Học Tỷ Của Ta Biết Ma Pháp (Dịch Full)

Chương 214 - Chương 215: Tế Tự

Chương 215: Tế Tự Chương 215: Tế Tự

Mặc dù Trần Lạc không có ý định bại lộ thân phận của mình quá sớm, nhưng hành động của hắn trong giới khoa học đã coi như kinh thiên động địa, so với năm đó trong giới toán học còn quá phận hơn. Thân phận Thần Toán Học không bại lộ, thật ra cũng không khác nhau mấy. Phiền toái duy nhất chính là trở về làm sao giải thích với Isabella.

Chẳng qua chuyện này không phải là chuyện khẩn cấp trước mắt, chờ đến sau này hắn trở về Lorrain lại nói cũng được.

Tasia đưa cho hắn ma pháp siêu giai gom góp từ các nước xung quanh, phái Ngân Hà đã đứng vững địa vị trong giới khoa học, cũng đã đến lúc hắn rời khỏi đây. Trần Lạc đưa một xấp bản thảo dày cộm cho nàng, rồi nói: "Đây là tôi sửa sang lại từng hướng phát triển của mỗi ngành, làm phiền điện hạ giao những thứ này cho tất cả những người phụ trách."

Niềm vui thú của khoa hóc ở chỗ quá trình nghiên cứu. Nếu như Trần Lạc nói tất cả tri thức cho bọn họ, như vậy sự tồn tại của phái Ngân Hà còn ý nghĩa gì. Đương nhiên, vì để họ không đi lên lối rẽ, Trần Lạc vẫn chỉ cho họ phương hướng để phát triển.

Cấu tạo của kính hiển vi đã cho bọn họ, các học giả y học hẳn sẽ ra sức nghiên cứu thêm về giải phẫu và vi sinh học, không có khả năng lại bị những quan điểm bệnh tật kỳ quái lừa dối.

Những học học giả của hiệp hội Chiêm Tinh cũng đừng lại tự đại cho rằng Trái Đất là trung tâm của vũ trụ. Nếu họ nhàn rỗi không có chuyện gì làm, có thể dùng kinh thiên văn quan sát các vì sao, đo lường chu vi và khối lượng của Trái Đất, hoặc dứt khoát hướng tầm mắt về phía vũ trụ xa xồi, bí mật về chòm sao Tiên Nữ và M78 cũng chờ họ tới thăm dò...

Bảng tuần hoàn các nguyên tố hóa học và tính chất của mỗi nguyên tố hẳn đủ để hiệp hội Luyện Kim nghiên cứu mấy trăm năm, quang học, thanh học, cơ học cũng đủ để hiệp hội Khoa Học dời ánh mắt khỏi tảng đá.

Khoa học phát triển không chỉ có một hương, Trần Lạc chỉ cho họ cơ bản và phương hướng, có lẽ họ có thể mang đến cho Trần Lạc bất ngờ cũng khó nói. Tasia nhìn Trần Lạc một chút, do dự hỏi: "Ta phải gọi cậu là Trần Lạc hay Blair?" Trần Lạc đáp: "Sao cũng được."

"Vẫn gọi là Blair đi, đã quen rồi." Tasia cầm lấy những bản thảo kia, sau đó nhìn hắn một chút, hỏi: "Cậu muốn rời khỏi đây sao?" Trần Lạc cười nói: "Quấy rầy mọi người quá lâu rồi, đến lúc tôi phải đi."

Tasia mỉm cười nói: "Nếu như cậu muốn, cậu có thể vĩnh viễn định cư ở đây, Gaya vĩnh viễn hoan nghênh Hiền Giả Blair."

Hiền Giả là cách gọi mới của những học giả kia đối với hắn. Đại Học Giả là người đứng đầu một ngành nào đó, mà Hiền Giả chỉ có một người, đứng đầu toàn bộ giới học thuật. Hiện tại Trần Lạc chính là người đó.

Hắn nhìn Tasia, khách khí nói: "Sau này hãy nói đi, du lịch đại lục là lý tưởng của tôi." Tasia khẽ gật đầu nói: "Vậy ta không quấy rầy bạn học Blair."

