Toby chậm rãi xoay người, nhìn Alice đứng phía sau bọn họ, biểu lộ biến thành ngốc trệ. Trần Lạc quay đầu mỉm cười, nói: "Chúng ta đang nói chị Alice rất lớn (Hào ). . . phóng, cảm ơn học tỷ bánh mì ngày hôm qua."
Alice mỉm cười, nói: "Không có gì, nếu em thích mỗi ngày chị có thể mang cho em."
Mặc dù bánh mì bơ mật ong ăn rất ngon, nhưng ăn mỗi ngày cũng sẽ ngấy, huống chi hiện tại Trần Lạc cũng không phải một người, hắn cần phụ trách bữa sáng cho ba người, từ đêm qua Isabel a nếm được tay nghề đỉnh phong của Trần Lạc, nàng lập tức quyết định một ngày ba bữa đều ăn ở trường học.
Trần Lạc đối với việc này đương nhiên không có ý kiến gì, dù sao nàng trả tiền, Trần Lạc nhận tiền của nàng, hắn muốn đối với bụng của nàng phụ trách, đây là hành vi thối thiểu nhất là người phải làm.
Trần Lạc nhìn Alice, khách khí nói: "Cảm ơn học tỷ, có điều không cần đâu, hôm qua em chỉ quên mang bánh mì thôi." Alice mỉm cười, cũng không tiếp tục kiên trì, mà đối với Trần Lạc nhẹ nhàng vung vẩy một quyển sổ nhỏ trong tay, nàng nói: "Học đệ, chị có thể hỏi em mấy bài toán sao?"
Trần Lạc nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Đương nhiên có thể." Bắt người mềm tay, ăn người miệng ngắn, hôm qua mới ăn bánh mì của người ta, hôm nay liền từ chối loại yêu cầu này cũng hơi quá quắc, là hành vi rất không lễ phép, rất không lịch sự.
Huống chi, nữ sinh mỗi ngày mượn cớ hỏi bài để thừa cơ tiếp cận, không có mười người cũng có tám người, không thiếu một Alice. Alice đi lên trước, nhìn Toby, hỏi: "Vị bạn học này, em có thể. . ." "Đi, em lập tức liền đi. . ." Toby không chút do dự đứng lên, rất nhanh mất hút trong tầm mắt của Trần Lạc.
Alice dường như là thật sự đến hỏi bài, nàng hỏi Trần Lạc mấy đề toán, lấy trình độ của học sinh năm thứ ba hoàn toàn chính xác rất khó giải đáp.
Theo thói quen nghề nghiệp, Trần Lạc đối với giảng bài cho người khác nhất là về toán học, vẫn rất hưởng thụ, Alice nghe xong hắn giảng giải, trầm mặc hồi lâu, nàng mới cảm thán nói: "Em thật sự là thiên tài toán học, giáo viên dạy toán của tụi chị cũng không hề giảng rõ ràng. . ."
Trần Lạc khiêm tốn nói: "Là tư duy của học tỷ nhanh nhẹn, nói một chút là hiểu." Trần Lạc giảng xong mấy đề toán này, giờ học cũng sắp đến, sau khi Alice nói lời cảm ơn với Trần Lạc, nàng liền đi khỏi lớp học, nàng vừa mới rời đi, Toby lập tức trở lại.
Vừa mới ngồi xuống, hắn không nhịn được hỏi: "Blair Blair, chị Alice tìm cậu làm gì thế?" Trần Lạc nói: "Hỏi tớ mấy bài toán thôi, vừa rồi cậu không nghe thấy sao?"
Toby không tin, nói: "Nhà của chị Alice chính là gia tộc toán học, nhà của chị ấy có mấy vị học giả toán học, có vấn đề gì cần đến trường học hỏi cậu. . . , hơn nữa nàng còn muốn mỗi ngày mang cho cậu bữa sáng, cậu và chị Alice đến cùng là quan hệ như thế nào à, chị Isabel a có biết không, cô Britney có biết không, trong ba người các nàng cậu thích người nào nhất. . ."
Đối với câu hỏi như súng máy của Toby, Trần Lạc căn bản không để ý tới.
