Lời nhắn của Kristen chỉ ngắn gọn trong một hàng chữ, người khác nhìn có lẽ không hiểu ra sao, trong lòng Trần Lạc lại rõ như ban ngày. Có thể làm cho nàng bốc lên nguy hiểm lớn như vậy để gửi bức thư này, nói rõ sau sự kiện sát thủ lần đó, Orlando vẫn chưa hết hy vọng với hắn.
Kristen là người của nhà Werner, con gái của Orlando, nàng có thể làm như thế, điều ngày khiến Trần Lạc có phần cảm động.
"Blair, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, vì sao Kristen điện hạ bị quốc vương cầm tù, vì sao nàng lại kêu em rời khỏi Vương Đô, rời khỏi Lorrain?" Catherine nhìn Trần Lạc, sau khi cẩn thận suy nghĩ một chút, tựa hồ là nghĩ đến một loại khả năng nào đó, khó có thể tin nói: "Chẳng lẽ, hai người ngầm mến nhau, muốn bỏ trốn nhưng bị quốc vương bệ hạ ngăn trở?"
"..." Mạch suy nghĩ của Trần Lạc bị phán đoán của Catherine đánh gãy, hắn vội vàng giải thích: "Chị Catherine hiểu lầm, là quốc vương đổ lỗi cái chết của Nhị vương tử lên người của ta, cô Kristen hẳn là nhận ra chuyện gì nên mới nhắc nhở..."
Catherine kinh ngạc hỏi: "Cái chết của Nhị vương tử có liên quan gì đến em?" Trần Lạc nói: "Dù sao nhị vương tử cũng vì em mới bị trục xuất, vì em mà chết, sau khi nhị vương tử chết, ông ta từng an bài sát thủ ám sát em."
"Đó là trừng phạt ông ta phải tiếp nhận!" Catherine tức giận nói: "Em cứu Vương Đô khỏi dịch bệnh, cứu tất cả các bệnh nhân đang bị bệnh tật khốn nhiễu trên đại lục, Nhị Vương tử chỉ muốn vương vị của hắn, vậy mà quốc vương đổ cái chết của hắn lên đầu em, ông ta đúng là ngu như heo!"
"Chị Catherine, tỉnh táo, tỉnh táo..." Trần Lạc vội vàng nói: "Hiện tại quan trọng nhất chính là làm cách nào cứu cô Kristen ra."
"Không, hiện tại quan trọng nhất là thế nào cam đoan an toàn của em." Catherine lắc đầu, nói: "Điện hạ mặc dù không có tự do, nhưng tối thiểu nàng vẫn an toàn, quốc vương muốn hại em, có lẽ đã bắt đầu hành động..." Trần Lạc khẽ gật đầu, nói: "Em sẽ cẩn thận."
Catherine cẩn thận nghĩ một chút, nói: "Có lẽ, em hẳn nên nghe lời của công chúa điện hạ, mau chóng rời khỏi Vương Đô, rời khỏi Lorrain. Nơi này không đáng em ở lại, Lorrain cũng không xứng có được em..." Trần Lạc lắc đầu nói: "Em sẽ rời khỏi Lorrain, nhưng không phải hiện tại..."
Trần Lạc và Orlando, một người ở ngoài sáng, một người ở trong tối, quốc vương bệ hạ trong suy nghĩ của người dân Vương Đô là người nhân từ, vô tư, sẽ không tổn thương anh hùng của quốc gia.
Sự kiện học giả Lorrain bị ám sát đều là âm mưu của các nước khác, những chuyện xảy ra ở Vương Đô mấy ngày trước ngược lại khiến nhân tâm càng thêm ngưng tụ.
Orlando muốn duy trì hình tượng này thì vĩnh viễn không có khả năng bước ra ánh sáng, không có khả năng vận dụng lực lượng của quốc gia. Điều này mang ý nghĩa xem như ông ta không thích Trần Lạc, cũng chỉ có thể làm ra một ít trò vặt không ra gì.
