Học Tỷ Của Ta Biết Ma Pháp (Dịch Full)

Chương 171 - Chương 172:Ta Củng Là

Chương 172:Ta củng là Chương 172:Ta củng là

Hôm qua Kristen đã nói với hắn, công lao chữa bệnh sốt rét rất lớn, quốc vương bệ hạ có thể sẽ phong tước cho hắn, Trần Lạc cho rằng sẽ là nam tước, không nghĩ tới lại là tử tước.

Trong tước vị của vương quốc, công tước lớn nhất, sau đó là hầu tước, bá tước, xuống dưới nữa chính là tử tước.

Tại thời điểm khai quốc, tước vị rất dễ dàng thu hoạch, càng về sau càng khó, trừ phi có cống hiến rất lớn cho vương quốc, nếu không một người dân thường, cả một đời đều khó có cơ hội tấn thăng làm quý tộc.

Quý tộc bình thường sẽ không được ban đất, cũng không có quyền lực thực tế gì, nhưng đây là một loại tán thành, chỉ có thu hoạch được loại tán thành này, mới có tư cách đặt chân trong giới quý tộc.

Ví dụ như, quý tộc sẽ chỉ thông gia với quý tộc. Nếu như Trần Lạc là một người dân thường, trên cơ bản hắn không có cơ hội cưới tiểu thư quý tộc Đương nhiên, nếu như bản thân hắn là Ma Pháp sư cường đại, là học giả trứ danh thì vẫn có cơ hội vượt qua giai cấp.

Trước mắt mà nói, trở thành tử tước cũng không thể mang đến cho hắn chỗ tốt thực chất nào. Chẳng qua Trần Lạc vẫn đứng lên, khom người nói: "Tạ ơn bệ hạ." Orlando Werner nhìn hắn, động viên: "Hi vọng sau này tử tước Blair có thể cống hiến nhiều hơn nữa cho vương quốc, cho nhân dân . ."

Chủ đề của buổi tiệc hôm nay là chúc mừng Vương Đô chiến thắng dịch bệnh. Sau khi quốc vương và vương hậu phát biểu ngắn gọn, liền tuyên bố tiệc tối chính thức bắt đầu. Tiệc tối không chỉ là ăn cơm, khiêu vũ cũng là một nghi lễ quan trọng.

Ngay cả quốc vương và vương hậu đều tự mình nhảy một đoạn. Trần Lạc nhìn ra những quý tộc này đều rất giỏi nhảy múa. Bản thân hắn cũng có chút năng khiếu trong việc giữ thăng băng cơ thể, nhưng lại chưa từng học khiêu vũ.

Thức ăn trong buổi tiệc cũng đơn giản là bánh ngọt, bánh mì, hoa quả Salad. Trần Lạc ăn một chút thì để dao nĩa xuống. So sánh với những món ăn này, hắn càng chờ mong buổi tiệc sớm kết thúc để về nhà ăn thịt thỏ với Isabella hơn. Thức ăn không quá xuất sắc, những rượu lại rất không tệ. Hắn nghĩ thầm một hồi nên hỏi Kristen xin một chai rượu mang về cho cô Britney và Isabella nếm thử.

Hắn vừa mới cầm ly rượu lên, sau lưng bỗng nhiên truyền đến một giọng nói ôn hòa."Tử tước Blair, ngài có thể nhảy với tôi một điệu hay không?" Trần Lạc quay đầu lại thì thấy thiếu nữ tên là Cecilia kia, hắn đành nói: "Thật có lỗi, tiểu thư Cecilia , tôi thật không biết khiêu vũ."

Cách đó không xa, Wilker đã là lần thứ ba bị từ chối, hắn thấy cảnh này, trên mặt vẻ đả kích càng ngày càng đậm. Dựa vào cái gì hắn mời nữ sinh sẽ từ chối, mà tên Blair này lại từ chối nữ sinh xinh đẹp như vậy. . .

Cecilia duỗi bàn tay ra giữa không trung, mỉm cười nói: "Không sao, tôi có thể dạy cho ngài." Trần Lạc do dự trong chớp mắt, cuối cùng vẫn dắt bàn tay mềm mại không xương của nàng.

Trên vũ hội, hẳn là do phái nam mời phái nữ nhảy. Đây là nguyên tắc, cũng là phong độ thân sĩ. Từ chối lời mời của một quý cô chẳng những không hề phong độ, cũng sẽ để cô gái đó trở thành trò cười của vũ hội. Trần Lạc không muốn để cho Cecilia mất mặt, cũng không muốn trở thành kẻ dị hợm trong vũ hội, không biết khiêu vũ cũng không sao, cùng lắm thì nắm tay ôm eo một chút, dù sao Isabella cũng không có mặt. . .

Điệu nhảy của các quý tộc là một loại vũ điệu mang nhiều tính nghi thức trịnh trọng, biên độ động tác không lớn, chỉ cần một khoảng không gian nho nhỏ là đủ. Trần Lạc đặt một bàn tay lên lưng của Cecilia, một tay khác choàng lên vai của nàng, nhìn không chớp mắt, bước chân di chuyển cứng đơ như máy móc.

Cecilia mỉm cười nói: "Tử tước Blair, thả lỏng, ngài không cần khẩn trương như vậy. . ." Trần Lạc không có khả năng không khẩn trương, lúc ôm Cecilia trong lòng của hắn tràn ngập hình ảnh của Isabella, hắn luôn có một loại cảm giác đang phản bội nàng, hơn nữa hắn luôn cảm thấy Isabella đang núp trong bóng tối theo dõi.