Trần Lạc sở dĩ gấp gáp rời đi như vậy là vì theo hội nghị khoa học được tổ chức, tin tức của cơn địa chấn lan truyền càng lúc càng xa, càng ngày càng nhiều học giả bắt đầu tập trung về vương đô. Tất cả các nhà nghỉ ở vương đô đều đã kín phòng, ngay cả những ngôi làng xung quanh vương đô cũng có rất nhiều học giả tá túc.

Hiện tại không đi, qua mấy ngày nữa càng khó rời khỏi. Sau khi Tasia rời đi, Trần Lạc đóng cửa phòng lại, chuẩn bị luyện tập ma pháp một lúc, trong lòng bỗng nhiên giật mình, lông mao toàn thân dựng đứng lên, hắn đột nhiên quay đầu lại, nhìn về vị trí phía bàn đọc sách.

Lúc này, có một bóng người đang ngồi trên ghế bàn đọc sách.

Đây là một người đàn ông trung niên, tuổi tác hẳn hơn 40, mặc một bộ trường sam phổ thông, đang mỉm cười nhìn hắn. Có thể tránh thoát khỏi thủ vệ của vương đô, lại lặng yên không tiếng động đến gần Trần Lạc như thế, còn không cho hắn phát hiện, ít nhất là Đại Ma Đạo Sư.

Gaya chỉ có một vị Đại Ma Đạo Sư, nhưng người trước mắt hiển nhiên không phải là Achilles. Cảm giác ông ta mang đến cho Trần Lạc còn mạnh hơn Đại Ma Đạo Sư Meryl. Ông gõ gõ ngón tay, một hỏa cầu nho nhỏ bay về phía Trần Lạc. Trần Lạc triệu hồi ra một màn nước, tùy tiện phòng vệ hỏa cầu này.

Giờ phút này, trong lòng của hắn tràn đầy cảnh giác và nghi hoặc. Vị Đại Ma Đạo Sư này là người mạnh nhất Trần Lạc từng thấy, nếu như ông không có địch ý với Trần Lạc, vì sao phải dùng Hỏa Cầu Thuật tấn công hắn? Nhưng nếu như ông thật sự có địch ý với Trần Lạc, vì sao chỉ phóng ra một hỏa cầu? Lúc người đàn ông trung niên nhìn Trần Lạc tạo ra màn nước, trên mặt hiện ra vẻ tươi cười, ông đứng lên nói: "Tự giới thiệu một chút, ta tên là Theodore, Tế Tự của đền Thổ Thần, Hiền Giả Blair, rất hân hạnh được gặp ngài." Đền thờ Thổ Thần là một trong tứ đại đền thờ, tọa lạc ở đế đô của đế quốc Oss.

Trong đền thờ có vô số Ma Pháp sư cường đại, ngoài trừ Đại Tế Tự, còn có mười vị Tế Tự, mỗi một vị đều là Đại Ma Đạo Sư. Trần Lạc nhìn Theodore, lạnh nhạt hỏi: "Tế tự Theodore tìm ta có chuyện gì không?"

"Không có việc gì lớn." Theodore cười nói: "Đại lục xảy ra chuyện như vậy, những lão gìa kia không yên lòng nên để ta đến xem, không ngờ rằng Hiền Giả Blair còn có thiên phú ma pháp cao như vậy, hẳn chẳng mấy chốc sẽ tấn cấp Đại Ma Pháp Sư đi?"

Trần Lạc không có trả lời vấn đề này, mà hỏi ngược lại: "Lão già nào. . . , Tế tự Theodore là vì phái Chân Lý ra mặt sao?"

Theodore nói: "Dĩ nhiên không phải, kỳ thật ta đã sớm cảm thấy Trái Đất không phải là trung tâm của vũ trụ, rõ ràng mặt trời mới phải, những tên kia của phái Chân Lý luôn luôn nói ta không hiểu khoa học. . . , Hiền Giả Blair, mặt trời là trung tâm của thế giới à. . ." Trần Lạc nói: "Không phải."

