Học Tỷ Của Ta Biết Ma Pháp (Dịch Full)

Chương 278 - Chương 279: Về Nhà ( Đại Kết Cục)

Chương 279: Về nhà ( Đại kết cục) Chương 279: Về nhà ( Đại kết cục)

"Thời đại thay đổi." Linh hồn Amigo lơ lửng phía trước Saipo, cảm khái nói: "Chúng ta ngủ say quá quá lâu rồi, thời đại ma pháp đã qua. . ." Hỏa Lãnh Chúa không tiếp tục chạy trốn, sau khi thấy quá trình hủy diệt thân thể Amigo, gã đã hoàn toàn từ bỏ suy nghĩ này.

Đánh cũng đánh không lại, trốn cũng trốn không thoát. . Gã chân chính cảm nhận được cái gì gọi là tuyệt vọng.

Gã bắt đầu hối hận vì thôn phệ tinh thần lực và linh hồn của những ma pháp sư kia để khôi phục thực lực. Gã ngủ say quá lâu đến nổi không biết đại lục đã thay đổi nhiều như vậy. . . .

Amigo quả nhiên là một người hầu hợp cách. Một lúc sau, y liền thuyết phục được Hỏa Lãnh Chúa từ bỏ chống cự, đồng thời mở ra linh hồn của mình để Britney sử dụng tinh thần ma pháp.

Linh hồn là mệnh mạch của cao giai Ma Pháp sư, không có nhục thể, linh hồn còn có thể dung hợp người khác, không có linh hồn, nhục thể cũng sẽ tử vong. Mà Saipa bị khắc vào tinh thần ma pháp, sinh tử chỉ trong một ý niệm của Britney.

Bốn vị Thần Ma Pháp trong nháy mắt đã mất một nửa. Ánh mắt của Tasia và Isabella nhìn Trần Lạc đều không giống lúc trước. Ai cũng không biết, phái Ngân Hà vẫn luôn nghiên cứu suốt những năm nay lại là thứ này. Trước mặt khoa học, Lãnh Chúa cường đại không chịu nổi một kích. ebookTruyenGG.vip - ebook truyện dịch giá rẻ

Hai vị Lãnh Chúa, một vị linh hồn Lãnh Chúa, hai vị Thánh Ma Đạo Sư đã tiếp cận Lãnh Chúa và Trần Lạc bay một mạch về phía chỗ sâu trong đại dương. Lúc trước, bốn vị Thần Ma Pháp bị ba vị nữ thần làm trọng thương, bèn dùng lực lượng cuối cùng mở ra một vùng không gian để dưỡng thương.

Theo bọn họ đến gần, không gian trên mặt biển xuất hiện từng đợt sóng, hai bóng người bỗng nhiên xuất hiện từ hư không. Hai người đàn ông dùng ánh mắt ngạc nhìn nhóm người Trần Lạc. Saipa nhìn bọn họ, nói: "Otaso, Saltos, thần phục đi. . ."

Hai người đàn ông sắc mặt đại biến, cả kinh nói: "Saipa, Amigo, các ngươi. . ." Saipa thở dài bảo: "Thần phục đi, chúng ta ngủ say quá lâu rồi, thời đại ma pháp đã qua. . ."

Gã vừa dứt lời, sóng biển xung quanh ngừng vỗ, trong phạm vi mấy chục dặm hải vực biển cả hoàn toàn bị đóng băng, vô số Băng Chi Cự Nhân leo lên từ mặt biển.

"Kẻ phản bội!" Otaso cả giận nhìn Sapia, Saltos bên cạnh cũng bắt đầu triệu hồi Thổ Chi Cự Nhân. Trên bầu trời, hàng loạt thiên thạch bao phủ nhóm Trần Lạc như thiên la địa võng.

Bọn họ có hai vị Lãnh Chúa, đối diện cũng chỉ có hai vị Lãnh Chúa, Amigo trong trạng thái linh hồn sức mạnh không đủ. Hai nữ thần khác còn chưa hoàn toàn thức tỉnh, đối với bọn họ không có quá nhiều uy hiếnpn.

Hai vị Lãnh Chúa còn lại hiển nhiên không nguyện ý chờ chết. Trần Lạc triệu hồi ra một Hỏa Diễm Tinh Linh màu lam. Nơi nó đi qua, từng lớp băng cấp tốc tan chảy... Trước người Isabella ngưng tụ thành một cánh cung màu lam, mỗi mũi tên bắn ra đều có Băng Chi Cự Nhân biến mất.

Tasia hừ lạnh một tiếng, một nửa Thổ Chi Cự Nhân do Saltos triệu hồi đều sụp đổ dưới Linh Hồn Chấn Chiến. Saipa lần nữa triệu hồi ra vô số Hỏa Chi Tinh Linh, lao thẳng về phía Saltos. Vài tên Đại Ma Đạo Sư còn sót lại trên đại lục, chỉ cảm thấy trong lòng không ngừng run rẩy.