Mắt thấy mùa đông sắp đến, nếu như hắn bị Isabella biết hắn ôm nữ hài tử khác khiêu vũ trong dạ tiệc, nàng hờn dỗi không lên giường của hắn. Trần Lạc sẽ phải mỗi ngày đều đối mặt ổ chăn lạnh lẽo. Chỉ là suy nghĩ một chút đã cảm thấy đáng sợ.

Cùng Cecilia vòng vo một hồi, Trần Lạc liền lấy cớ rời đi, nhưng mà hắn vừa mới trở lại chỗ ngồi của mình, lại có một cô gái khác bước đến vươn tay với hắn, mỉm cười nói: "Tử tước Blair, tôi có thể mời ngài nhảy một điệu không?"

Cách đó không xa, Wilker cầm lấy thìa, nhìn gương mặt của mình phản chiếu trên thìa, lại nhìn Trần Lạc một chút, hắn bắt đầu hoài nghi nhân sinh. . . .

Trần Lạc cũng hoài nghi loài muỗi ở Vương Đô có phải chỉ đốt nữ nhân xinh đẹp hay không. Trong chốc lát, đã có bốn vị tiểu thư quý tộc mời hắn khiêu vũ, lý do giống nhau một cách lạ thường.

Nhưng đã đồng ý Cecilia, hắn cũng không tốt từ chối các nàng. Sau bốn lần đó, khi thấy Tasia đi về phía hắn, Trần Lạc theo bản năng nói: "Tasia điện hạ, tôi thật sự nhảy không nổi nữa. . ."

"Yên tâm, ta không phải tới mời ngài khiêu vũ." Tasia nhìn hắn, mỉm cười nói: "Xem ra ngài rất được hoan nghênh ở Vương Đô, nhất là các tiểu thư quý tộc. . ."

Trần Lạc rất rõ ràng sở dĩ hắn được hoan nghênh ở Vương Đô do hai nguyên nhân lớn nhất, một là bệnh sốt rét, một cái khác là hắn để học giả Gaya lộn nhào trốn khỏi Lorrain, vãn hồi mặt mũi của Lorrain, trở thành anh hùng của đất nước. Đương nhiên, nguyên nhân này không thể nói cho Tasia.

"Tôi chỉ là. . . Trùng hợp cứu được các nàng." Trần Lạc nói: "Vừa rồi tôi cũng thấy có không ít người mời điện hạ, điện hạ ở chỗ này cũng rất được hoan nghênh."

Tasia lắc đầu, nói: "Ta không biết khiêu vũ, vũ điệu của Lorrain thì càng không biết, ta chẳng qua cảm thấy ngài có thể sẽ gặp phiền não, cho nên tới giúp ngài một chút." Sau khi Tasia đến, liền không có tiểu thư quý tộc lại tìm hắn, Trần Lạc chân thành nói: "Cảm ơn điện hạ."

"Không khách khí." Tasia cười nói: "Lần thứ nhất thấy ngài, ta đã có một loại cảm giác rất thân thiết, thật giống như hai chúng ta trước đây từng quen biết." Trần Lạc nói: "Đúng dịp, tôi cũng thế. . ."

"Có thể vì chúng ta cùng màu tóc và mắt đi." Tasia nói: "Đây vẫn là lần đầu tiên ta thấy người giống như mình. . ." Trần Lạc nghi ngờ nói: "Cha mẹ của ngài. . ." Tasia nói: "Bọn họ đều là tóc nâu và mắt xanh."

Từ trên di truyền học mà nói, loại khả năng này rất nhỏ, nhưng cũng không phải không có. Lần đầu gặp mặt, Trần Lạc đương nhiên không thể thảo luận với nàng có phải ruột rà do cha mẹ sinh ra hay không, hắn nhếch miệng mỉm cười."Tôi vẫn rất thích màu đen." Tasia cười nói: "Ta cũng thế."

Là công chúa Gaya, Tasia không thể một mực ở bên người Trần Lạc. Sau một lát, nàng đứng dậy rời đi. Tasia vừa mới đi, Kristen liền đến, nàng kinh ngạc nhìn Trần Lạc, hỏi: "Ngươi quen biết công chúa Tasia à?" Trần Lạc nói: "Vừa rồi." Kristen nói: "Trông bộ dáng của hai người rất thân thiết."

Trần Lạc cười nói: "Có thể do chúng ta trò chuyện tương đối hợp ý đi."

Kristen đánh giá hắn."Tasia là công chúa duy nhất của Gaya, cũng là Nữ Vương tương lai của Gaya. Nàng đến Vương Đô được vài ngày nhưng chưa từng chủ động nói chuyện với người khác, ngươi là người thứ nhất, cũng là người duy nhất. Ta còn chứng kiến nàng cười với ngươi, chẳng lẽ vì các ngươi đều có mái tóc và đôi mắt màu đen sao?"

"Có thể đi." Trần Lạc thuận miệng trả lời, hắn bỗng nhiên nghĩ đến một việc, bèn nhìn Kristen, hỏi: "Cô Kristen, cô có khả năng giống như Tasia hay không, tương lai trở thành Nữ Vương của Lorrain?"

Bình Luận (0)
Comment