Học Tỷ Của Ta Biết Ma Pháp (Dịch Full)

Chương 269 - Chương 270: Tấn Thăng

Chương 270: Tấn thăng Chương 270: Tấn thăng

Trần Lạc cho rằng hắn xuyên qua đại lục Thần Ân là chuyện ngoài ý muốn, không ngờ rằng do người sắp đặt sẵn Một trong những kẻ cầm đầu bày ra chuyện này đang ở ngay trước mặt của hắn.

Nhưng hắn cũng không thể nổi giận với Tasia, vì kẻ đầu têu là nữ thần Hắc Ám, chuyện của nữ thần Hắc Ám không quan hệ với Tasia. Điều này khiến trong lòng của hắn càng thêm phiền muộn.

"Không." Tasia lắc đầu, nói : "Nữ thần Hắc Ám và ta không hề khác gì nhau, thật có lỗi, chúng ta không được sự đồng ý của ngươi. . ."

"Thật có lỗi, một câu thật có lỗi là đủ rồi sao?" Trần Lạc rốt cục nhịn không được, bạo phát lửa giận,"Năm năm, tôi đã ở đây năm năm, cô biết năm năm qua tôi sống thế nào không!"

Ngực của Trần Lạc chập trùng, hô hấp nặng nề, chỉ có bản thân hắn biết lúc vừa tới thế giới này, trong lòng của hắn chịu đựng tra tấn như thế nào. Người thân, bạn bè, tất cả mọi người và thứ hắn quen thuộc đã cách xa hắn cả một vũ trụ!

Năm năm này, hắn bỏ ra nỗ lực gấp bội người bình thường vì một tia hy vọng mong manh kia, cho dù như vậy, tia hy vọng này vẫn bị vỡ nát một cách vô tình. Tasia mấp máy bờ môi, cuối cùng không biết nên nói gì.

Sau khi nhận được đoạn trí nhớ kia, trong lòng của nàng cũng đã trải qua mê mang rất lâu, nàng không biết rốt cuộc mình là nữ thần Hắc Ám hay Nữ Vương Gaya, cũng có lẽ là cả hai. Trần Lạc ngồi ở đó, im lặng một hồi, hắn mới hơi bình tĩnh trở lại.

Chỉ là ngay từ đầu khi hắn nghe được tin tức kia, hắn có chút khống chế không nổi cảm xúc của mình. Sau khi hắn phát tiết với Tasia một phen thì đã bình tĩnh lại. Ngay cả xuyên không hắn đều tiếp nhận, cũng tiếp nhận hy vọng năm năm biến thành tuyệt vọng, còn có gì không thể tiếp nhận chứ?

Hắn lắc đầu, nói: "Thật xin lỗi, chuyện này không liên quan tới cô." Không để Tasia tiếp tục, hắn liền nói tránh đi: "Vì sao hết lần này tới lần khác lại lựa chọn tôi?"

"Đây không phải là lựa chọn ngẫu nhiên." Tasia giải thích: "Tại thế giới của chúng ta, mọi người dùng ma pháp trận kia để kiểm tra thiên phú ma pháp, thiên phú ma pháp càng cao, ma pháp trận sẽ phản ứng càng mãnh liệt. Trong phạm vi ảnh hưởng của ma pháp trận kia, người là người có thiên phú ma pháp cao nhất, chỉ có ngươi mới có hy vọng trở thành Lãnh Chúa. . . , đây chính là chuẩn bị của chúng ta."

Khó trách hắn học tập ma pháp không giống với người khác. Tốc độ tăng trưởng tinh thần lực nhanh kinh người, hóa ra hắn cũng là kẻ được chọn trong vô số người, bất quá. Có điều cho dù là vậy, Trần Lạc cũng không cho rằng, hắn có thể tấn cấp Lãnh Chúa trong vòng mười năm.

Hơn nữa, Tasia nói rất nhiều ứng dụng liên quan tới ma pháp hắn đều chưa từng nghe thấy, ma pháp cơ sở ở đại lục Thần Ân hẳn chỉ là một phần rất nhỏ mà thôi. Điều này nói rõ sứ giả và Chúng Thần còn mạnh hơn tưởng tượng của bọn hắn rất nhiều.

