Lúc Trần Lạc vẫn còn là Ma Pháp học đồ, trong vòng năm mét tuyệt đối là sân nhà của hắn. Chỉ cần một hỏa cầu màu lam nho nhỏ có thể đưa Baird đi chầu Ma Pháp Chúng Thần.
Mặc dù hắn đã là Ma Pháp sư trung cấp, tinh thần lực có thể bao trùm phạm vi lớn hơn, nhưng kẻ địch của hắn cũng không phải là Hỏa hệ Ma Pháp sư cao cấp, mà là Phong hệ Đại Ma Pháp sư.
Vô luận tốc độ thi triển hay uy lực ma pháp của lão già đeo mặt nạ đối diện đều không phải chỉ một tên Baird có thể so sánh.
Huống chi, tác dụng chính của hỏa cầu màu lam là đánh lén. Nếu Phong hệ ma pháp sư đã sớm câu thông tốt Phong nguyên tố, có thể phóng thích ma pháp trong chớp mắt thì Hỏa Cầu Thuật không thể dùng được nữa rồi.
Không hề nghi ngờ, người đối diện là kẻ địch mạnh nhất mà Trần Lạc gặp phải từ khi đi đến đại lục Thần Ân. Cho nên Trần Lạc đang đợi, chờ lão đến đủ gần sẽ cho lão một kích trí mạng. Song, lão già đeo mặt nạ kia bước đến gần hắn khoảng 10 mét thì bỗng nhiên dừng lại.
Lão đứng ở nơi đó, nhìn Trần Lạc, nói: "Ném bản chép tay kia qua đây." Trần Lạc không chút do dự giương một tay lên, lập tức có một vật bay đi. Chỉ có điều, vật bay qua không phải bản chép tay vu thuật trong tay của hắn, mà là một hỏa cầu màu lam.
Song, hỏa cầu màu lam kia bay đến một nửa bỗng nhiên thay đổi phương hướng, đập vào một cây đại thụ bên trái. Trong chớp mắt, cây đại thụ kia bị ngọn lửa màu xanh lam bao phủ, hóa thành tro tàn. Trần Lạc nhìn lão già đối diện, quả nhiên thực lực của Phong hệ Đại Ma Pháp Sư không phải hắn hiện tại có thể liều mạng. Dưới ma pháp hệ Phong, hoả cầu của Trần Lạc căn bản đừng nghĩ tới gần lão."Xem ra, ta muốn rút lại lời nói vừa rồi, tin tưởng ta, ngươi sẽ chết rất thống khổ."
Lão già đeo mặt nạ đối với Trần Lạc lắc đầu, vừa mới giơ tay lên, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi. Thân thể trong chớp mắt nhanh chóng lùi hơn về sau hơn 10 trượng, đứng ở đằng xa, dùng ánh mắt sợ hãi không gì sánh được nhìn Trần Lạc, nghiêm nghị nói: "Đây là ma pháp gì!"
Ngay vừa rồi, lúc lão muốn dùng phong nhận kết thúc sinh mệnh của Ma Pháp sư trung cấp đối diện, bỗng nhiên cảm thấy choáng váng đầu óc, đồng thời có một cảm giác hít thở khó khăn. Mãi cho đến khi lão lùi về nơi này, cảm giác kia mới dần dần biến mất.
Trần Lạc nhìn lão già đã lùi về khoảng cách an toàn, trong lòng có phần tiếc nuối.
Lấy tinh thần lực hiện tại của hắn, nhiều nhất chỉ có thể khống chế không gian khoảng 10 trượng, khí ni-tơ không màu không vị, sau khi làm mất đi khí ô-xy trong không khí, con người sẽ không lập tức nhận ra, mà sau đó theo phản xạ gia tăng tần suất hô hấp.
Điều này đưa đết kết quả là bọn họ sẽ nhanh chóng thải lượng ô-xy trong máu ra ngoài nhanh hơn, từ đó dẫn đến thiếu ô-xy lên não, ngắn ngủi trong mấy chục giây sẽ khiến cho người ta nhanh chóng mất đi ý thức.
Trong tình huống thiếu khí ô-xy xung quan, thời gian ngừng thở sẽ lâu hơn thời gian tiếp tục kiên trì hô hấp.
