Thành lập "Thành Hòa Bình" để rất nhiều người phía sau "Hiền Giả" thêm vào hai chữ "Nhân từ" để hình dung. Hắn là người khai sáng tổ hợp ma pháp, người đặt nền móng của khoa học hiện đại, cũng là mang đến hòa bình cho đại lục, Hiền Giả nhân từ.
Thật ra, ý nghĩ ban đầu của Trần Lạc cũng không có vĩ đại như vậy. Hắn chỉ là muốn ở đại lục, có được một lãnh địa không bị chiến tranh quấy rầy, vừa vặn, lấy ảnh hưởng của hắn, tăng thêm thực lực của Hách Lý Diệp, mục đích này cũng không khó thực hiện.
Phương diện đền thờ gặp phải lực cản, so với hắn tưởng tượng nhỏ hơn nhiều, điều này kỳ thật có chút vượt quá dự liệu của hắn, hắn cho rằng đền thờ đều là loại lão già ngoan cố thiếu đầu óc kia, hiện tại xem ra cũng không phải là như vậy.
Những Vu Sư của Hắc Ám sâm lâm rõ ràng cuồng nhiệt hơn bọn họ nhiều. Hắn không biết chuyện này đến cùng sẽ sinh ra ảnh hưởng bao lớn với đại lục, có thể sẽ có không ít người bị hấp dẫn mà đến, mảnh lãnh địa nho nhỏ này của hắn không biết có thể chứa đủ hay không.
Chẳng qua trước mắt, Trần Lạc chỉ cần chú ý vào chuyện xây dựng thành thị.
Thành ý của đền thờ vẫn phải có, từ trên quy mô đến xem, tòa thành thị này chứa hơn trăm vạn người cũng không là vấn đề, nó thành lập, đối với Hắc Ám sâm lâm là một cái trùng kích, khả năng cũng sẽ kích thích đến những Ma Pháp sư cuồng nhiệt giống như Macland.
Có lẽ sẽ có một bộ phận người trong lòng có quỷ tới quấy rối, chẳng qua có Ô Nha ở nơi đó nhìn chằm chằm, cũng sẽ không có vấn đề gì lớn xảy ra. Ô Nha từng trưng cầu ý kiến của Trần Lạc về tên của tòa thành, thành Blair, thành Hiền Giả, thành Hòa Bình. Tất cả đều bị Trần Lạc phủ nhận.
Đây là một chuyện rất quan trọng, hắn vốn định tìm Isabella thương lượng rồi mới quyết định, nhưng nàng đã ở thành Yapool ròng rã một tháng, cũng không có một chút ý định trở về. Thế là Trần Lạc tự mình đi thành Yapool tìm nàng.
Thành Yapool, phủ thành chủ, Ouston nhìn Trần Lạc, hỏi: "Hôm qua, SaSa đã rời đi, ngươi không thấy nàng sao?" "Không có." Trần Lạc lắc đầu, xem ra hắn và Isabella hoàn mỹ bỏ qua.
Mặc dù từ nơi này đến lãnh địa, chỉ mất nửa ngày, nhưng nếu như nàng nửa đường đi vương đô hoặc địa phương khác, thì sẽ trì hoãn một chút thời gian. Ouston lại nhìn Trần Lạc một chút, hỏi: "Giữa các ngươi có phải xảy ra chuyện gì hay không?" Trần Lạc nói: "Vì sao hỏi như vậy?"
"Những ngày này SaSa có chút là lạ, ta và mẹ của nàng từng hỏi thăm, nhưng nàng cũng không nói gì." Ouston nói: "Sau này ngươi trở về, hỏi nàng một chút rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra." Trần Lạc gật đầu nói: "Đã biết."
Isabella đã trở về, Trần Lạc cũng không có ý định ở lại thành Yapool lâu hơn, nhưng trước lúc rời đi, hắn còn muốn gặp Alice và Toby một lần. Một trang viên ngoài thành Yapool, Toby hỏi Trần Lạc: "Blair, chuyện thành Hòa Bình là thật sao?"