Bọn họ không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ có thể cảm nhận được tất cả ma pháp nguyên tố trên đại lục không biết vì nguyên nhân gì tụ tập về phía biển cả. Song, rất nhanh, bọn họ liền đoán được nguyên nhân Chúng Thần thức tỉnh, tai nạn đã đến. . . . . . Đế quốc Oss, vương quốc Lorrain.

Thành Yapool, trang viên bên hồ. Hách Lý Diệp và Đại Tế Tự Iain ngồi dưới gốc cây đánh cờ, Hách Lý Diệp đã nhìn bàn cờ rất lâu. Đại Tế Tự Iain đột nhiên hỏi: "Kết thúc rồi à?" Cách vô cùng xa xôi, ma pháp nguyên tố đã lắng lại, Hách Lý Diệp khẽ gật đầu, đáp: "Kết thúc."

"Người nào thắng?" Trong tiếng nói của Đại Tế Tự Iain mang theo vẻ run rẩy. Hách Lý Diệp lắc đầu, trả lời: "Không biết." Trần Lạc đột nhiên xuất hiện từ hư không, hắn rơi xuống bên bờ hồ, nhìn thoáng qua bàn cờ của hai người, hỏi: "Người nào thắng?"

Đại Tế Tự Iain nhìn Trần Lạc, chợt cười to đứng lên, gương mặt già nua đầy nước mắt. Trong bảy năm qua, số lượng Đại Ma Đạo Sư trở lên đã giảm mạnh, không bằng một thành lúc trước. Bọn họ hy sinh chỉ vì tia hy vọng kia. Một tia hy vọng mong manh. Hiện tại, bọn họ thắng. . . .

Amigo vừa mới xuất hiện, liền bị hủy đi nhục thân, chỉ còn linh hồn. Saipa không đánh mà hàng, tuy Tasia và Isabella đều chưa tấn cấp, nhưng bản thân thực lực của các nàng, Lãnh Chúa cũng không thể khinh thường.

Tình huống vốn dĩ chỉ có một chút hy vọng sống sót, chỉ vì một vật nhỏ dường như chẳng đáng chú ý mà hoàn toàn nghịch chuyển. Sau khi Otaso và Saltos chiến bại, hai người không chút do dự mở ra linh hồn của mình, vì giữ lại tính mạng, cam nguyện trở thành người hầu.

Trần Lạc không ở chỗ này thêm nữa, sau khi thông báo cho họ kết quả, hắn liền na di đến nơi mà các nàng giáng lâm, vùng không gian không ổn định kia. Nữ thần Hắc Ám và hai nữ thần khác đã từng thử dựa vào thông đạo này để rời đi, nhưng không thành công.

Bởi vậy các nàng suy đoán ít nhất cần bốn vị Lãnh Chúa mới có thể mở ra thông đạo này. Tính cả Amigo chỉ còn linh hồn, hiện tại nơi này có năm vị Lãnh Chúa. Các nàng đồng thời ra tay cũng không thể làm không gian nơi này ổn định lại Britney nhìn Trần Lạc, bảo: "Chị cảm giác chỉ thiếu một tẹo nữa. . ."

Nếu bọn họ liên thủ, cũng không cách nào ổn định thông đạo, chỉ còn cách chờ Isabella và Tasia khôi phục thực lực, mới có thể thử lại lần nữa. Lần chờ này kéo dài ba năm. Ba năm này là ba năm đại lục Thần Ân thay đổi lớn nhất.

Ba năm trước, trong cuộc chiến với "Chúng Thần", bọn họ giành được chiến thắng. Ma Pháp Sư sử dụng ma pháp không còn cần thần chú và kết ấn."Vu thuật" đã từng bị Ma Pháp sư coi là thủ đoạn thần kỳ, giờ đây ai cũng có thể sử dụng được.

Đại lục Thần Ân không còn chia Vu Sư và Ma Pháp Sư, các Vu Sư đi ra từ Hắc Ám sâm lâm cuối cùng có thể chung sống với Ma Pháp sư dưới một mặt trời.

Đền thờ thống trị đại lục mấy ngàn năm đã sớm không còn tồn tại. Người dân bắt đầu xây dựng tượng Hiền Giả và nữ thần khắp nơi trên đại lục, bọn họ trở thành tín ngưỡng mới của đại lục. Mà bắt đầu từ ba năm trước, rốt cục không ai thấy bọn họ nữa.

Có lời đồn bọn họ đã bước vào cảnh giới ma pháp tối cao, rời khỏi đại lục Thần Ân đến một nơi khác... Vương quốc Lorrain, nơi nào đó trong rừng rậm. Hơn mười bóng người bỗng nhiên xuất hiện từ hư không.