Đáng tiếc, nơi này không phải là không gian bịt kín, lão già đeo mặt nạ kia cuối cùng vẫn nhận ra không đúng, Trần Lạc nhanh chóng tiếp cận lão, lão già không ngừng lùi lại, từ đầu đến cuối duy trì một khoảng cách an toàn với hắn.
Ở trong quá trình này, lão còn phóng mấy cái phong nhận về phía Trần Lạc, nhưng mà phong nhận là sát chiêu ở khoảng cách gần, là công kích nhanh nhất trong bốn hệ ma pháp. Người khác gần như không cách nào phản ứng, nhưng cách hơn 30m, Trần Lạc có đầy đủ thời gian tránh né.
Đêm khuya, trên cánh đồng hoang nằm ở ngoại thành Vương Đô, một vị Ma Pháp sư trung cấp, một vị Đại Ma Pháp Sư, vậy mà giằng co nhau một cách kỳ quái.
Trần Lạc nhìn lão già đeo mặt nạ kia, bắt đầu yên lặng tụ tập khí hydro. Cho dù hắn có thể lập tức phóng ra ma pháp, nhưng hàm lượng khí hydro trong không khí quá ít, hắn cần đầy đủ thời gian mới có thể tụ tập được đủ lượng khí hydro để uy hiếnpn được Đại Ma Pháp Sư.
Trước mắt mà nói, đây là át chủ bài lớn nhất của hắn, nhưng lấy tinh thần lực Ma Pháp sư trung cấp của hắn thi triển ra bom hydro, uy lực thực sự quá lớn. Trước lúc này, hắn cần tìm tới một nơi an toàn.
Cùng lúc này, lão già đeo mặt nạ kia nhìn Trần Lạc, phía dưới mặt nạ đã hiện ra vẻ chấn kinh không thể che giấu được. Mấy chục năm qua, lão đã từng thấy vô số Ma Pháp sư trung cấp, nhưng vẫn là lần đầu tiên gặp kẻ kỳ quái như vậy.
Ma pháp hệ hỏa không có tác dụng với hắn, đến gần hắn sẽ sinh ra cảm giác choáng váng, còn hỏa cầu màu lam có lực sát thương khủng khiếp kia nữa. . .
Lão thậm chí đang nghi ngờ người áo đen đối diện có phải là kẻ dị đoan tiềm phục trong vương quốc Lorrain hay không. Ngoại trừ dị đoan, ngoại trừ những Vu Sư kia, còn có người nào có thủ đoạn quỷ dị như vậy?
Nếu như có thể bắt sống hoặc giết tên dị đoan này, nộp cho đền thờ, lão sẽ nhận được lợi ích cực lớn, thậm chí là thời cơ tấn cấp Ma Đạo Sư. . . Nghĩ tới đây, lão liếmc láp bờ môi khô khốc, trên bàn tay khẳng khiu như que củi bắt đầu kết ấn.
Cùng lúc đó, cách lão hơn 30 m, sắc mặt của Trần Lạc bỗng dưng biến đổi. Hắn cảm nhận được Phong nguyên tố trong không khí bắt đầu tụ tập lại, chẳng mấy chốc đã có xu hướng bão hòa. Cùng lúc đó, cơ thể của hắn cũng không tự chủ bắt đầu nổi bồng bềnh giữa không trung.
Trần Lạc biến sắc, trong chớp mắt, quanh chân của hắn xuất hiện một lớp thổ giấp, gắn thật chặt vào mặt đất để tránh bị Phiêu Phù Thuật của đối phương khống chế. Một khi bị Phiêu Phù Thuật của Đại Ma Pháp Sư không chế, hắn ngay lập tức sẽ trở thành cá nằm trên thớt.
Song, vào lúc này, Trần Lạc lại phát giác ở đằng xa có ba động Phong nguyên tố quen thuộc, đây là. . . ba động của Phong nhận!
Trần Lạc thầm mắng một câu trong lòng, quả nhiên kinh nghiệm của chiến đấu của Đại Ma Pháp Sư rất phong phú. Kẻ này cố ý dùng Phiêu Phù Thuật che mắt hắn, chờ đến khi hắn chủ động hạn chế hành động của mình. Cứ như vậy, Trần Lạc liền không cách nào linh hoạt né tránh phong nhận.
