Bao gồm cả Đại Tế Tự của đền Thổ Thần, không có ai dự liệu được tình huống như vậy. Macland tấn cấp Thánh Ma Đạo Sư lại trở thành sứ giả, bọn họ không nghi ngờ thân phận sứ giả. Trong đền thờ vẫn luôn có truyền thuyết như vậy, nhưng chẳng lẽ đây chính là phương thức sứ giả giáng lâm?
Sứ giả chiếm cứ thân thể của Macland, vậy Macland đâu? Bóng người tự xưng là sứ giả chậm rãi đi xuống tế đàn, nhàn nhạt nói: "Ai có thể giới thiệu cho ta một chút, tình huống hiện tại của đại lục?"
Đại Tế Tự cúi đầu nói: "Thưa ngài, trước đây không lâu, Vu Sư lại phát động chiến tranh, Hiền Giả thành lập thành Hòa Bình ở phía đông. . ." Sứ giả hỏi: "Hiền Giả, cái gì Hiền Giả?"
"Hắn là học giả có sức ảnh hưởng lớn nhất trên đại lục." Đại Tế Tự nói: "Trong thành Hòa Bình, Ma Pháp sư có thể chung sống hòa bình với Vu Sư. . ." Sứ giả lạnh lùng nhìn Đại Tế Tự, nói: "Vu Sư đều là dị đoan, kẻ liên quan đến Vu Sư cũng là dị đoan, dị đoan đều phải bị hủy diệt. . ."
Đại Tế Tự mấp máy bờ môi, thế nhưng vẫn không có nói điều gì. Theodore bỗng nhiên nhìn về phía sứ giả, hỏi: "Thưa ngài, Tế Tự Macland đâu?" Bốn tên Tế Tự còn lạ nghe vậy thì sắc mặt đều biến đổi. Rất hiển nhiên, đây là một vấn đề không nên đề cập tới.
Sứ giả nhìn về phía Theodore, nhếch môi nói: "Hắn đã hiến tặng linh hồn cho Thần Minh." "Tìm một nơi yên tĩnh, ta cần nghỉ ngơi." Sứ giả phân phó Đại Tế Tự một câu, sau đó lại lần nhìn về phía Theodore, nói: "Về phần ngươi, đi đưa vị "Hiền Giả" kia đến nơi này."
Mấy vị Tế Tự tạm thời đem chuyện của Macland đè xuống, sứ giả giáng lâm, đồng thời ở trước mặt bọn họ triển lộ ra thực lực tuyệt đối, không hề nghi ngờ, chiến tranh lập tức liền phải kết thúc.
Gần như mỗi một lần, khi đền thờ bị Vu Sư bức bách đến mức nhất định, sứ giả sẽ giáng lâm để lắng lại chiến hỏa. Theodore bay ra đền thờ, nhưng không vội vã đi thực hiện mệnh lệnh của sứ giả.
Ông đi tới địa lao trong đền thờ, đi thẳng vào chỗ sâu, nhìn một kẻ bị trói cả hai tay, nói: "Sứ giả giáng lâm." "Ta đã từng khuyên ngươi." Zarathustra ngẩng đầu, cười hỏi: "Macland biến mất?" Theodore nói: "Hắn biến thành sứ giả." Zarathustra lắc đầu nói: "Không, hắn chết."
Trên mặt của Theodore lộ ra vẻ không hiểu, ông lẩm bẩm nói: "Macland là bạn của ta, ta hiểu rõ ông ta, ông ta rất trung thành với Thần, vì sao lại sẽ thành dạng này?"
"Nếu như Macland không thành kính, có lẽ cũng sẽ không bị những vật kia chiếm cứ thân thể." Zarathustra giễu cợt: "Đã từng cũng có một thứ gì đó muốn đi vào thân thể của ta, nhưng hắn không thành công, khi đó ta liền biết, đây chẳng qua là một âm mưu mà thôi. . . , Hiện tại xem ra, cho dù những Thánh Ma Đạo Sư không bị chiếm cứ thân thể kia, sự biến mất của họ cũng liên quan đến thứ gọi là "Thần". . ."
Theodore trầm mặc hồi lâu, rốt cục hỏi một câu mà Tế Tự không nên hỏi."Thần mà chúng ta thờ phụng, rốt cuộc là thứ gì?" . . .
Sau khi hỏi thăm Achilles một vài vấn đề, Trần Lạc lập tức rời Gaya, quay về Lorrain, thế nhưng không về lãnh địa. Đầu tiên, hắn đi thành Yapool một chuyến, từ chỗ Alice biết được Isabella chưa trở về, lại rời thành Yapool. Thành Yapool, trang viên Herman.
Trong phòng của Alice, nàng nhìn bóng người thất thần ngồi đối diện, than nhẹ một tiếng: "Cậu muốn trốn tránh Blair suốt đời sao?" Isabella cúi đầu, thấp giọng nói: "Tớ, tớ không biết. . ." Alice im lặng một hồi, bỗng nhiên nói: "Thật ra, cậu không biết tớ hâm mộ cậu cỡ nào đâu."
