Đọc lén nhật ký của người khác là chuyện rất đáng xấu hổ, nhưng Trần Lạc vẫn không nhịn được lật bản chép tay của Hách Lý Diệp ra mấy chục lần.
Ngoại trừ xác định hắn không bỏ sót tin tức quan trọng gì về Vu Sư, hắn còn rất ngạc nhiên, cô gái tên là Diana kia so sánh với Alice, dáng người ai khá hơn một chút. . . Đương nhiên, Trần Lạc rất nhanh ý thức được loại hành vi này là không đúng.
Bản chép tay này được viết từ sáu mươi năm trước. 60 năm về sau, nàng Diana mỹ lệ có thể đã mặt mũi nhăn nheo, không còn mỹ lệ nữa. Mà điều kiện trước tiên là nàng còn sống. Tại đại lục Thần Ân, có thể sống hơn 60 tuổi xem như may mắn, 70 tuổi trở lên tuyệt đối là thọ.
Có điều, khác với Ma Pháp sư, mỗi một Vu Sư đều là thầy thuốc. Tuổi thọ trung bình của Vu Sư hẳn là viễn siêu Ma Pháp sư, có lẽ năm đó Tiểu Vu Sư Hách Lý Diệp hiện tại vẫn còn sống.
Trong lòng Trần Lạc bát quái chuyện về sau của Hách Lý Diệp và Diana, để tránh lòng hiếu kỳ bị Isabella phát hiện, hắn cất bản chép tay vào trong rương rồi khóa lại, đoạn chui vào màn chuẩn bị đi ngủ.
Mùa thu ở Vương Đô, muỗi nhiều đến kinh ngạc, một khi không chú ý sẽ bị đốt thành cái sàng. Nửa tháng trước, Trần Lạc đã mắc màn vào giường. Ngày mai là cuối tuần, Trần Lạc phải dậy sớm đi thăm Alice với Isabella.
Alice ngã bệnh, hôm qua không đến lớp, học sinh trong lớp đã hẹn hôm nay đi thăm nàng. Mặc dù Isabella đấu đến đấu lui với Alice, nhưng loại thời điểm này cũng rất quan tâm nàng. Hai người thật sớm rời giường, rảo quanh chợ một vòng chọn lễ vật, sau đó đi về phía gia tộc Clark.
Gia tộc Clark là một tiểu quý tộc ở Vương Đô, cũng là nhà bác gái của Alice. Sau khi đến Vương Đô thì nàng ở đây. Đi trên đường, Isabella mang theo lễ vật, hỏi: "Blair, cậu có thể trị Alice bệnh sao?" Trần Lạc lắc đầu nói: "Tớ chỗ nào biết trị bệnh. . ."
Isabella nói: "Lần trước lúc tớ bị bệnh, cậu không phải nói cậu cũng hiểu chữa bệnh sao?" "Đó là tớ gạt cậu." Trần Lạc nói: "Bác sĩ Catherine đã nói rồi, cậu tự mình khỏi bệnh, không quan hệ gì với tớ. Tớ chỉ muốn an ủi cậu mà thôi."
Trên mặt của Isabella lộ ra vẻ hoài nghi, nàng nói: "Thế nhưng, thế nhưng khi cậu nắm tay tớ, tớ giống như cảm giác được có thứ gì chạy vào trong thân thể mình. . ."
"Đó là cậu bị sốt hồ đồ rồi, sinh ra ảo giác." Trần Lạc nhìn nàng một cái, nói: "Về sau ban đêm đi ngủ nhớ kỹ đắp kín mền, lần sau sẽ không may mắn như vậy đâu." Isabella nhìn một chút hắn, hỏi: "Vậy một hồi cậu sẽ không nắm tay Alice. . ."
Trần Lạc hỏi ngược lại: "Vì sao tớ muốn nắm tay Alice, tay con gái có thể tùy tiện để người ngoài nắm sao?" Isabella hừ nhẹ một tiếng, hỏi: "Chẳng lẽ với tớ, cậu cũng không phải là người ngoài?"
