"Cha!" Khi thấy Ouston, Isabella bị hù toàn thân run lên, theo bản năng muốn buông tay ra, sau một chớp mắt do dự, nàng vẫn nắm thật chặt tay của Trần Lạc. Sáng sớm Ouston ra ngoài mua thức ăn lại thấy cảnh tượng để người sôi máu này, Ouston mặt đen lại nói: "Các ngươi đang làm gì!" Trần Lạc đáp: "Mua thức ăn."
Ouston lạnh lùng hỏi: "Mua thức ăn cần nắm tay sao?" Isabella ngẩng đầu nhìn Ouston, lấy dũng khí nói: "Cha, con bắt đầu hẹn hò với Blair." Ouston hít một hơi thật sâu, ánh mắt lợi hại nhìn về phía Trần Lạc, nói: "Cùng ta trở về, chúng ta nói chuyện." ...
Cửa phòng đóng chặt, Ouston và Trần Lạc ngồi đối mặt nhau, hình ảnh giống như đã từng quen biết."Ngươi hẹn hò với SaSa?" "Đúng thế." "Là con bé nói hay ngươi nói?" "Là cháu." ... Ouston xụ mặt như thể đang tra hỏi phạm nhân, Trần Lạc không kiêu ngạo không tự ti, thong dong ứng đối.
Một khắc vừa rồi, thật sự là hắn cảm nhận được uy áp rất mạnh từ trên người của Ouston, không phải vì ông ta tức giận khi biết rau xanh nhà mình bị heo ủi, mà là uy áp chân chính thuộc về cường giả. Một vị Ma Pháp sư cao cấp không thể có uy áp như thế.
Isabella biểu hiện ra thiên phú để Trần Lạc đã từ lâu bắt đầu hoài nghi Ouston có phải đang che giấu thực lực hay không. Thiên phú ma pháp là di truyền, Đại Ma Đạo Sư Meryl cũng từng đề cập đến nhà Kravis, Hôm nay Ouston trong lúc vô tình phát ra uy áp, càng làm cho Trần Lạc chắc chắn ý nghĩ này.
Cảnh giới của ông ta tuyệt đối không chỉ là Ma Pháp sư cao cấp, thậm chí không chỉ là Đại Ma Pháp Sư. Ông ta còn chưa phát ra toàn bộ tinh thần lực, Trần Lạc không thể thấy được cảnh giới thực sự của Ouston, nhưng thực lực thật sự của Ouston thấp nhất cũng là Ma Đạo sư.
Ouston nhìn Trần Lạc hồi lâu, hỏi lần nữa: "Ngươi thật lòng thích SaSa sao?" Trần Lạc nhìn thẳng vào mắt của Ouston, nói: "Xin ngài không cần nghi ngờ điểm này." "Ngươi thích con bé ở điểm nào?" Ouston nhìn hắn, hỏi ngược lại: "Ngươi thích bề ngoài của nó, nhưng cuối cùng ai rồi cũng sẽ già yếu, ngươi thích tính cách của nó, nhưng tính cách cũng sẽ thay đổi, ngươi thích đặc điểm của nó, đều có thể tìm được trên người khác..."
Trần Lạc đáp: "Cháu yêu nàng không phải vì nàng là người như thế nào, mà vì cháu là người như thế nào khi bên nàng."
Ouston im lặng hồi lâu mới nói: "Ta hi vọng ngươi nhớ kỹ lời hôm nay. Ta, Ouston Kravis, chỉ có một đứa con gái, nếu như về sau ngươi tổn thương nó, kết cục của Pitt Werner sẽ là kết cục của ngươi." Trần Lạc cũng không bất ngờ chút nào, bình tĩnh nói: "Hóa ra Nhị vương tử thật sự do ngài giết."
Ouston thản nhiên nói: "Người tổn thương SaSa đều đáng chết." Ngữ khí của Ouston rất bình tĩnh như thể người ông giết chết không phải là hoàng tử của xứ Lorrain, mà là một con gà con vịt.
Trần Lạc nói: "Nàng là một trong những người quan trọng nhất của cháu, cháu sẽ dùng cả tính mạng của mình để bảo vệ nàng." Ouston nhìn hắn, hỏi lại: "Một trong?"
Trần Lạc vẫn chưa trả lời, Isabella đã từ bên ngoài cửa sổ leo vào, nàng nói với Ouston: "Cha, là con muốn hẹn hò với Trần Lạc, cha không nên làm khó hắn..." "Ta làm khó hắn cái gì?" Ouston mỉm cười nhìn nàng, nói: "Blair tuổi còn trẻ đã là tử tước, lại là học giả nổi tiếng thế giới, thiên phú ma pháp cũng tốt như vậy. Ta cảm thấy hắn và SaSa rất xứng, chỉ là về sau con không nên quá tùy hứng, hai người ở chung một chỗ, hẳn nên bao dung chăm sóc lẫn nhau..."
"Lúc nào con tùy hứng chứ?" Isabella hai tay chống nạnh, nhìn Trần Lạc, hỏi: "Blair, cậu nói tớ có tùy hứng hay không?" Trần Lạc quả quyết lắc đầu, nói: "Không có." Ouston nhìn nàng, nói: "Tốt SaSa, con ra ngoài trước đi, ta lại cùng Blair nói hai câu."
