"Blair?" "Blair cũng tới?" "Hắn chính là tên Blair chết tiệt kia!" "Đáng chết, hắn chính là kẻ phát minh ống nghe bệnh dư thừa này!" . . .
Catherine vừa dứt lời, Trần Lạc và Kristen còn chưa lên tiếng, xung quanh lập tức ồn ào giống như ong vỡ tổ, trong nháy mắt sôi trào lên, bầu không khí so với thảo luận dịch bệnh vừa rồi còn muốn náo nhiệt hơn.
Cùng lúc đó, Trần Lạc cũng cảm nhận được oán khí sâu đậm trên thân của đám người xung quanh. Chẳng qua, hắn đã bị coi là ma quỷ, biểu tượng của tà ác trong giới toán học. Chuyện bị người ghi hận sớm đã thành thói quen. Trần Lạc không thèm để ý đến đám người đó, mà nhìn Catherine, hỏi: "Bác sĩ Catherine đã điều tra rõ ràng là bệnh gì chưa?"
Catherine lắc đầu, đáp: "Vẫn chưa, Vương Đô chưa từng xuất hiện căn bệnh này. Các bác sĩ cũng không biết nền điều phối thuốc như thế nào."
"Bệnh nhân có triệu chứng gì?" Chuẩn đoán chính xác bệnh đối với thầy thuốc ở thế giới này là một chuyện không hề dễ dàng, thế là Trần Lạc đổi cách hỏi. Catherine nhìn hắn một chút, nói: "Bệnh nhân đổ rất nhiều mồ hôi, đau đầu, khát nước, thường xuyên sẽ có những đợt sốt hoặc lạnh run. . ."
Trần Lạc hỏi: "Hai lần phát tác thỉnh thoảng vào hai ngày nay phải không?" Catherine sửng sốt một chút, kinh ngạc hỏi: "Làm sao cậu biết?" Kết luận này là do mấy vị thầy thuốc mới phát hiện. Giữa hai cơn sốt, bệnh nhân hầu hết đều bình thường, nhưng mỗi lần sốt sẽ lập tức rơi vào nguy hiểm, thậm chí tử vong. . .
Trần Lạc lẩm bẩm: "Bệnh sốt rét. . ." Hắn không phải bác sĩ, nhưng cũng đã từng nghe đến tiếng tăm của bệnh sốt rét.
Bệnh sốt rét, bệnh AdumbS và bệnh lao phổi được gọi là tam đại bệnh tật của thế giới. Bệnh sốt rét còn được mệnh danh là "Hung thủ mưu sát trăm vạn người". Nếu như dựa vào thiệt hại về người và của do bệnh sốt rét ảnh hưởng, như vậy, nó có thể nói là căn bệnh có tính chất hủy diệt lớn nhất trong lịch sử nhân loại từ trước đến nay. Toàn bộ thế kỷ 17, bệnh sốt rét hoành hành khắp thế giới, đồng thời suýt chút nữa lấy mạng Khang Hi. Cho dù đến thế kỷ 19, nó vẫn là một căn bệnh rất phổ biến ở châu Âu.
Sau khi bước vào thế kỷ 21, hằng năm thế giới có khoảng năm triệu người mắc bệnh sốt rét, 1 triệu người bởi vậy mất mạng. Đây là con số thống kê trong nền y học phát triển, trong thời kỳ rút máu là chủ lưu và không có thuốc điều trị đặc hiệu ở đại lục Thần Ân, bệnh nhân mắc bệnh sốt rét muốn sống chỉ dựa vào may mắn.
Catherine mê mang nhìn Trần Lạc, hỏi: "Cái gì?" Trần Lạc lấy lại tinh thần, thấp giọng nói: "Tôi có lẽ có biện pháp trị bệnh này." Catherine nghe vậy, trên mặt lộ ra nét mừng, kích động nắm tay hắn, hỏi: "Blair, đây là sự thực sao?"
Trần Lạc khẽ gật đầu, nói: "Trước kia tôi đã từng đọc trong một quyển sách, có người gọi bệnh này là "Bệnh sốt rét", đồng thời thành công chữa khỏi rất nhiều bệnh nhân." Catherine vội vàng hỏi: "Quyển sách kia bây giờ ở nơi nào?"
