Đại Ma Đạo Sư thường gặp, Thánh Ma Đạo Sư không thường gặp Từ trước đến nay, Thánh Ma Đạo Sư gần như bị tứ đại đền thờ lũng đoạn, ở nơi khác thật vất vả ra một người, chẳng mấy chốc sẽ biến mất trên đại lục, gia tộc Stern đi ra năm vị Thánh Ma Đạo Sư, mà chẳng để lại bản chép tay nào. Bản ghi chép của Thánh Ma Đạo Sư đối với Trần Lạc rất có sức hấp dẫn, còn hơn cả tiền tài và quyền lực.
Là một Ma Pháp sư có ước mơ, khát vọng leo lên đỉnh phong, thử hỏi ai có thể từ chối bản ghi chép của Thánh Ma Đạo Sư chứ
Mặc dù nói Trần Lạc đã từng gây ra cho học giả Gaya tổn thương tâm lý nghiêm trọng, nhưng thông qua mấy tháng nay, Trần Lạc cảm thấy công chúa Tasia cũng không phải là người thù dai, sẽ không lừa gạt hắn đến Gaya lại tính sổ.
Tasia hiển nhiên không nghĩ tới Trần Lạc sẽ đồng ý dứt khoát như vậy. Trước đây, nàng đã mời hắn rất nhiều lần, nhưng đều không ngoại lệ, mỗi một lần đều bị hắn từ chối.
Lần này, thật ra nàng đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị hắn từ chối lần nữa, từ biểu lộ vừa rồi của hắn đến xem, cũng đích thật là dạng này. Song, kết cục lại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của nàng.
Tasia nhìn Trần Lạc, ánh mắt lưu chuyển, nhất định là có nguyên nhân gì để hắn thay đổi ý nghĩ, đến cùng là ma pháp cải tiếp, tài nguyên học thuật, nhật ký của đại học giả hay bản ghi chép của Thánh Ma Đạo Sư? Trần Lạc nhìn Tasia, hỏi: "Gaya có bản ghi chép của Thánh Ma Đạo Sư?"
Trong mắt của Taisia lóe lên một tia hiểu rõ, sau đó nàng mỉm cười nói: "Mấy trăm năm trước, Gaya có một vị Thánh Ma Đạo Sư, là một trong những tế tự của Đền Phong Thần, ngài ấy đã từng để lại một bản ghi chép, được hoàng thất cất giữ. Theo ta được biết, trong bản ghi chép kia có nói tới bí mật của Thánh Ma Đạo Sư. Mặc dù ta không thể đưa nó đưa cho Blair, nhưng ta có thể thỉnh cầu cha để cho cậu xem một lần."
Trần Lạc nói: "Cám ơn Tasia điện hạ." Bản thân của bản ghi chép của Thánh Ma Đạo Sư cũng không quan trọng , điều quan trọng là nội dung trong đó, chỉ cần nhìn bản chép tay kia một chút, đối với Trần Lạc mà nói, đã đủ rồi.
"Không cần khách khí." Tasia tiếp tục nói: "Sứ đoàn Gaya nửa tháng sau sẽ về nước, nếu như Blair có cần, chúng ta có thể lại điều chỉnh." "Không cần." Trần Lạc khoát tay nói: "Lúc nào các người trở về, tôi đi chung với các người là được rồi."
Kế hoạch ban đầu của Trần Lạc là trước tiên đến vương quốc Bicester nằm ở phía tây Lorrain. Nếu như đầu tiên đi vương quốc Bicester, chuyến du lịch lần này của hắn sẽ đi khắp đế quốc Oss trước, sau đó một đường về phía bắc đến đế quốc Walter, rồi đến Wendu, sau đó là Fares, cuối cùng trở về Lorrain. Mà Gaya nằm ở chỗ giao giới giữ đế quốc Fares và đế quốc Oss. Nếu như hắn đi Gaya trước, toàn bộ hành trình của hắn cũng sẽ phải thay đổi. Có điều, đối với hắn mà nói, đến quốc gia nào trước nào sau vốn không quá quan trọng. Nếu mà so sánh, bản ghi chép của Thánh Ma Đạo Sư mới quan trọng. Lúc ăn cơm, Britney để đũa xuống, hỏi: "Blair, em nghĩ kỹ đầu tiên đi đến nơi nào chưa?"