Isabella nhìn hai người bọn họ một chút, không có phát giác được địch ý rõ ràng, lúc này mới yên tâm đi ra ngoài. Ouston nhìn Trần Lạc, nói: "Nhớ kỹ lời ta vừa nói, ngoài ra, chuyện của Pitt không nên nói cho con bé biết."
Bất cứ người cha nào biết được con gái của mình có bạn trai hoặc người trong lòng đều có phản ứng không khác gì với Ouston, Trần Lạc đối với điều này tỏ ra đã hiểu. Đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ một chút, nếu như Trần Lạc là Ouston, có thể thái độ của hắn còn kém hơn.
Hắn vừa mới về đến nhà, Isabella đã chạy tới, hỏi: "Blair, cha của tớ đã nói với cậu điều gì?" Trần Lạc nói: "Để cho tớ chăm sóc cậu thật tốt, bảo vệ cậu, chiều theo cậu..." Isabella nói: "Sau đó thì sao?" Trần Lạc nói: "Chỉ những thứ này."
"Vậy là tốt rồi, tớ còn tưởng rằng ông sẽ trách cứ cậu đây." Isabella rốt cục yên tâm, nói: "Chúng ta đi làm cơm đi, tớ muốn cùng cậu học nấu cơm, chờ sau khi cậu đi, cô Britney cũng không cần ăn bánh mì." Tình hình lần trước Isabella nấu cơm Trần Lạc còn rõ mồn một trước mắt.
Trong học viện, con chó kia bị buộc bất đắc dĩ, sau khi nó ăn thức ăn nàng làm, từ đó trở đi hễ thấy nàng là nó cúp đuôi núp xa xa. Nhưng mà lần này, Trần Lạc không thể không thừa nhận, sau khi Isabella đến Vương Đô, dường như rất nhiều phương diện đã khai khiếu.
Mặc dù vì thiếu kinh nghiệm, lần thứ hai nàng xuống bếp vẫn chưa thành công, món ăn nàng làm không mặn thì nhạt, nhưng tốt xấu cũng có hy vọng."Blair, nếm thử món này, lại nếm thử món này..." "Không được, tớ ăn không nổi..." "Lại ăn một miếng nữa thôi!"
"Tớ thật sự ăn không nổi nữa..." "Há mồm, tớ đút cho cậu ăn..." ... Britney yên lặng đặt đũa xuống, để lại vùng không gian này cho bọn hắn. Nàng ngồi trên ghế sa lon cách đó không, khóe miệng cong lênh nhàn nhạt nhìn Trần Lạc và Isabella.
Từ khi mẹ và chị qua đời, cha biến mất, sau đó nàng rời khỏi gia tộc, trên mặt đã rất lâu chưa từng có nụ cười như thế. Nàng cho rằng nàng đã không có nhà. Song, không lâu sau đó, ở một tòa thành nhỏ xa xôi của Lorrain, nàng lại lần nữa cảm nhận được cảm giác nhà.
Mặc dù Blair và Isabella không có máu mủ với nàng, nhưng ở trong lòng của Britney, bọn họ cũng sớm đã là người nhà của nàng. Giờ khắc này, từ tận đáy lòng nàng vui mừng cho bọn họ.
Từ thành Yapool đến Vương Đô, nàng tận mắt chứng kiến tình cảm của bọn họ, chứng kiến bọn họ cùng nhau đi tới, cho đến hôm nay. Blair cùng với Isabella là chuyện mà nàng đã chờ đợi rất lâu, mà giờ khắc này, trong lòng của nàng ngoại trừ vui vẻ, còn có một tia thất lạc ẩn tàng rất sâu.
Vốn dĩ nhà ba người, nàng bỗng nhiên trở thành người xa lạ. ...
"Cháu yêu nàng không phải vì nàng là người như thế nào, mà vì cháu là người như thế nào khi bên nàng..." Anna nhìn Ouston, mỉm cười nói: "Không ngờ rằng tuổi của hắn còn nhỏ như vậy, đã có thể nói ra lời này, xem ra hắn thật sự yêu SaSa."
Ouston nói: "Anh không nghi ngờ tình cảm của hắn đối với SaSa." Anna không hiểu hỏi: "Vậy anh còn lo lắng cái gì?" "Chuyện không đơn giản như vậy." Ouston thở dài, nói: "Anh lo lắng về sau SaSa sẽ bị tổn thương." Anna nghi ngờ hỏi: "SaSa nhận tổn thương gì?"
Ouston nói: "Ánh mắt của hắn nhìn SaSa rất cưng chiều, anh tin tưởng lời nói của hắn, hắn sẽ dùng tính mạng của mình để bảo vệ SaSa. Ở thành Yapool, lúc gặp được Baird, hắn cũng đích thật là làm như vậy." Anna càng thêm mê hoặc,"Vậy đến cùng anh đang lo lắng cái gì?"
Ánh mắt của Ouston nhìn về phía ngôi nhà sát vách, ông chậm rãi nói: "Nhưng ánh mắt của hắn nhìn tiểu thư Britney cũng giống như vậy."