Trần Lạc cho Toby đáp án khẳng định "Đúng vậy, nếu như cậu có hứng thú, về sau có thể sống ở đó." Toby lắc đầu nói: "Được rồi, Lynda thích thành Yapool hơn, sang năm chúng ta chuẩn bị kết hôn, sau đó ở lại nơi này." Trần Lạc cười cười, sớm chúc mừng: "Chúc mừng."
Toby ngượng ngùng cười cười, sau đó hỏi: "Cậu và học tỷ Isabella cũng sắp rồi à?" Trần Lạc nói: "Có lẽ sẽ so với các cậu sớm hơn một chút." Toby cúi đầu xuống, sau khi dừng một chút mới hỏi: "Blair, cậu thật nghĩ được chưa?" Trần Lạc nói bằng giọng chắc nịch: "Đương nhiên."
Toby thở dài, có chút thổn thức nói: "Xem ra cậu thật không giống với lúc trước, tớ cho rằng cậu sẽ si mê cô Britney cả một đời, tớ đã từng nhìn lén nhật ký của cậu, phía trên tất cả đều là cô Britney, mặc kệ người nào nhìn thấy, đều sẽ cho rằng cả đời của cậu chỉ nhận định cô Britney. . ."
Làm người bạn tốt nhất của hắn, Toby dùng từ đã rất để ý, người bình thường thấy nhật ký của Blair, sẽ chỉ cho là tình cảm của hắn đối với cô Britney đã chấp nhất đến biến thái. Trần Lạc kinh ngạc hỏi: "Tớ viết nhật ký lúc nào chứ?"
"Quyển nhật ký cậu giấu ở trên xà ngang trong nhà kho, cậu thế mà quên. . ." Toby sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu nói: "Nam nhân à, đều là dạng này, ngay cả chuyện này cậu đều quên. . ." Trần Lạc ý thức được, Toby nói hẳn là Blair trước kia.
Mặc dù nói hắn kế thừa ký ức của Blair, nhưng lúc đó, hắn chú ý đều là tin tức liên quan tới ma pháp của thế giới này, nơi nào sẽ quan tâm nhìn trộm nhật ký. . .
Chẳng qua, lời nói của Toby ngược lại nhắc nhở hắn, quyển nhật ký kia nhất định phải tiêu hủy, nhật ký của thiếu niên Blair trưởng thành sớm và Trần Lạc không có bất cứ quan hệ nào, nếu như bị người khác đạt được, vậy cũng quá xấu hổ. . .
Điều này khiến Trần Lạc không khỏi nhớ tới Hách Lý Diệp, may mắn hắn phát hiện ra sớm. . . Sau khi rời khỏi nhà của Toby, Trần Lạc trước tiên đi học viện Thánh Donas, đồng thời không gây nên bất cứ người nào chú ý. Song, Trần Lạc tìm khắp căn phòng, cũng không tìm được quyển nhật ký trong trí nhớ.
Hắn có thể khẳng định là, lúc trước khi hắn dọn nhà, không có mang đi quyển nhật ký này, về sau học viện nhất định sửa sang lại nơi này, mặc dù giữ nguyên ở trình độ nhất định, nhưng quyển nhật ký kia lại bị người khác cầm đi.
Trần Lạc quan sát tro bụi trên xà ngang, từ trên dấu vết phán đoán, hẳn là gần đây bị người khác lấy đi. Thật đúng là Thương Thiên không bỏ qua ai, chẳng lẽ đây chính là báo ứng do hắn nhìn lén nhật ký của Hách Lý Diệp?
Mặc dù nó là quyển nhật ký này bị người khác đạt được, cũng sẽ không sinh ra ảnh hưởng gì với Trần Lạc, nhưng trong lòng của hắn luôn có một loại cảm giác cổ quái, càng quan trọng hơn là đây rõ ràng là nồi của Blair, liên quan gì đến hắn chớ?