Nhưng chỉ là ám sát, trừ phia ông ta mời đến Đại Ma Đạo Sư, bằng Orlando chẳng có cơ hội nào. Phòng khám của Catherine. Nàng nhìn một người đàn ông, nói: "Xin chuyển đến các tế tự, ta muốn mời người bảo vệ Blair."
Người đàn ông trung niên lắc đầu, lên tiếng: "So với Blair, Orlano đối với chúng ta có giá trị lớn hơn, ông ta là một kẻ có dã tâm, không can tâm bị đế quốc Oss và đền thờ bài bố, Orlando và chúng ta có chung mục tiêu."
"Ta không cho là như vậy." Catherine kiên quyết nói: "Blair còn trẻ, thành tựu trong tương lai không thể đoán trước. Giá trị của hắn viễn siêu một vương quốc Lorrain." "Chuyện tương lai, ai có thể nói rõ ràng?" Người đàn ông lần nữa lắc đầu: "Hắn có tương lai hay không, còn phải xem hắn có thể sống sót hay không. . ."
Catherine thất vọng nhìn hắn, lẩm bẩm nói: "Các ngươi sẽ hối hận..." ... Từ sau lần cuối gặp Ô Nha, Trần Lạc ngoại trừ nhận được một bức thư từ Kristen, bên người cũng không có đặc biệt chuyện gì xảy ra.
Mà theo học kỳ mới sắp kết thúc, kỳ nghỉ đông đầu tiên từ khi hắn đến Vương Đô cũng sắp bắt đầu. Trước lúc đó, bọn họ còn phải tham gia một buổi thực hành nữa. Bất kể là học viện Thánh Donas, hay là học viện Ma Pháp đều rất coi trọng năng lực thực chiến của học sinh.
Đại lục Thần Ân là thế giới cường giả mới có quyền lên tiếng, bình dân dựa vào pháp luật, cường giả chà đạp pháp luật, người dân dưới đáy xã hội ngơ ngơ ngác ngác cả đời, nhưng nếu đi lên con đường Ma Pháp sư sẽ phải đối mặt với pháp tắc nhược nhục cường thực tàn khốc.
Pháp luật là dùng để bảo vệ kẻ yếu, Ma Pháp sư muốn tự vệ chỉ có thể bằng vào thực lực của mình.
Tiêu chuẩn đầu vào của học viện Ma Pháp vốn đã rất cao. Sau một học kỳ, gần như tất cả học sinh hệ ma pháp đều đã tấn cấp Ma Pháp sư sơ cấp, những người còn chưa tấn cấp sẽ bị ở lại lớp một năm. Nếu như trong năm ấy, bọn họ vẫn không thể tấn cấp Ma Pháp sư sơ cấp sẽ bị buộc thôi học.
Tiết thực hành lần này chính là một bài kiểm tra năng lực thực chiến của tất cả học sinh, bài kiểm tra bao gồm khả năng không chế ma pháp, khả năng ứng dụng thuật cận chiến và chiến đấu vân vân...
Nhiệm vụ lần này của tân sinh năm nhất không còn là bắt thỏ. Loài thỏ chỉ biết chậm rãi phun hỏa cầu đã không có bất kỳ uy hiếnpn gì với bọn hắn.
Địa điểm của tiết thực hành vẫn ở dã ngoại. Đa số học sinh của học viện đều là cậu ấm cô chiêu, rời khỏi Vương Đô vào trong núi sâu, bọn họ sẽ gặp phải nguy hiểm chân chính, thậm chí là uy hiếnpn đến tính mạng.
Khác với lần trước ở thành Yapool, tiết thực hành lần này diễn ra trong một khu núi rừng nguyên sinh, thứ tạo thành huy hiếnpn với học sinh chính là mãnh thú trong núi.
