẫn chậm hơn cậu một năm. . ."
Thấy Britney vẫn chăm chú tưới hoa như thể không thèm để ý chuyện này chút nào, Kristen nhìn nàng một chút, nói: "Cậu không muốn biết chuyện của gia tộc Stern, nhưng cậu nhất định cảm thấy hứng thú chuyện này, cha đã triệu tập những người thợ xây giỏi nhất về Vương Đô để xây một ngôi đền mới, sau này Vương Đô sẽ có hai ngôi đền thờ."
"Đền thờ?" Britney nhìn nàng, hỏi lại: "Đề thờ gì?" Đại lục Thần Ân có bốn ngôi đền thờ, Lorrain thuộc đế quốc Oss, thờ Thổ Thần. Ở vương quốc Lorrain, chỉ có một ngôi đền thờ Thổ Thần, sẽ không có ngôi đền thờ ba vị thần còn lại. Mặc dù các học giả thờ Nữ Thần Chí Tuệ, nhưng bốn đại đế quốc và các nước thuộc địa của nó đều không có đền thờ Nữ Thần Trí Tuệ, chuyện Lorrain xuất hiện một ngôi đền thứ hai là một chuyện không thể nào tưởng tượng được.
"Tớ cũng không biết vì sao Thần Toán Học sẽ xuất hiện ở Lorrain." Trên mặt của Kristen hiện ra vẻ khó tin, nàng nói tiếp: "Hội trưởng Andy của hiệp hội Toán Học đang xác nhận chuyện này với các hiệp hội Toán Học ở các nước khác, chỉ cần bọn họ đều thừa nhận địa vị của Thần Toán Học, Lorrain có thể xây dựng một ngôi đền thờ mới. . ."
Ánh mắt của Briney thoáng nhìn sang một hướng khác, rồi nhanh chóng thu hồi lại, nàng nói: "Đối với Lorrain mà nói, đây là một chuyện tốt." Không chỉ công chúa Kristen, tất cả mọi người ở Vương Đô đều biết, Thần Toán Học xuất hiện ở Lorrain. Đối với Lorrain mà nói, điều này có ý nghĩa như thế nào.
Là một nước nhỏ nằm sát biên giới của đế quốc Oss, mặc dù quốc lực của Lorrain hầu như đều kém hơn đại đa số các quốc gia khác, nhưng nếu bàn về nền toán, họ lại có thể nghiền ép toàn bộ đại lục.
Chỉ cần xây dựng đền thờ Thần Toán Học, Lorrain lập tức sẽ trở thành thánh địa trong lòng của tất cả học giả toán học, liên tục hấp dẫn các học giả toán học từ nơi khác tới. Đến lúc đó, cho dù là tứ đại đế quốc cũng không thể không nhìn kỹ Lorrain.
Dù sao, toán học là nền tảng của hầu hết các ngành khác, bất kể là hiệp hội Luyện Kim, hiệp hội Chiêm Tinh, hay hiệp hội Khoa Học. Nền tảng của bọn chúng đều được xây dựng trên toán học, toán học phát triển có thể kéo theo những ngành khác phát triển. Một khi Lorrain trở thành trung tâm học thuật của thế giới, hấp dẫn những nhân tài từ các quốc gia khác đến. Có lẽ trong tương lai xa, trên đại lục sẽ xuất hiện một đế quốc thứ năm.
Trong nhà, trong lòng bàn tay của Isabella xuất hiện một con Thủy Xà và Hỏa Xà trong suốt đang không ngừng du động. Từ khi nàng thức tỉnh thiên phú nhất tâm nhị dụng, song hệ ma pháp của nàng cấp tốc phát triển từ không lưu loát trở nên thành thục.
Trần Lạc vốn cho rằng thiên phú này có thể thông qua rèn luyện cố gắng thì có thể thành thạo, nhưng mà ngoại trừ Isabella, hắn còn chưa từng nghe nói có người nào khác thành công. Trải qua vô số lần thất bại, ngay cả hiệp hội Ma Pháp cũng kết luận rằng thiên phú này giống như thiên phú ma pháp là bẩm sinh, là Chúng Thần ban cho, không thể dựa vào cố gắng mà đạt được. Kết luận này của hiệp hội Ma Pháp hoàn toàn bị Isabella đẩy ngã.
Isabella hiển nhiên còn chưa ý thức được ý nghĩa của chuyện này, dùng chính lời của nàng mà nói, trước kia nàng chỉ lười mà thôi, từ nhỏ đến lớn, chỉ cần chuyện nàng muốn làm, cho tới bây giờ nàng chưa từng thất bại.
Vì không để cho Isabella quá mức kiêu ngạo tự mãn, Trần Lạc lườm nàng một chút, hỏi: "Cậu có thể khống chế nguyên tố tạp chất không?" Isabella hừ một tiếng, nói sang chuyện khác: "Blair, cậu nói Trần Lạc thật sự là thần sao?"