Lúc hẹn Alice đi uống trà, Trần Lạc đối với chuyện này vẫn còn canh cánh trong lòng.
"Chuyện của thành Hòa Bình, tớ đều nghe nói." Alice ngồi thẳng thân thể, nhẹ nhàng khuấy đều hồng trà trong tách, sau đó dùng ánh mắt sùng bái nhìn Trần Lạc, nói: "Từ xưa tới nay chưa từng có ai có thể làm được chuyện như vậy, tớ muốn nhân dân đại lục sẽ vĩnh viễn ghi nhớ cậu."
Trần Lạc mỉm cười, nói: "Đến lúc đó, hoan nghênh Alice đến đó làm khách." Alice ngừng quấy, ngẩng đầu nhìn Trần Lạc, bờ môi mấp máy một chút.
Lúc đầu, nàng muốn hỏi hắn một câu, nếu như bốn năm trước, nàng lựa chọn ở lại, hiện tại có phải kết cục không giống với bây giờ hay không, vấn đề này nàng đã chôn sâu trong lòng hơn bốn năm. Thời điểm sắp mở miệng, nàng lại lựa chọn từ bỏ.
Trần Lạc nhìn nàng, hỏi: "Có lời gì muốn nói với tớ sao?" Alice cười yếu ớt một chút, sau đó nói: "Những ngày gần đây, SaSa giống như có chút là lạ, cậu thấy nàng, phải lưu ý thêm một chút." Đây đã là lần thứ hai Trần Lạc nghe được câu này, hắn nhìn Alice, hỏi: "Lạ ở chỗ nào?"
"Từ khi một tháng trước, sau một lần ghé thăm học viện Thánh Donas, nàng trở nên không giống với lúc trước." Alice nghĩ nghĩ, lại nói tiếp: "Tớ hẹn nàng đi dạo, nàng luôn luôn từ chối, tớ đến nhà tìm nàng, lúc nói chuyện cùng nàng, nàng luôn luôn không quan tâm, giống như có tâm sự gì. . ."
Nghe Alice nói, trong lòng của Trần Lạc bỗng nhiên có một loại dự cảm không tốt. Trần Lạc thử hỏi: "Nàng từng đến căn phòng cạnh thư viện rồi hả?" Alice khẽ gật đầu, đáp: "Nàng ở nơi đó dừng lại hồi lâu." Trần Lạc nheo mắt, hỏi: "Nàng có phải cầm lấy thứ gì từ nơi đó không?"
Alice nhớ lại một chút, gật đầu nói: "Tựa như là một quyển sách. . ." Oanh! Trong óc của Trần Lạc giống như là có đồ vật gì nổ tung. Hắn có ký ức của Blair, nhớ lại nội dung của quyển nhật ký kia.
Đáng chết, Blair trưởng thành sớm, trong quyển nhật ký kia, ngoại trừ phàn nàn chương trình học nghe không hiểu, học không được ma pháp, hơn 90% nội dung đều viết về nhìn trộm cô Britney. Đây sẽ để Isabella sinh ra thiên đại hiểu lầm.
Mặc dù cô Britney giống như nàng, đối với Trần Lạc mà nói, đều là người vô cùng quan trọng, nhưng tình cảm của hắn đối với cô Britney tuyệt đối không phải biến thái giống như Blair! Hắn nhất định phải nhanh chóng giải thích với Isabella. Nếu không, không biết nàng sẽ liên tưởng đến cái gì.
Trần Lạc bằng tốc độ nhanh nhất về tới lãnh địa, về tới phủ lãnh chúa, nhưng không thấy Isabella. Britney biểu lộ hoảng hốt đứng trước phòng, cầm một quyển nhật ký trong tay. Trên bìa nhật ký có viết một chữ xiêu xiêu vẹo vẹo. Blair