Tasia và Isabella đã khôi phục cảnh giới Lãnh Chúa, mà Trần Lạc sau khi hấp thu một bộ phận tinh thần lực của bốn vị Lãnh Chúa, cách đây không lâu, cũng bước vào cảnh giới Lãnh Chúa. Mười lăm năm, đi vào thế giới này mười lăm năm, đây là thời điểm hắn cách con đường về nhà gần nhất.

Phía sau hắn, còn đi theo Alice, Kristen và Catherine, các nàng cũng đều có cảnh giới Đại Ma Đạo Sư. Trần Lạc ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía phiến không gian không ổn định kia. . . . Địa Cầu, Trung Hoa, trên không trung của một thành phố nào đó nằm phía Tây Bắc.

Sau một trận không gian ba động, hơn mười bóng người đột ngột xuất hiện."Đây, đây chính là thế giới khoa học sao?" "Những tòa nhà này thật cao, trên mặt đất có vật gì kìa. . ." "Ma pháp nguyên tố rất ít ỏi, bọn họ tựa hồ không hiểu ma pháp. . ."

"Trên trời là thứ gì, thế mà bọn họ cũng biết Phi Hành Thuật!" . . . Bên tai Trần Lạc đã không nghe tiếng ríu rít của các nàng. Khung cảnh quen thuộc trước mắt để mỗi tế bào trong cơ thể hắn đều reo hò nhảy cẫng lên. Hắn xác định phương hướng một chút, rồi trong nháy mắt biến mất.

Trên bầu trời, một thiếu niên trừng mắt nhìn qua cửa sổ máy bay, lớn tiếng gọi: "Mẹ, mẹ, có người đang bay!" Cô gái trẻ tuổi nhìn ra ngoài cửa sổ, lông mày hơi nhíu lại, thầm nghĩ trong lòng về sau sẽ để cho con xem Harry Potter ít lại. . . Tây Kinh, huyện thành nào đó.

Trong một ngôi nhà bình thường có tiếng ho khan kịch liệt, sau đó là tiếng quở trách của một người phụ nữ."Đã nói bao nhiều lần rồi, kêu ông ít hút thuốc một chút, không biết hút thuốc sẽ mắc bệnh ung thư à!"

Người đàn ông lộ ra vẻ ngượng ngùng, bảo: "Đã hơn nửa năm không hút, một lần này, một lần này nửa thôi..." Người phụ nữ nhìn hắn, nước mắt lả chả chảy xuống, nức nở nói: "Tiểu Lạc đi ba năm, tôi biết trong lòng ông khó chịu..."

Người đàn ông cúi đầu xuống, giơ tay bóp tắt tàn thuốc, lúc ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra nụ cười."Không hút nữa, về sau không hút nữa, không thể bị ung thư phổi được. Dù sao tôi cũng phải đi sau bà..." Trần Lạc đứng ngoài cửa, ánh mắt đã mơ hồ."Cha, mẹ. . ."

Trong phòng, người phụ nữ bỗng nhiên ngẩng đầu, bảo: "Tôi giống như nghe tiếng của Tiểu Lạc!" Người đàn ông hít một hơi, bảo: "Làm sao có thể, Tiểu Lạc hắn. . ." "Cha." Tiếng nói kia lần nữa vang lên để thân thể của ông hơi rung, bỗng nhiên nhìn về phía cửa ra vào.

Một hình bóng đời này ông không thể quên đang lẳng lặng đứng ở đó. Trên mặt ông ta lộ ra nét mừng, theo bản năng đứng dậy lại chợt nhớ tới điều gì, rung giọng nói: "Con, con là quỷ hồn của Tiểu Lạc sao?"

Hai mắt của người phụ nữ đã ướt đẫm, bà liều lĩnh xông lên."Tôi mặc kệ hắn là người hay quỷ, hắn đều là con của tôi..." Lúc bà nắm được tay Trần Lạc, thân thể chấn động, bỗng nhiên vui mừng nói: "Hắn là người, hắn là người, con của tôi, con của tôi chưa chết. . ."

Trần Lạc nhìn bọn họ, bảo: "Cha mẹ, chuyện này nghe có chút không thể tưởng tượng nổi, con sẽ từ từ giải thích cho hai người. . ."

"Tốt, tốt. . ." Hốc mắt người đàn ông cũng có chút ướt át, ông đi tới cửa, vỗ lên bả vai của Trần Lạc, lúc ánh mắt nhìn về trong sân, bỗng nhiên sững sờ, hỏi: "Những cô gái ngoại quốc này là. . ." Trần Lạc sờ lên mũi, lúng túng đáp: "Những cô gái này là con dâu của hai người. . ."