"Em dự định đến Gaya trước tiên." Trần Lạc nói: "Vừa vặn đoàn học giả Gaya nửa tháng sau sẽ về nước, em sẽ theo bọn họ cùng đi Gaya." "Em ăn no rồi." Isabella thấp giọng nói một câu, đem bát đũa của mình cầm đến nhà bếp, rồi yên lặng đi vào căn phòng của mình.
Sau khi rời khỏi Vương Đô, Trần Lạc lo lắng nhất chính là cô Britney. Ouston đã kế thừa hoàn mỹ tài bếp núc của Trần Lạc, Isabella có thể về ăn cơm cùng cha mẹ, nhưng lấy tính cách của cô Britney, nàng khẳng định không có khả năng ở chung một chỗ với bọn họ. Trong một năm rưỡi vừa qua, thói quen ăn uống của các nàng sớm đã bị Trần Lạc thay đổi, không biết nàng còn có thể trở về đoạn thời gian một ngày ba bữa đều là bánh mì hay không.
Britney nhìn Isabella đi ra ngoài, đoạn ném cho Trần Lạc một cái nháy mắt."Blair, đi xem SaSa một chút đi." Trần Lạc nghi ngờ hỏi: "Nàng thế nào?" Britney tức giận nói: "Em thật sự không biết sao?" "Em. . ."
Trần Lạc còn chưa nói hết lời đã bị Britney ngắt lại, nàng nhìn thẳng vào mắt của Trần Lạc, hỏi: "Blair, em hãy nói thật cho chị biết, trong lòng của em, SaSa là như thế nào?" Trần Lạc không chút do dự trả lời: "Trong lòng của em, học tỷ Isabella và học tỷ Britney đều như người thân của em."
"Người thân. . . cũng có khác nhau." Britney bất đắc dĩ nói: "Ý của chị là, em chỉ coi Isabella như học tỷ của mình, hay là vợ tương lai của mình, đến cùng em có thích nàng hay không?" Thật ra vấn đề này Trần Lạc đã nghĩ đến rất nhiều lần.
Thân thể hiện tại của Blair còn chưa tròn 18 tuổi, trong quan niệm của Trần Lạc, bây giờ nói chuyện yêu đương còn thuộc về hành vi yêu sớm. Dù sao, ở một thế giới khác, nam nữ 30 tuổi còn chưa kết hôn, không phải cũng nắm một bó to sao?
Mặc dù hắn mới tấn cấp Ma Pháp sư cao cấp chưa được bao lâu, nhưng đại lượng vu thuật và ma pháp cao cấp để tinh thần lực của hắn tăng trưởng cực nhanh, hắn tấn cấp Đại Ma Pháp Sư trước sinh nhật lần thứ 18 cũng không phải không có khả năng chờ mong.
Đại Ma Đạo Sư Meryl 25 tuổi mới tấn cấp Đại Ma Pháp Sư, nếu như tài nguyên ma pháp theo kịp, thậm chí Trần Lạc có lòng tin trước 25 tuổi tấn cấp Thánh Ma Đạo Sư. Lúc đó, làm chuyện gì cũng không muộn, ngay cả sinh con cũng vào độ tuổi tốt nhất. Britney nhìn Trần Lạc, hỏi: "Blair, em đang cố kỵ điều gì chứ?"
Một giáo viên ở thế giới khác đã từng mời phụ huynh của Trần Lạc với lý do yêu sớm, chỉ vì hắn và bạn nữ cùng bàn thời cấp ba thì thầm nói chuyện riêng trong lớp. Hắn phải viết một bản cam kết dài 5000 chữ để tỏ rõ mình không yêu sớm, cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc học. Thầy dạy toán kiêm chủ nhiệm lúc nào cũng đeo một cặp kính lão trên sống mũi kia mới buông tha cho hắn.
Cùng là giáo viên, cùng dạy toán học, Britney đã từng là giáo viên của Trần Lạc, hiện tại là học tỷ, trong cùng một độ tuổi của Trần Lạc, chọn lựa phương pháp hoàn toàn khác nhau. Nàng còn kém đem hai chữ "mai mối" viết lên mặt.