"Đáng tiếc, chúng ta không ngờ rằng ngày này tới nhanh như vậy." Tasia biểu lộ có chút tiếc nuối,"Chúng ta cho rằng sau khi chuyển thế sẽ có đầy đủ thời gian một lần nữa tấn thăng đến cảnh giới Lãnh Chúa. Sau đó chúng ta cũng sẽ trợ giúp ngươi tấn thăng Lãnh Chúa, nhưng ngươi trước khi trở nên đủ mạnh mẽ đã bại lộ bản thân, bốn người kia sẽ không cho phép linh hồn như vậy tồn tại ở đại lục Thần Ân."

Nói nửa ngày, hóa ra do mình quá kiêu căng. Nếu như Trần Lạc thật tốt làm Hiền Giả, không có việc gì đi phổ cấp kiến thức khoa học, mở tọa đàm ở từng quốc gia, có lẽ đền thờ và sứ giả cũng không đánh chủ ý lên người của hắn.

Nhưng vấn đề là, từ xưa tới nay chưa từng có ai nói cho hắn những thứ này, không có ai từng nhắc nhở hắn trước khi trở thành Lãnh Chúa, phải cố gắng khiêm tốn. Hắn đứng dậy, nói: "Tôi muốn đi xem nơi các người giáng lâm một chút."

Bởi vị sự kiện tiểu hành tin va chạm khiến cho cố hương của nữ thần Hắc Ám bị hủy diệt, cũng mở ra thông đạo hướng vũ trụ song song, mà dựa vào lời của Tasia, có lẽ nơi đó không phải kết nối hai vụ trụ, mà là ba cái Tasia khẽ gật đầu, nói: "Đưa tay cho ta."

Trần Lạc nhìn nàng một cái, sau đó kinh ngạc vươn tay. Tasia nắm tay của hắn, một tíc tắc này, Trần Lạc chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, sau một khắc, bọn hắn đã đến một nơi xa lạ.

Hắn không biết trong chớp mắt đó, bọn họ đã vượt qua bao nhiêu khoảng cách, nhưng Thánh Ma Đạo Sư tuyệt đối không có năng lực như vậy, xem ra cho dù nữ thần Hắc Ám cảnh giới rơi xuống, Tasia cũng có thể phát huy ra thực lực viễn siêu Ma Pháp sư.

Tasia giải thích: "Đây là Không Gian Na Di, là ma pháp chỉ có Lãnh Chúa mới có thể lĩnh ngộ. Hiện tại, ta cũng không thể nào na di quá xa, chỉ là nơi này vẫn trong cảnh nội của đế quốc Oss, cũng không tính xa, Lãnh Chúa thực thụ có thể trong năm lần na di đến tất cả các nơi trên tinh cầu này."

Một lần nữa, nàng đổi mới nhận biết của Trần Lạc về Lãnh Chúa, họ nắm giữ quy tắc, hạn chế bản nguyên và linh hồn, có thể di chuyển tức thời trong cự ly xa, khó trách bọn họ có thể chạy trốn khỏi đại hủy diệt. . . Trần Lạc hỏi: "Không có người nào phát hiện nơi này sao?"

"Nơi này có ẩn tàng ma pháp trận, không ai có thể tiến vào đây." Tasia nói một câu, chợt khẽ giật mình, bay đến phía trước nơi nào đó, lẩm bẩm nói: "Ma pháp trận có khuyết tổn, có người từng đến nơi này. . ."

Nàng đi đến một chỗ, nhìn một cây tráng kiệt bị đốt đen thui."Không phải do người phá hủy, đây là sau khi khuyết tổn của ma pháp trận, có người trùng hợp đến nơi này..." Trần Lạc nhìn thoáng qua, không biết gốc đại thụ tồn tại bao lâu này dường như bị sét đánh chết rồi.

Mà xung quanh còn có vài cây đại thụ, những gốc cây này xếp thành một không gian rất kỳ lạ, liếc nhìn lại, không gian dường như đang ba động, có một loại cảm giá cực không chân thật. Tasia nhìn lỗ hổng, lắc đầu nói: "Nếu như bọn họ ngộ nhập nơi này, hiện tại hẳn đã bị không gian thôn phệ."