Những động vật có thể điều động ma pháp nguyên tố tuy chỉ có thực lực của ma pháp học đồ nhưng chúng lại có thể đối địch với ma pháp sư cao cấp. Chỉ có điều, những dã thú này chỉ biết chiến đấu theo bản năng nguyên thủy, cho nên ma pháp sư cao cấp có thể tùy tiện giết chết bọn chúng. Dù vậy, đối với những học sinh chỉ là ma pháp sư sơ cấp này mà nói, bọn chúng cũng là uy hiếnpn không nhỏ. Đương nhiên, mục đích của học viện là rèn luyện học sinh, không phải muốn mạng của bọn họ. Mỗi ba tổ học sinh đều sẽ có một giáo viên của học viện trông chừng, phòng ngừa trường hợp bất ngờ xảy ra.
Các giáo viên phụ trách bảo vệ an toàn cho học sinh, trừ phi tính mạng của học sinh bị uy hiếnpn, nếu không bọn họ sẽ không ra tay. Cho dù học sinh bị thương trong quá trình rèn luyện, chỉ cần vết thương không nguy hiểm đến tính mạng, bọn họ cũng sẽ lựa chọn khoanh tay đứng nhìn.
Tiết thực hành lần này lấy đơn vị theo lớp, bốn người hoặc năm người thành một tổ. Lớp hệ thủy được chia thành chín tổ, có ba giáo viên dẫn đầu, trong đó có hai vị ma pháp sư cao cấp, một vị đại ma pháp sư.
Tinh thần lực của ma pháp sư cao cấp hết sức cường đại, bọn họ có thể cảm nhận trong một phạm vi rất rộng, có bọn họ âm thầm bảo vệ, tiết thực hành bao năm qua của học viện Ma Pháp chưa từng có chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Tổ của Trần Lạc do Đại Ma Pháp Sư Abalo phụ trách.
Ba người khác trong nhóm của hắn theo thứ tự là Alice, Lysa và Emma. Đây cũng là chuyện không còn cách nào khác. Trong lớp hệ thủy ngoại trừ Trần Lạc và Alice, còn lại đều là nữ sinh, Trần Lạc cũng không có lựa chọn khác. Mặc dù thân ở trong núi rừng tĩnh mịch, ba cô nữ sinh lại chẳng khẩn trương chút nào.
Nguyên nhất quan trọng nhất chính là giáo viên phụ trách bọn họ là Đại Ma Pháp Sư Abalo, hoàn toàn có thể bảo vệ an toàn của các nàng. Hôm qua Isabella đã biết danh sách tổ đội của Trần Lạc, chẳng qua, chuyện lần trước lần này cũng không xảy.
Nàng không chỉ không bất mãn, còn căn dặn Trần Lạc phải chăm sóc Alice thật tốt. Ba người Alice xem buổi thực hành lần này như du ngoạn, Trần Lạc cũng không buông lỏng cảnh giác. Orlando kiềm nén lâu như vậy, nếu như ông ta muốn ra tay mà nói, lần này chính là một cơ hội tuyệt vời.
Nơi này cách xa Vương Đô, rừng núi hoang vắng, tuyệt đối là một nơi tốt để giết người vứt xác, còn có thể ngụy tạo thành tai nạn, đổ hết lỗi lên đầu của học viện Ma Pháp. Đổi lại suy nghĩ, nếu như Trần Lạc là Orlando, hắn cũng sẽ không bỏ lỡ cơ hội tốt lần này.
"Vừa rồi ta đã quan sát, bên kia cũng không có dã thú lợi hại, từ giờ trở đi, các trò có thể hoàn thành nhiệm vụ. . ." Abalo từ không trung chậm rãi rơi xuống, mang theo hơn mười người rơi xuống đất."Các trò có thể ở chỗ này tùy tiện hoạt động, nếu như các trò bước vào khu vực nguy hiểm, ta sẽ nhắc nhở các trò. . ."