Trần Lạc thuận miệng nói: "Hiệp hội Toán Học không phải đã nhận định hắn chính là Thần Toán Học à?" "Thế nhưng là. . ." Trên mặt của Isabella lộ ra vẻ mê mang, nàng hỏi: "Thần thế nào lại có mùi bách hợp. . ."
Trần Lạc nghĩ một chút, nói: "Có lẽ, bên cạnh Thần Toán Học vừa vặn có một vị nữ thần thích nước hoa bách hợp thì sao. Nếu như một ngày nào đó nữ thần đổi thành nước hoa hoa lài, hắn lập tức sẽ có mùi hoa lài. . ."
Isabella ném cho hắn một cái liếc mắt, nói: "Cậu cho rằng thần giống như chúng ta à, làm sao thần có thể dùng nước hoa chứ?"
Rất hiển nhiên, theo Isabella, người gọi là thần hẳn được cung phụng trong bốn ngôi đền thờ, tồn tại cao cao tại thượng. Bọn họ phất tay có thể để phong vân cuốn ngược, thiên địa biến sắc, Thánh Ma Đạo Sư ở trước mặt bọn họ giống như sâu kiến. . .
Nhưng đó là Ma Pháp Chúng Thần, tín ngưỡng của nhân loại khác biệt, thần cũng khác biệt.
Giới ma pháp có thần của giới ma pháp, giới toán học cũng có thần của giới toán học, tựa như mọi người không thể mong đợi Ma Pháp Chúng Thần biết vi phân và tích phân, cũng không thể mong đợi Thần Toán Học dùng ma pháp nghiền ép Thánh Ma Đạo Sư.
Trần Lạc phí hết không ít miệng lưỡi mới giải thích rõ ràng chuyện này với Isabella. Isabella rốt cuộc hiểu rõ ý tứ của hắn, nàng suy nghĩ một chút, hỏi: "Ý của cậu là mặc dù Trần Lạc là Thần Toán Học, có lẽ thực lực ma pháp của hắn còn không bằng tớ?"
"Cậu suy nghĩ nhiều." Trần Lạc lườm nàng một chút, nói: "Người ta có thể giết chết Baird, một mình cậu có thể giải quyết Ma Pháp sư cao cấp à?" "Đó là do tớ còn không nghiêm túc." Isabella không phục nói: "Cậu chống mắt lên xem, nhiều nhất hai năm, tớ có thể trở thành Ma Pháp sư cao cấp. . ."
Hiện tại Isabella mới mười bảy tuổi, nếu hai năm sau nàng tấn cấp Ma Pháp sư cao cấp thì ngay cả thiên phú của cô Britney cũng không bằng nàng. Trần Lạc cũng không tiếp tục đả kích sự tự tin của nàng. Sau khi vào Vương Đô, Isabella kiêu ngạo đã nhận đả kích đủ nhiều, những ngày gần đây, mỗi ngày nàng đều ngủ trễ hơn Trần Lạc.
Bọn họ đến Vương Đô sớm thời gian nhập học một tháng. Lúc này, còn hơn nửa tháng nữa là đến ngày tựu trường nên họ cũng không vội đến học viện đưa tin.
Mấy ngày trước, bọn họ đã đi thăm gần như toàn bộ Vương Đô, ngay cả Isabella đối với nơi này cũng không có cảm giác mới lạ, nàng và Trần Lạc đều an tâm luyện tập ma pháp.
Sau khi tấn cấp Ma Pháp sư trung cấp, cô Britney lại dạy cho Trần Lạc mấy ma pháp trung cấp biến thể, trước khi hắn hoàn toàn thông thạo những ma pháp này, hắn tạm thời không cần đi hiệp hội Ma Pháp.
Mà Isabella tựa hồ cũng nhận được kích thích, quyết tâm cố gắng tu tập ma pháp cho bằng được. Suốt một tuần lễ, nàng tự nhốt mình ở trong phòng. Mỗi ngày Trần Lạc cũng chỉ có lúc ăn cơm có thể thấy nàng.
Tình huống như vậy lại kéo dài hai ngày, Trần Lạc rốt cục nhịn không được, đứng ở ngoài gõ cửa phòng của Isabella. Minh tưởng cố nhiên quan trọng, nhưng cũng muốn chú ý khổ nhàn kết hợp, tiêu hao tinh thần lực quá độ có thể dẫn đến chết người đấy. . .
Song, Trần Lạc giơ tay lên còn chưa kịp hạ xuống, cửa phòng của Isabella đã mở ra, nàng kéo Trần Lạc vào trong phòng, có chút kinh hoảng nói: "Blair, tớ, tớ cho cậu biết một bí mật. . ." Trần Lạc nhìn nàng một chút, kinh ngạc hỏi: "Cậu tấn cấp Ma Pháp sư trung cấp rồi à?"
Isabella cắn môi một cái, nói: "Tớ, tớ có thể khống chế nguyên tố tạp chất. . ."