Isabella ngơ ngác một chút, quay đầu nhìn nàng, hỏi: "Cái... , cái gì?" Alice hít sâu một hơi, nói: "Tớ hâm mộ cậu có thể ở bên cạnh của Blair, tớ đã từng rất hy vọng tớ là cậu. . ." Isabella kinh ngạc nhìn nàng,"Alice, cậu. . ."
"Thật ra trước kia tớ đã thích Blair." Thổ lộ điều chôn giấu trong lòng của mình, Alice thở phào một hơi, cả người đều buông lỏng: "Lúc đối mặt với Baird, đối mặt tên Ma Pháp sư cao cấp tà ác kia, lúc hắn để cho chúng ta chạy trốn, tớ liền thích hắn."
"Chuyện tớ hối hận nhất chính là rời học viện Thánh Donas, rời thành Yapool." Alice có chút tự giễu cười nói: "Lúc đó, nếu như tớ lựa chọn ở lại giống như cậu, kết quả có thể sẽ thay đổi rất lớn."
Nàng không nhìn Isabella, ánh mắt nhìn về phía phía trước, tiếp tục nói: "Cậu rời Blair, tớ cho rằng mình sẽ rất vui vẻ, thế nhưng cũng không có. . ."
"Tớ rất hâm mộ cậu." Alice nhìn Isabella, nói: "Tớ đã từng nghĩ, cho dù không thể làm vợ của hắn, làm tình nhân của hắn tớ cũng nguyện ý, thế nhưng trong mắt của Blair chỉ có cậu, về sau tớ nghĩ, nếu như có thể làm hàng xóm một đời với các cậu, cũng đầy đủ. . ."
Ánh mắt của Isabella nhìn về phía nàng,"Cậu, cậu là vì chuyện này, mới làm bạn với tớ sao?" "Ngay từ đầu đúng vậy, về sau không phải." Alice cười nói: "Vì cậu thật rất làm người khác ưa thích, nếu như tớ là Blair, tớ cũng sẽ thích cậu. . ."
Isabella nhẹ nhàng thở ra trong lòng, nếu như bạn tốt nhất của nàng là mang mục đích này tiếp cận nàng, nàng sẽ rất đau lòng. . . Alice an ủi: "Đi tìm Blair đi, tớ không biết giữa các cậu xảy ra chuyện hiểu lầm gì, nhưng nếu như tớ là cậu, tớ nhất định sẽ ở trước mặt của hắn hỏi rõ ràng. . ."
Isabella cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: "Tớ, tớ không dám. . ." Nàng sợ sệt nghe được là một kết quả khác. Alice gặp nàng đã có chút ý động, cười nói: "Nếu như cậu không đi tìm hắn, cũng đừng trách tớ, ngay cả tình nhân của Blair tớ cũng nguyện ý, đây đúng lúc chính là cơ hội của tớ. . ."
Isabella khẽ hừ một tiếng, nói: "Cậu đi đi, nếu như Blair đồng ý, tớ cũng không có ý kiến. . ." Alice nhìn nàng, hỏi: "Thật?" "Thật." Isabella không thèm để ý nói: "Chỉ cần đại tiểu thư Alice của gia tộc Herman nguyện ý làm tình nhân của người khác. . ." ". . ."
"Đùa thôi. . ." Alice lắc đầu, cười nói: "Cậu là vợ của Blair, tớ là tình nhân của hắn, tớ chẳng phải là thấp hơn cậu một bậc sao, tớ lại không muốn bị cậu hạ thấp đi. . ." Isabella bỗng nhiên nắm chặt tay của nàng, nói: "Alice, cám ơn cậu." Alice mỉm cười nhìn nàng,"Không khách khí, chúng ta là bạn bè."
Isabella đứng lên, nói: "Tớ sẽ đi hỏi Blair rõ ràng" Alice chân thành nói: "Hi vọng các cậu vĩnh viễn cùng một chỗ." Nhìn bóng lưng của Isabella không kịp chờ đợi rời đi, nụ cười trên mặt của Alice có chút đắng chát. Thật ra, nàng không phải đùa giỡn. . . . . .
Rời thành Yapool, Trần Lạc lại đi vương đô, cũng không có tin tức của các nàng , hắn chỉ có thể quay về lãnh địa trước đã. Lúc trở lại phòng của mình, hắn thấy ngồi một thân ảnh ngồi trên giường, hắn sửng sốt một chút, trong chớp mắt liền xuất hiện ở trước mắt của nàng."SaSa. . ."
Hắn nắm thật chặt tay của Isabella, sợ nàng chạy mất giống như trước đó. Thấy biểu lộ khẩn trương của Trần Lạc, mũi của Isabella hơi chua chua, hốc mắt ướt át, nàng gắn kìm nén nước mắt, ngẩng đầu nhìn Trần Lạc, hỏi: "Cậu có gì muốn nói với tớ sao?"
Trần Lạc khẽ gật đầu, nói: "Tớ có rất nhiều lời muốn nói với cậu." Catherine đứng trước cửa phòng, có chút lúng túng nói: "Có lẽ chị không đúng lúc, nhưng mà Blair, Tế Tự Theodore đã đợi em một ngày. . ."