Chuyện hắn duy nhất có thể làm chính là trước khi Đại Ma Pháp Sư phóng ra phong nhận, tặng lão cái chết! Trần Lạc cắn răng một cái, thấp giọng nói: "Bạo!" Một đốm lửa yếu ớt bỗng nhiên xuất hiện ở đằng xa. Oanh!
Phong nhận của lão già còn chưa kịp phóng thích thì đốm lửa yếu ớt kia đã biến thành màu lam, trong chớp mắt tiếp theo, phô thiên cái địa hướng cuốn tới lão.
Trần Lạc không quản được lão già kia, nhanh chóng giải trừ trói buộc dưới chân, rồi nhào về một bên sườn dốc hắn đã để ý trước đó. Song, thân thể của hắn vừa mới vọt lên đã bị đợt dư âm đầu tiên của vụ nổ thổi bay.
Trong lòng Trần Lạc lo lắng trước nay chưa từng có, coi như hắn không chính diện đối mặt với vụ nổ, nhưng những tảng đá, mảnh gỗ các thứ bị vụ nổ thổi tung cũng đủ để nguy hiểm đến tính mạng.
Đúng lúc này, Trần Lạc bỗng nhiên cảm giác mình được một cơ thể mềm mại ôm lấy, sau đó ngửi được mùi thơm quen thuộc. Britney ôm Trần Lạc, quay cuồng rơi xuống đất, bảo vệ Trần Lạc dưới cơ thể mình, đồng thời còn tạo một Thổ Hộ Tráo nặng nền bao phủ hai người lại.
Vòng bảo hộ bên ngoài truyền đến tiếng va đập lốp bốp, những tảng đá bị nổ tung bay loạn xạ đập trúng vòng bảo hộ. Vòng bảo hộ hệ Thổ vốn có tiếng kiên cố trong tứ hệ ma pháp, vậy mà cũng xuất hiện vài vết rạn nứt.
Sắc mặt Britney biến hóa, nàng lại phóng ra một cái lồng băng bao trùm bên ngoài Thổ Hộ Tráo. Sau đó một giây, bên ngoài đã trở lại yên ắng như ban đầu. Mà cặp tầng bảo hộ kia cũng không chịu nổi gánh nặng, xuất hiện lít nha lít nhít vết nứt, rồi chậm rãi tiêu tán.
Britney lo lắng nhìn về phía dưới thân, hỏi: "Blair, em không sao chứ?" Trần Lạc từ dưới thân thể của Britney leo ra, hít một hơi thật sâu, lắc đầu nói: "Em không sao, sao cô lại tới đây. . ." Britney nói: "Cô không yên tâm một mình em ra ngoài nên đã đi theo phía sau, những người này là ai, em làm gì mà trêu chọc bọn họ?"
"Chuyện này một hồi lại nói. . ." Nghĩ đến Phong hệ Đại Ma Pháp Sư kinh khủng kia, Trần Lạc trong nháy mắt lần nữa cảnh giác, hắn nhìn chung quanh một chút, hỏi: "Lão già kia đâu?" Britney nhìn về một hướng khác, nói: "Vừa rồi, coi như lão là Đại Ma Pháp Sư cũng không không thể nào sống sót. . ."
Mặc dù biết cô Britney nói đúng, lão già kia không có khả năng sống sót trong trung tâm của bom hydro, nhưng Trần Lạc vẫn không yên lòng lục lọi bốn phía, lại chỉ tìm được một cái chân của lão.
Uy lực của khoa học kết hợp với ma pháp khủng bố như vậy, nếu như không phải cô Britney, Trần Lạc lần này không chết cũng phải lột da. Britney vịn hắn đứng lên, nói: "Vừa rồi náo ra động tĩnh quá lớn, chúng ta nhanh rời khỏi nơi này thôi. . ." Nàng nắm lấy tay của Trần Lạc, hai người bay lên không trung, nhanh chóng biến mất.
Sau một lát, mấy bóng người từ trên trời rời xuống. Dưới ánh sáng chiếu rọi của ma pháp hệ Hỏa, bọn họ nhìn mặt đất cháy đen, thân cây thủng trăm ngàn lỗ và tàn chi nằm rải rác trên mặt đất, kinh hãi thốt lên: "Vừa rồi nơi này xảy ra chuyện gì!"