Trần Lạc lắc đầu, nói: "Về sau lúc dọn nhà thì bị mất, có điều tôi vẫn nhớ hai loại thuốc trị bệnh này. Điều kiện tiên quyết là chúng ta có thể tìm tới nguyên vật liệu. . ."
Hiệp hội Y Học, những thầy thuốc khác còn đang tranh luận dùng phương pháp gì để chữa bệnh, Trần Lạc, Catherine và Kristen đã đi tới một căn phòng an tĩnh. Kristen đóng cửa phòng, Catherine nhìn về phía Trần Lạc, vội hỏi: "Thuốc này cần dùng nguyên liệu gì?"
Một trong những thành tựu lớn nhất trong thế kỷ 17 là phát hiện ký ninh, đây là thuốc điều trị đặc hiệu bệnh sốt rét.
Trần Lạc sở dĩ biết được điều này là bởi vì nhóm của Đồ U U đã phát hiện Thanh hao tố dùng để chữa bệnh sốt rét, nhờ đó nhận được giải Nobel Sinh lý học và y khoa, lấy thân phận người Trung Quốc đứng lên nhận giải thưởng Nobel, khiến cho báo chí trong nước phải tranh nhau đưa tin. Lúc đó Trần Lạc mới bước lên đại học, Đồ U U đã trở thành nhà khoa học mà vô số thanh niên Trung Quốc lấy làm kiêu ngạo.
Vì thế, hắn đặc biệt lên mạng tìm hiểu tin tức về bệnh sốt rét, cũng biết trước khi có Thanh hao tố, ký ninh là thuốc đặc trị tốt nhất cho bệnh sốt rét.
Chỉ có điều, cây canh-ki-na dùng để chiết xuất ký ninh nguồn gốc ở Nam Mỹ, không phải nơi nào cũng có. Trần Lạc cũng không biết đại lục Thần Ân có tồn tại loài cây này hay không.
Trần Lạc nhìn Catherine, nói: "Đó là một loài cây, tôi không biết tên nó là gì, chỉ biết là vỏ của nó có màu nâu xám, khá mỏng, có cạn mà nhiều vết rạn, tán hoa màu trắng hoặc vàng nhạt, mặt trong có những lông mềm dài màu vàng nhạt. . ."
Catherine nhìn Trần Lạc, mê mang nói: "Tôi biết rất nhiều thực vật, nhưng chưa từng nghe nói loại cây này." Trần Lạc thở dài, ngay cả Catherine cũng không nhận ra, trên thế giới này không nhất định không có, nhưng gần Vương Đô khẳng định không có. Con đường chữa bệnh sốt rét bằng ký ninh tạm thời bị phá hỏng.
Mà ngoại trừ ký ninh, Trần Lạc biết có thể chữa bệnh sốt rét cũng chỉ có Thanh hao tố.
Cây Thanh hao hoa vàng phân bố rộng khắp Châu Âu, Châu Á, từ vùng có khí hậu ôn đới đến vùng lạnh giá hay á nhiệt đều có thể sinh trưởng. Trần Lạc rất ít ra ngoài, tại vương quốc Lorrain chưa từng thấy qua, cũng không có nghĩa nó không tồn tại.
Trần Lạc lại nhìn về phía Catherine, nói "Còn một loại cây cao cỡ ngươi, hoa có mùi thơm ngát, rễ thẳng đứng, hình con thoi hẹp. Thân cây đại khái cao bằng người trưởng thành, khi còn bé màu xanh lá, sau biến màu nâu hoặc màu nâu đỏ, đa phần nhánh. . ."
Không đợi Trần Lạc nói xong, Catherine liền thốt ra: "Hương Ti Thảo!" Nàng từ giá sách trên góc trường lấy xuống từng quyển từng quyển sách thật dày, lật qua lật lại trong chốc lát, rồi chỉ vào một hình bên trong, hỏi: "Blair nói có phải cây này không?"
Trần Lạc nhìn một chút lập tức nhận ra "Hương Ti Thảo" trong sách chính là thanh hao hoa vàng. Hắn nhẹ nhàng thở ra, gật đầu nói: "Chính là cái này." "Dùng như thế nào đâu?" Catherine tiếp tục hỏi: "Nghiền nát nó lấy nước cho bệnh nhân uống sao?"