Người đàn ông sững sờ tại chỗ, bèn hỏi lại: "Những. . . cô gái này?" . . . Mười lăm năm trên đại lục Thần Ân chỉ tương đương ba năm trên Địa Cầu. Đây là chuyện Trần Lạc không nghĩ tới, nhưng cũng để hắn cảm thấy may mắn.

Nếu như tốc độ thời gian ngược lại, hắn e rằng không còn nhìn thấy cha mẹ nữa. Suốt vài ngày qua, hắn dùng Trì Dũ Thuật giúp cha mẹ điều trị thân thể, cũng kể lại chi tiết những chuyện xảy ra những năm gần đây.

Lúc đầu, bọn họ vẫn còn không tin, nhưng khi tận mắt thấy Trần Lạc phóng ra hỏa cầu, mới từ từ đón nhận hiện thực. Dù vậy, để bọn họ tiếp nhận Isabella, Britney và Tasia còn cần thời gian lâu hơn.

Để Trần Lạc im lặng là năng lực tiếp nhận của mẹ hắn tựa hồ mạnh ngoài sức tưởng tượng. Tuy rằng hắn liên tục cường điệu Catherine và Kristen chỉ là đi du ngoạn Địa Cầu cùng các nàng, nhưng mẹ hắn tựa hồ đối đãi các nàng như người một nhà...

Hắn đành tìm cớ để ra ngoài, mới không phải đối mặt tình huống xấu hổ kia. Hắn dắt Isabella và Alice đi xem hòa nhạc, trước đó, hai người bọn họ xếp hàng mua trà sữa, còn Trần Lạc thì đứng chờ bên ngoài.

Ngôn ngữ Địa Cầu đối với Lãnh Chúa Isabella mà nói là chuyện có thể học được trong nháy mắt.

Người tổ chức buổi hòa nhạc này là một nữ ca sĩ Anh quốc mà Trần Lạc không quen mặt, tựa như nàng mới nổi lên trong vòng hai năm gần đây, từ lúc xuất đạo đến nổi tiếng toàn cầu cũng chỉ dùng hơn một năm.

Đây là một trạm trong tour lưu diễn toàn cầu của nàng. Isabella chưa từng thấy cảnh tượng này, Trần Lạc bèn dắt các nàng đi mở mang kiến thức một chút. Đối với các nàng mà nói, Địa Cầu tràn đầy mới mẻ. Khi Trần Lạc đang chờ hai người, có một bóng người bỗng nhiên đâm sầm vào người hắn.

Không phải tinh thần lực Trần Lạc không cảm ứng được, mà nếu hắn tránh ra, người kia sẽ trực tiếp ngã vào trong hồ phía trước."Xin lỗi, xin lỗi..." Sau lưng có tiếng nữ trong trẻo vang lên. Trần Lạc xoay người thì thấy một thiếu nữ xinh đẹp, đội mũ lưỡi trai.

Thiếu nữ đội mũ lưỡi trai rất thấp, chắc đây là nguyên nhân vì sao ban nãy nàng không chú ý tới Trần Lạc. Nàng có mái tóc màu nâu sẫm, con ngươi cũng màu nâu. Đây là mộ thiếu nữ ngoại quốc.

Trần Lạc ngẩng đầu nhìn lên tấm áp phích to lớn, lại nhìn thiếu nữ trước mắt một chút thì nhận ra thân phận của nàng. Chẳng qua, hắn cũng không nói gì, mặc dù đối phương là ca sĩ nổi tiếng, nhưng đối với Trần Lạc mà nói, cũng chỉ là ngươi dưng nước lả mà thôi.

Tầm mắt của hắn thoáng dừng trên mặt của thiếu nữ một chút, trong mắt hiện ra một tia ảm đạm. Không biết vì sao, thiếu nữ trước mắt để hắn nhớ tới Jasmine.

Sau khi tấn cấp Lãnh Chúa, Trần Lạc đã từng đi tìm nàng, nhưng hắn tìm khắp đại lục cũng không tìm được tung tích của nàng. Có lẽ, trong quá trình du ngoạn, nàng đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. . . Mỗi lần nghĩ đến Jasmine, Trong lòng Trần Lạc sẽ tuôn ra vô tận tiếc nuối.

Lúc thiếu nữ nhìn thấy Trần Lạc, cũng rõ ràng sững sờ, nàng nhìn hồi lâu, mới nói: "Dung mạo của anh rất giống một người bạn của tôi. . ." Trần Lạc mất hết cả hứng, không thèm để ý hỏi: "Thật sao?"

"Hai người rất giống. . ." Thiếu nữ nhìn hắn, mỉm cười bảo: "Nếu như Blair nhìn thấy anh, nhất định sẽ giật mình. . ." « Hết trọn bộ. »

Bình Luận (0)
Comment