Trần Lạc nhìn nàng, lắc đầu, thất vọng nói: "Isabella, cậu làm tớ quá là thất vọng, chúng ta cùng một chỗ lâu như vậy, cậu thế mà xem tớ là ngoại nhân. . ."
Thấy Trần Lạc cũng không quay đầu lại bước nhanh rời đi, Isabella vội vàng đuổi theo, nói: "Ai nha, cậu hiểu lầm, tớ vẫn luôn coi cậu là nội nhân, làm nội nhân còn không được à. . ." . . .
Mặc dù địa vị của gia tộc Clark tại vương đô không quá hiển hách, nhưng cũng là quý tộc lâu năm. Trang viên của gia tộc cũng nằm trong khu quý tộc của Vương Đô. Lúc Trần Lạc và Isabella đi vào gia tộc Clark, đã có không ít xe ngựa đậu bên ngoài.
Đi vào trang viên, Trần Lạc xa xa đã thấy mấy khuôn mặt quen thuộc. Ở trường học, Alice giao lưu rất rộng. Sau khi biết tin nàng bị bệnh, có rất nhiều người đến thăm nàng. Trong đình viện, mấy nữ sinh hệ Thủy thấy Trần Lạc và Isabella xuất hiện, lập tức thì thầm bàn luận."Là Blair, còn có Isabella ở lớp hệ Hỏa."
"Isabella làm sao mỗi lần đều đi với Blair, bọn họ đang hẹn hò à?" "Mỗi ngày bọn họ ăn cơm cùng nhau, tan học cùng nhau về nhà, lần trước cuối tuần, tớ còn thấy bọn họ cùng đi hiệp hội Ma Pháp, chẳng lẽ bọn họ đã ở chung?" "Xem ra Alice không có cơ hội. . ." . . .
Trần Lạc đi đến trước mặt mấy cô nữ sinh, lên tiếng chào hỏi với các nàng: "Lysa, Alice thế nào?" Lysa dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn Trần Lạc và Isabella một chút, mới nói: "Bác sĩ Catherine đang ở trong chẩn bệnh cho Alice, nàng mới vừa nói Alice chỉ bị sốt thông thường, uống thuốc sẽ khỏe."
"Vậy là tốt rồi." Trần Lạc và Isabella đi về phía cửa phòng, Catherine vừa vặn từ trong bước ra. Nàng thấy Trần Lạc và Isabella, mỉm cười nói: "Bệnh nhân là bạn học của hai người sao, yên tâm đi, nàng chỉ hơi sốt thôi. Tôi đã cho nàng uống thuốc, nhanh chóng sẽ khỏi bệnh thôi." Isabella điềm nhiên nói: "Cám ơn chị Catherine."
Catherine cười nói: "Hôm nay phòng khám hơi nhiều bệnh nhân, tôi đi về trước, hai người vào xem nàng đi." Lúc Trần Lạc nói chuyện với Catherine, đám người Lysa đã đi vào. Sau khi tạm biệt Catherine, Trần Lạc mới cùng Isabella đi vào gian phòng.
Alice tựa ở đầu giường, trông có vẻ hơi tiều tụy, trên mặt tươi cười, nói: "Blair, Isabella, các cậu cũng tới. . ."
Trong phòng ngoại trừ Trần Lạc đều là nữ sinh, Alice chỉ mặc một chiếc áo ngủ cổ chữ V, không che giấu hết toàn bộ da thịt trước ngực. Isabella bước đến, cầm một bộ quần áo cạnh giường choàng lên người nàng, nói: "Alice, cô cũng đã ngã bệnh, cẩn thận lại cảm lạnh. . ."
Trần Lạc rốt cục có thể buông ra ánh mắt, hắn đi đến bên giường, nói: "Alice cố gắng dưỡng bệnh. . ." Hắn còn chưa dứt lời, trên mặt biểu lộ bỗng nhiên trì trệ. Theo hắn tới gần Alice, Trần Lạc thế mà cảm nhận trên người nàng có nguyên tố chữa trị.