Trần Lạc trầm mặc một lát, đàng hoàng nói: "Em lo lắng sau khi trở thành Thánh Ma Đạo Sư sẽ rời khỏi nơi này, rốt cuộc không về được nữa." Britney run lên một cái chớp mắt, hỏi: "Cũng là vì nguyên nhân này sao?" Trần Lạc khẽ gật đầu.
Britney nhìn hắn một cái, nói: "Blair, kỳ thật thiên phú của SaSa cũng không kém em." "Em biết." Trần Lạc lần nữa gật đầu.
Lúc ở thành Yapool, thiên phú của Isabella chỉ có thể nói không tệ, nhưng sau khi vào vương đô, nàng dường như đã thức tỉnh một loại thuộc tính kỳ quái gì đó, cơ hồ biến thành một cô Britney khác. Nếu như không có ma pháp mới, vẻn vẹn thông qua minh tưởng, tốc độ tăng trưởng tinh thần lực của Trần Lạc căn bản không bì kịp với nàng.
Britney nói: "Ý của chị là nếu như em có thể trở thành Thánh Ma Đạo Sư, SaSa nhất định cũng sẽ làm được. Thậm chí, nàng có thể tấn cấp Thánh Ma Đạo Sư trước cả em."
Nàng nhìn thẳng vào mắt của Trần Lạc, nói: "Mặc kệ sau này em đi đâu, nàng đều có thể ở bên cạnh em, nhưng nếu bây giờ em bỏ qua nàng, có thể sẽ hối hận cả đời." "Chị chỉ là không muốn sau này em phải hối hận." Britney nhìn hắn một cái, nói tiếp: "Nhưng lựa chọn cuối cùng vẫn là xem chính em ." . . .
Trong phòng của Isabella. Nàng ngồi bên giường, cảm thấy trong lòng trống rỗng. Tâm tình này tựa như hồi năm tám tuổi, nàng mất đi bé con thích nhất của mình. 10 năm trước nàng thích bé con xinh đẹp, 10 năm sau nàng thích Blair. Bé con bị mất, Blair cũng phải theo Tasia đi về quốc gia của nàng.
Có lẽ, Tasia mới hẳn nên cùng với Blair, hai người cùng màu tóc, cùng màu mắt. Tasia là công chúa, là Nữ Vương tương lai, mà nàng. . . Nàng chẳng là cái thá gì. Nhưng nàng vẫn rất đau lòng.
Blair muốn đi, mãi đến trước khi đi mới nói cho nàng, hắn một chút cũng không quan tâm có thể rất lâu sẽ không thấy các nàng hay không, nhưng nàng thật sự rất quan tâm. Lúc ở Thánh Donas, hắn rõ ràng từng nói hắn thích nàng, nhưng vì sao hắn tình nguyện nói cho Tracey, cũng không muốn nói cho nàng?
Chẳng lẽ đây chỉ là cớ để hắn từ chối Tracey? Isabella nghĩ đến Blair chưa từng có biểu hiện thích nàng, hắn chăm sóc nàng, chiều theo nàng, chỉ vì nàng là học tỷ của hắn. Nhưng nàng đã sớm không xem hắn là học đệ. . .
Nghĩ tới đây, nàng cảm thấy có chút ủy khuất, nước mắt không tự chủ chảy xuống. Trần Lạc đi đến cửa phòng của Isabella, đứng tại chỗ hồi lâu, mới gõ cửa. Isabella dụi mắt một cái, đi ra mở cửa phòng. Trần Lạc nhìn nàng, nói: "Isabella, tớ có lời muốn nói với cậu."
Isabella ngẩng đầu nhìn hắn, chờ đợi hắn từ biệt. Trần Lạc hít sâu một hơi rồi nói: "Isabella, tớ thích cậu rất lâu rồi. . ." Thân thể của Isabella run lên, sau đó nàng ngẩng đầu nhìn hắn, không tin chắc hỏi lại: "Cậu. . . cậu nói cái gì?"
"Tớ thích cậu." Trần Lạc nhìn thẳng vào mắt của nàng, hỏi: "Isabella, cậu có đồng ý làm bạn gái của tớ không?"