Trần Lạc lắc đầu, nói: "Uống trực tiếp không có tác dụng quá lớn, cần chiết xuất ra những thành phần hữu hiệu bên trong." Catherine hỏi: "Làm sao chiết xuất ra?"
Trần Lạc nghĩ nghĩ, nói ra: "Đầu tiên cần chuẩn bị một ít cồn có độ tinh khiết cao, sau đó dùng cồn điều chế thành Diethyl ether, đồng thời cũn chuẩn bị rất nhiều Hương Ti Thảo, cụ thể làm sao chiết xuất, đến lúc đó lại nói. . ."
Đối với phần lớn người mà nói, cao trung chính là đỉnh phong trí tuệ trong cuộc đời của bọn hắn.
Nhớ năm đó, Trần Lạc cũng là trên biết nguyên lý vận hành thiên thể, dưới biết phản ứng hữu cơ vô cơ; trước giải hypebol, sau vẽ cấu trúc tế bào; có thể nói tiếng Anh, cũng có thể lật cổ văn, cầu được dãy số, giảng được Marx, biết đọc Bảng tuần hoàn các nguyên tố hóa học, có thể hiểu sơ đồ mạch điện. . .
Sau khi lên đại học, ngoại trừ kiến thức chuyên ngành, hắn và mù chữ cũng không khác nhau lắm. Hiện tại, những vật này hắn đã quên hơn phân nửa, những kiến thức còn sót lại kia dùng để chiết xuất Thanh hao tố, mặc dù tốt hơn trực tiếp uống vào, nhưng độ tinh khiết cũng sẽ không cao.
Song, chuyện Trần Lạc không làm được, không có nghĩa là Catherine không làm được.
Sự hiểu biết về thực vật của Vu Sư không phải Ma Pháp sư có thể so sánh, bọn họ thậm chí có thể dùng vu thuật rút ra thành phần trong thực vật. Điều này có viết trong bản chép tay của Hách Lý Diệp, chỉ là hắn không có ghi chép phương pháp cụ thể.
Catherine hiển nhiên cũng không lo lắng chuyện chiết xuất, Kristen nói: "Ta lập tức để cho người đi chuẩn bị đại lượng Hương Ti Thảo!" Kristen rất nhanh liền an bài xong xuôi, Trần Lạc rốt cục yên tâm, hắn cũng không hy vọng bệnh sốt rét sẽ hoành hành bừa bãi tại Vương Đô, càng không thể đối với Alice thấy chết không cứu.
Sau khi xóa bỏ bầu không khí khẩn trương, Trần Lạc chợt phát hiện Kristen đang dùng một loại ánh mắt hoài nghi nhìn hắn. Trần Lạc hỏi: "Công chúa điện hạ còn có chuyện gì sao?" Kristen nói: "Gọi ta là cô Kristen." ". . . Tốt." Trần Lạc nhìn nàng, một lần nữa hỏi: "Xin hỏi cô Kristen còn có chuyện gì sao?"
Kristen khoanh hai tay trước ngực, nhìn Trần Lạc, hỏi: "Ngươi nói những thứ này là ngươi đọc được trên một quyển sách, tên của quyển sách kia là gì, trong đó còn viết gì nữa không?"
Quả nhiên lý do này không thể gạt được Kristen. Bản thân nàng là công chúa, kiến thức rộng rãi, Trần Lạc lại chế tiếp, rất có thể lộ tẩy.
Hắn ngượng ngùng cười một tiếng, nói: "Quả nhiên vẫn là không thể gạt được cô Kristen, thật ra những điều này không phải tôi đọc được trên sách. Đây là một vị thầy thuốc lúc đi du lịch dạy cho tôi, chỉ là ngài ấy dặn tôi không thể tùy tiện nói ra. Nếu cô Kristen đã hỏi, nói cho ngài cũng không có gì. . ."
"Thầy thuốc?" "Đúng." Trần Lạc khẽ gật đầu, nói: "Chuyện bắt đầu từ mùa đông cách đây ba năm trước, thành Yapool tuyết rơi rất lớn, một lão già có mái tóc hoa râm ngã trước cửa nhà tôi. . ."