Học Tỷ Của Ta Biết Ma Pháp (Dịch Full)

Chương 276 - Chương 277: Người Hầu

Chương 277: Người hầu Chương 277: Người hầu

Khi y thấy vật kỳ quái kia bắt đầu phát ra tia sáng đầu tiên, Phong Lãnh Chúa Amigo liền cảm nhận được nguy hiểm cực độ. Đây là dự cảm thuộc về Lãnh Chúa Sau một khắc, bên ngoài thân thể của y bao trùm một tầng băng dày cộm.

Song, chỉ trong nháy mắt, tầng băng kia liền trực tiếp bốc hơi, đồng thời thân thể y cũng tan chảy theo. Thân thể Lãnh Chúa cực kỳ cường đại, thế mà dưới nhiệt độ này cũng chẳng thể nào chịu nổi, trong chớp mắt liền biến mất

Trên bầu trời xấu hiện một đám mây hình nấm khổng lồ, trên mặt biển nhấc lên từng đợt sóng lớn, trong làn nước có vô số xác cá trôi nổi. Một hư ảnh trong suốt bay ra khỏi đám mây hình nấm, cấp tốc bỏ chạy về một hướng khác.

Trong cái bóng mờ kia lờ mờ hiện ra gương mặt sợ hãi tới cực điểm của Amigo. Lực lượng cường đại này hoàn toàn khác ma pháp, vậy mà có thể trực tiếp phá hủy thân thể của y!

Tuy nói từ Thánh Ma Đạo Sư trở lên, linh hồn mới là thứ quan trọng nhất với bọn họ, nhưng nếu mất đi thân thể, thực lực cũng giảm xuống một cấp bậc. Linh hồn của Lãnh Chúa đối với Lãnh Chúa khác là thuốc bổ tốt nhất.

Y nhất định phải tìm kiếm một bộ thân thể mới, ít nhất cũng phải là thân thể của Thánh Ma Đạo Sư mới có thể tiếp nhận linh hồn của y. Nếu không, chờ đến khi ba kẻ kia thức tỉnh, nhất định bọn họ sẽ hấp thu linh hồn của y...

Y thậm chí chẳng buồn suy nghĩ thứ quái quỷ kia là gì, giờ phút này, y chỉ muốn chạy trốn.

Linh hồn của y lấy một loại tốc độ bất khả tư nghị, thật nhanh thoát khỏi khu vực nguy hiểm này. Thế nhưng, khi y tiến vào quốc gia nào đó, linh hồn bỗng nhiên ngưng kết, một tầng băng màu lam nhạt bao trùm bên ngoài, cuối cùng biến y thành một khối băng.

Không gian chợt rung động từng chập, Trần Lạc và Britney bỗng dưng xuất hiện từ hư không. Có thể tự tay trồng một cây nấm lớn là ước mơ của biết bao nam giới, cũng là thứ khát khao nhất của hắn.

Mặc dù cây nấm này không phải tự mình Trần Lạc trồng, nhưng người trồng nấm là nữ nhân của hắn, miễn cưỡng cũng coi như giải mộng. Ma pháp không thể gây tổn hại cho thân thể Lãnh Chúa, vậy chỉ có thể dùng đạn hạt nhân. Sự thật chứng minh, Lãnh Chúa tuy rất mạnh nhưng cũng kháng nổi vụ nổ hạt nhân.

Tiếc nuối duy nhất là vụ nổ hạt nhân có thể phá hủy thân thể của y, lại không thể tiêu diệt linh hồn của y. Ngay cả linh hồn Thánh Ma Đạo Sư đều không thể tồn tại tách biệt hoàn toàn khỏi thân thể, ấy vậy linh hồn Lãnh Chúa lại có thể trốn thoát khỏi vụ nổ. Nhưng bấy nhiêu cũng đã đủ rồi.

Không có thân thể gánh chịu linh hồn, y đã không thể phát huy toàn bộ thực lực của Lãnh Chúa, Trần Lạc và Britney đã đợi giây phút này lâu lắm rồi. Linh hồn Amigo bị đông cứng, nhưng vẫn có thể nói chuyện bình thường.

Y hoảng sợ nhìn Britney, trong giọng nói ẩn chứa nổi sợ vô tận,"Là mi, mi đã thức tỉnh!" Y sợ hãi không chỉ mỗi Britney mà còn thực lực Lãnh Chúa của nàng, y chỉ còn mỗi linh hồn, vô luận thế nào đều không phải đối thủ của một vị Lãnh Chúa. Britney nhìn y, bình tĩnh nói: "Amigo"

Linh hồn Amigo không ngừng run rẩy, tiếng nói của y quanh quẩn trong phiến không gian này."Điện hạ, xin tha cho ta, điện hạ, ta nguyện ý làm người hầu trung thành của ngài, xin ngài bỏ qua quá khứ của ta..." Lãnh Chúa đã mất đi thân thể, trước mặt Trần Lạc và Britney, thái độ y hèn mọn cực kỳ.

Trần Lạc kinh ngạc nhìn Amigo. Đây là một vị Lãnh Chúa hàng thật giá thật, thế mà chẳng có chút huyết tính nào, suy nghĩ kỹ cũng không cảm thấy kỳ lạ. Địa vị càng cao, thực lực càng mạnh thì càng sợ chết.

Cái chết nghĩa là mà đi tất cả, bọn họ sẽ không dễ dàng từ bỏ đồ vật mà mình có. Hầu hết mọi người đều sẽ chọn sống quỳ mà không phải chết đứng. Đây là bản tính của con người, mà Lãnh Chúa cũng là người.