Ma Pháp sư không cách nào cảm ứng được nguyên tố chữa trị, nhưng Trần Lạc có thể. Mặc dù vết tích này đã rất nhạt, chẳng mấy chốc sẽ hoàn toàn biến mất, nhưng Trần Lạc có thể khẳng định hắn cảm ứng sẽ không sai.
Sau khi nguyên tố chữa trị mất đi tinh thần lực khống chế, nó sẽ nhanh chóng tan biến trong không khí. Điều này nói rõ tại trước đây không lâu, có một Vu Sư vừa mới tiếp xúc với Alice. Trong đầu của hắn nhanh chóng chuyển động, trước tiên loại bỏ tất cả mọi người ở đây.
Isabella thấy Trần Lạc nhìn chằm chằm vào Alice, hừ nhẹ một tiếng, nói: "Blair, chúng ta cần phải trở về, cô Britney đang ở trong nhà chờ lấy chúng ta đây. . ." "Biết." Trần Lạc qua loa trả lời Isabella, sau đó nhìn về phía Alice, hỏi: "Alice, sáng nay có mấy bác sĩ đã đến đây?"
Alice nói: "Chỉ có bác sĩ Catherine, y thuật của nàng rất tốt, bác gái mời bác sĩ đầu tiên chính là nàng." "Y thuật của bác sĩ Catherine vẫn luôn khiến người ta kính nể." Trần Lạc mỉm cười, nói: "Tớ và Isabella đi về trước, chúc Alice sớm khỏi bệnh."
Từ nhà Clark đi ra, trong lòng Trần Lạc cơ hồ đã xác định, Catherine chính là Vu Sư đã từng tiếp xúc với Alice, không có khả năng thứ hai. Cảm giác của hắn sẽ không sai. Hơn nữa, nếu như Catherine là Vu Sư, như vậy y thuật của nàng, địa vị của nàng, hết thảy đều có thể giải thích rõ.
Mỗi một vị Vu Sư đều là lương y, không chỉ bởi vì các nàng biết Trì Dũ Thuật, Vu Sư đối với đặc tính của thực vật hiểu rõ cũng hơn Ma Pháp sư rất như. Xem như không cần Trì Dũ Thuật, bọn họ cũng là chuyên gia trong điều chế thuốc.
Trần Lạc đối với Vu Sư không có kỳ thị gì, càng nhiều hơn chính là hiếu kỳ. Một vị Vu Sư, trong miệng của Ma Pháp sư là dị đoan, lại là thủ tịch y sư của vương thất Lorrain, không biết nàng đến cùng có mục đích gì. . .
Đương nhiên, cũng có thể là Trần Lạc suy nghĩ nhiều, Vu Sư bị Ma Pháp sư chèn ép, các nàng muốn có chỗ đặt chân trong thế giới Ma Pháp sư, chỉ có thể che giấu thân phận của mình.
Lần trước thời điểm Trần Lạc thi triển Trì Dũ Thuật với Isabellla, Catherine cũng không có mặt. Lúc Kristen đưa nàng đến, thời gian đã trôi qua rất lâu, nguyên tố chữa trị đã sớm tiêu tán, nàng hẳn không có phát hiện.
Nghĩ không ra Catherine lại là Vu Sư, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Trầng Lạc. Nàng là Vu Sư duy nhất mà Trần Lạc biết, hắn không biết có thể học được nhiều vu thuật hơn ở chỗ nàng hay không. . .
Isabella đi ở bên người Trần Lạc, thấy hắn sau khi rời khỏi gia tộc Clark, vẫn mất hồn mất vía, hừ lạnh một tiếng."Nếu cậu còn muốn ở lại thêm một hồi, tớ một mình trở về cũng được." "Trước không trở về." Trần Lạc nói: "Chúng ta đi phòng khám của bác sĩ Catherine đi."
Isabella kinh ngạc nhìn hắn, khó có thể tin nói: "Blair, chẳng lẽ vừa rồi cậu vẫn luôn nghĩ đến bác sĩ Catherine sao?"