Theodore có chút thất vọng nói: "Vậy thì thật là rất tiếc nuối, trên chuyện học thuật luôn luôn để cho người ta đau đầu, kỳ thật lý tưởng trước kia của ta là trở thành một học giả vĩ đại, nhưng toán học làm cho người ta quá đau đầu. . ."

Trần Lạc có chút không mò ra mục đích của vị Tế Tự này, ông ta ngàn dặm xa xôi từ đế đô chạy đến nơi đây, hiển nhiên không phải vì thảo luận mặt trời có phải là trung tâm của vũ trụ hay không.

"Tóm lại, Hiền Giả Blair không liên quan đến những kẻ di đoan kia là tốt, ta còn muốn đi gặp một người bạn, chúng ta có cơ hội gặp lại. . ." Tiếng nói của Theodore như xa như gần, ông vừa dứt lời, cả người hắn cũng đã biến mất trước mắt của Trần Lạc.

Trần Lạc xoa xoa mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay, Theodore quá mạnh, nếu như ông ta đến giết mình, chỉ sợ Trần Lạc ngay cả cùng đồng quy vu tận với ông ta cũng làm không được.

Hắn đã đánh giá thấp Đại Ma Đạo Sư, Theodore cũng tuyệt đối không phải Đại Ma Đạo Sư bình thường. Cảm giác Meryl mang đến cho hắn không cách nào cùng Theodore so sánh. Rất hiển nhiên, lấy sức ảnh hưởng của hắn bây giờ trên đại lục, ngay cả đền thờ cũng bị kinh động đến.

Từ trong lời nói của Theodore không khó suy đoán, lần này đền thờ phái ông ta đến Gaya là xác nhận hắn có phải là Vu Sư hay không, vừa rồi Theodore thả ra hỏa cầu chỉ vì thăm dò.

Nếu như vừa rồi Trần Lạc sử dụng vu thuật, chỉ sợ ông ta nghiên cứu thảo luận với mình cũng không phải là vấn đề mặt trời có phải là trung tâm của vũ trụ hay không. . .

Mới một Tế Tự của đền thờ đã kinh khủng như vậy, kẻ mạnh mẽ giống như Theodore ở đền Thổ Thần ít nhất có mười người , Vu Sư làm sao thắng, lấy cái gì thắng? Không hề nghi ngờ, vừa rồi trong lúc vô hình hắn đã trải qua một trận nguy cơ sinh tử.

Nếu như đền thờ muốn ra tay với hắn, phái Ngân Hà không có khả năng bảo vệ hắn, học giả cũng không thể bảo hộ hắn, Trần Lạc nhìn qua ngoài cửa sổ, rất nhanh liền thu tầm mắt lại, bắt đầu học ma pháp mới. Trước khi hắn rời khỏi Gaya, hắn phải tấn cấp Đại Ma Pháp Sư.

Vương cung, vô luận là binh lính tuần tra hay Ma Đạo Sư giống Evans đều không có phát giác được, có một tồn tại cường đại vô thanh vô tức đến đây, lại vô thanh vô tức rời đi.

Tasia đứng ở chỗ cao nhất cao nhất ở vương cung, mái tóc đen như nhung phất phơ trong làn gió nhẹ. Đôi mắt đen lay láy của nàng nhìn về phương hướng khác của vương đô. Nơi đó chính là nơi ở của Đại Ma Đạo Sư Achilles, cũng là phương hướng biến mất của Theodore.

Hai con rùa đen một lớn một nhỏ rơi xuống từ không trung, gần như chạm xuống đất cùng một lúc, Đại Ma Đạo Sư Achilles sờ lên cằm, lẩm bẩm nói: "Đến cùng là người nhàm chán cỡ nào mới có thể nghĩ ra loại thử nghiệm này. . ."

Rất nhanh ông liền lắc đầu, không suy nghĩ thêm nữa chuyện này, nhìn quản gia bên cạnh một chút, lên tiếng: "Có khách đến, cầm hai con rùa đen này đi nấu canh đi. . ."

Bình Luận (0)
Comment