Britney cũng không trực tiếp tiêu diệt linh hồn Amigo, nàng chỉ giam cầm linh hồn y lại rồi hỏi: "Ba người kia đâu?" Amigo đáp: "Bọn họ còn đang ngủ say, chẳng mấy chốc sẽ tỉnh lại. Ta là người đầu tiên tỉnh dậy vì để điều tra lý do mà tế đàn bị phá hủy . ."

Hiện tại, y rốt cục biết vì sao tế đàn bị hủy rồi. Đại công chúa thức tỉnh, đồng thời khôi phục sức mạnh Lãnh Chúa. Không chỉ có như vậy, các nàng còn có một thứ rất khinh khủng, có thể trong nháy mắt hủy diệt nhục thân của Lãnh Chúa. . . Vậy rốt cuộc đó là gì!

Ánh mắt Britney nhìn về phía Trần Lạc, trong mắt cũng tràn ngập kỳ tích. Bảy năm, Ma Pháp Chúng Thần thức tỉnh sớm hơn dự kiến, mà Tasia và Isabella còn cách Lãnh Chúa một đoạn, chỉ có một mình nàng khôi phục thực lực Lãnh Chúa. Lấy một địch bốn, nàng cũng không thể chiến thắng.

Cho đến khi Trần Lạc đưa nàng món đồ kia. Nàng không cần chính diện chiến đấu với bọn họ, nàng chỉ cần làm ba việc. Thứ nhất, cảm giác khí thức của họ, đồng thời phong bế năng lực Không Gian Na Di của họ lại.

Việc này cũng không khó, hai người đồng cấp Lãnh Chúa, trong một khoảng cách nhất định, bất kỳ người nào đều có thể phá hư khả năng na di của người kia. Thứ hai, dịch chuyển món đồ kia đến bên cạnh họ. Thứ ba, dịch chuyển một hỏa cầu màu lam ở khoảng cách cực xa.

Hoàn thành ba việc này, Phong Lãnh Chúa Amigo cường đại cũng chỉ có thể bỏ trốn. Đáng tiếc là, phái Ngân Hà cũng chỉ kịp thời chế tạo một viên này, nếu như lại có ba viên, nàng nó thể dùng phương pháp đối này đối phó với ba vị Lãnh Chúa còn lại.

Hai bóng người xuất hiện ở đằng xa, Tasia và Isabella còn chưa hoàn toàn khôi phục thực lực nên không thể chạy lên tiền tuyến."Amigo!" Lúc nhìn thấy hư ảnh lơ lửng trước mặt Trần Lạc, hai nàng đồng thời ngạc nhiên thốt lên, sau đó mới phát hiện Amigo chỉ còn là một đạo linh hồn.

Thân thể đối với Lãnh Chúa tuy không phải quan trọng, nhưng linh hồn rời khỏi thân thể, căn bản không phát huy được toàn bộ thực lực của Lãnh Chúa. Trên mặt Amigo hiện ra vẻ nịnh nọt: "Hai vị điện hạ, người hầu trung thành vấn an hai ngài..." . . .

Sau khi nghe Britney kể lại, Isabella và Tasia kinh ngạc nhìn Trần Lạc, hỏi: "Đây cũng là đồ vật ở thế giới của cậu?" Trần Lạc lườm các nàng, nói: "Đã sớm từng nói với hai người, phải tin tưởng sức mạnh của khoa học, khoa học cực hạn hoàn toàn không phải ma pháp có thể so sánh. . ." "Khoa học. . ."

Trên mặc Amigo lần nữa lộ ra vẻ sợ hãi, tuy y không biết khoa học là gì, nhưng không hề nghi ngờ, nó nhất định cực kỳ nguy hiểm, về sau y muốn cách khoa học càng xa càng tốt. . . . . . Trên mặt biển, trong một không gian thông với đại lục Thần Ân."Amigo đâu, vì sao không cảm nhận được khí tức của y rồi?"

"Bên ngoài rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" "Chẳng lẽ ba vị kia thức tỉnh?" "Không thể nào, xem như ba vị kia thức tỉnh cũng không thể trong thời gian ngắn như vậy xóa xổ Amigo. . ." "Ai đi ra xem đi. . ." . . . Trong không gian, bầu không khí lại rơi vào im lặng.

"Nếu chưa thôn phệ bọn họ thì tốt rồi..." Một giọng nói bỗng dưng vang lên. Y nói đến những sứ giả kia, nếu như không phải thôn phệ linh hồn của họ để sớm thức tỉnh, là những vị thần, bọn y cũng chẳng cần tự mình ra ngoài.

Lại một tiếng nói khác vang lên: "Thì sao chứ, ở đại lục Thần Ân, có bốn vị thần là đủ rồi, không cần sứ giả, cũng không cần nữ thần, lần này thức tỉnh nhất định phải tìm được các nàng, sau khi thôn phệ các nàng, có lẽ chúng ta có thể rời khỏi nơi này, đã có đại lục Thần Ân, nhất định còn có thế giới khác..."

"Cho nên, lần này ai ra ngoài?" . . . Cả vùng không gian lại rơi vào im lặng. Một tiếng nói vang lên: "Saipa" Một tiếng nói khác mang theo tức giận."Tại sao là ta!"

Tiếng nói kia: "Ngươi thuộc hệ Hỏa, ngươi có thể khắc chế hai người trong các nàng, liên thủ với Amigo, xem như ba người các nàng đã khôi phục thực lực, cũng có thể chiến thắng..."

Trong bóng tối, bóng người kia im lặng hồi lâu, mới nói: "Ta có thể ra ngoài nhưng ta cần một linh hồn trong bọn nàng, hai người còn lại tùy các ngươi xử lý..."

Bình Luận (0)
Comment