Trần Lạc không nghĩ thêm về những kẻ xông vào đây, hắn nhìn không gian ba động kia, có một xúc động muốn tới gần rất mãnh liệt. Vẫn chưa đến gần, cổ tay của hắn đã bị Tasia nắm lấy. Tasia nói: "Thông đạo này là một chiều, đi về phía trước ngươi sẽ chết."

Trần Lạc chưa từ bỏ ý định hỏi: "Lãnh Chúa cũng không thể đi qua sao?" "Ít nhất cần bốn vị Lãnh Chúa mới có hy vọng." Tasia nhìn vùng không gian kia, nói: "Ma Pháp Chúng Thần không biết bí mật của vùng không gian này, nếu như tương lai chúng ta có thể sống sót, có lẽ có thể thử một chút."

"Lãnh Chúa. . ." Trần Lạc lắc đầu, nói: "Khi đó, có trở về hay không đã không có ý nghĩa gì." 100 năm, sợ rằng những người thân, bạn bè, đồ vật mà Trần Lạc quen thuộc đã không còn tồn tại, có trở về hay không có gì khác nhau chứ?

Tasia cảm nhận được tâm tình của hắn, ánh mắt hơi ảm đạm, giống như hắn, nàng cũng là người không có quê quán... Sau đó nàng mới ý thức được nhà của nàng là ở đại lục. Có lẽ từ khi nàng nhớ tới đoạn ký ức kia, nàng đã không còn hoàn toàn là Nữ Vương Gaya.

Nàng nhìn Trần Lạc, lên tiếng lần nữa."Thật xin lỗi." Sau khi tỉnh táo lại, Trần Lạc đương nhiên sẽ không trút giận sang người khác, chỉ cười nhạt một tiếng, nói: "Tôi đã nói chuyện này không liên quan tới cô."

Tasia im lặng một lát, rồi ngẩng đầu nhìn Trần Lạc, nói: "Ta không thể để cho ngươi trực tiếp tấn cấp Lãnh Chúa, nhưng có thể để cho ngươi tấn cấp Thánh Ma Đạo Sư." Mặc dù không thể trở thành Lãnh Chúa, nhưng có thể tấn cấp Thánh Ma Đạo Sư, cũng là bước về phía trước một bước dài.

Hiện tại Trần Lạc gặp phải không phải là Hỏa hệ Thánh Ma Đạo Sư, vẫn không có ưu thế bao lớn. Trần Lạc nhìn nàng, nói: "Thế nhưng, tinh thần lực của tôi còn chưa đủ lấy tấn thăng. . ."

Ma Pháp sư có thể tấn thăng vì bọn họ bị sứ giả đoạt xá, mà bản thân sứ giả có tinh thần lực của Thánh Ma Đạo Sư, về phần Vu Sư, cũng cần tinh thần lực đạt tới Đại Vu Sư đỉnh phong mới có thể tấn cấp. Tinh thần lực của Trần Lạc còn cách Đại Ma Đạo Sư đỉnh phong một đoạn.

"Tinh thần lực không đủ, có thể đền bù bằng phương pháp khác, chẳng qua có thể có chút đau đớn. . ." Tasia nhìn hắn, hỏi: "Ngươi đồng ý không?" "Đau một chút không tính là gì." Trần Lạc không chút nghỉ ngợi nói: "Đương nhiên đồng ý."

Tasia khẽ gật đầu, trong rừng cây rậm rạp, cây cối bắt đầu sinh trưởng tươi tốt, che đậy bầu trời trên đầu của hắn Dưới chân của bọn họ, cỏ xanh cũng bắt đầu cấp tốc sinh trưởng, rất nhanh tạo thành một chiếc đệm cỏ mềm mại. Trần Lạc hơi sững sờ, cảnh tượng này giống như đã từng quen biết.

Sau một khắc, hắn liền khiếp sợ nhìn Tasia,"Cô, cô làm gì?" Nói xong câu đó, trong đầu của hắn hơi nhoi nhói, trước mắt bắt đầu trở nên đen thui."Quả nhiên có chút đau đớn. . ." Đây là ý nghĩ sau cùng của hắn.

Bình Luận (0)
Comment