Hành vi của Alice hoàn toàn chính xác hơi khác thường, rõ ràng trong nhà có học giả, nhất định phải bỏ gần tìm xa đến hỏi hắn, Trần Lạc và nàng chỉ có hai mặt duyên phận, không tính là cỡ nào quen thuộc, nàng lại muốn mỗi ngày mang cho hắn bánh mì bơ mật ong có giá trị không nhỏ, giống như bọn hắn là bạn bè lâu năm. . .
Nếu như không phải Trần Lạc biết, hắn đã là nhân vật phong vân trong giới toán học của thành Yapool, Alice hẳn là bị gia tộc thụ ý kết giao hắn, hắn có thể sẽ cho là nàng đang đoạt bạn trai với Isabel a.
Từ khi Isabella làm chuyện ngu xuẩn kia, lại trải qua vụ đánh cược giữa Trần Lạc và Fitch trong buổi giao lưu đêm đó, chuyện xấu của Trần Lạc và Isabella càng truyền càng thật tại Thánh Donas. Dù sao mỗi ngày hắn và Isabella đều đi chung với nhau, nhìn qua hoàn toàn chính xác giống như một cặp đôi đang yêu đương cuồng nhiệt.
Tại Thánh Donas, Alice là đối thủ và kẻ thù của Isabella, nàng đoạt bạn trai âu yếm với Isabella, sau khi chà đạp hắn lại tàn nhẫn vứt bỏ, nhờ vào đó đả kích Isabella. . . , loại chuyện cẩu huyết này cũng không phải không có khả năng xảy ra.
Alice xuất hiện, không chỉ để Toby hóa thân trở thành Mười vạn câu hỏi vì sao, ánh mắt của học sinh năm thứ hai ban 5 cũng liếc đi liếc lại trên người Trần Lạc.
Đầu tiên là chị Isabel a yêu thích hắn, hiện tại ngay cả chị Alice hình như cũng luân hãm, hai nữ thần của học viện Thánh Donas thế mà đều bị Blair trộm đi, việc này trong lòng ai có thể dễ chịu cơ chứ? Thằng Blair này quả thực là Sát Thủ Học Tỷ!
Nhìn thấy Alice và Trần Lạc nói chuyện rất lâu mới rời khỏi, tâm tình của đám nữ sinh cũng sa sút. Các nàng không có lòng tin cướp với Isabella và Alice, chỉ hận mình lúc Blair còn chưa ưu tú giống hiện tại, không phát hiện ra hắn sớm hơn, bây giờ làm gì cũng đã trễ rồi. .
Trần Lạc không thèm đếm xỉa tới những tin đồn kia, việc hắn muốn làm còn có rất nhiều. Calvin giục hắn hai bài luận văn cũng đã viết xong, ngày mai là cuối tuần, vừa vặn bớt thời gian đưa cho hắn.
Ngoài ra, Trần Lạc còn dự định thừa dịp cuối tuần, lại đi hiệp hội Ma Pháp một chuyến, hắn cũng không muốn lãng phí một đồng vàng mỗi tháng tiền đọc sách Còn có chuyện của Toby, nếu Trần Lạc đã đáp ứng hắn, tự nhiên cũng muốn hơi để bụng một chút.
Thiên phú ma pháp của Toby cũng rất bình thường, hơn nữa, từ khi Trần Lạc thoát khỏi biệt danh ma pháp củi mục, cái mũ này liền rơi vào trên đầu Toby. Cho đến nay, khi mà tất cả mọi người trong lớp có thể triệu hồi ra hỏa cầu có lớn có nhỏ, Toby chỉ có thể triệu hồi ra mấy đốm lửa bé li ti.
Việc này cố nhiên cùng hắn lười biếng có quan hệ, nhưng thiên phú ma pháp của hắn nhất định cũng rất bình thường. *"Cậu thử qua những ma pháp hệ khác chưa?" *Trần Lạc không có cách nào thay đổi thiên phú của Toby, chỉ có thể từ một góc độc khác nhúng tay vào.
Trên thế giới có bốn ma pháp nguyên tố chính, mọi người đối với lực tương tác của bốn ma pháp nguyên tố chính là có khác biệt, có người đối với Hỏa nguyên tố càng thêm gần gũi, có người thì gần gũi với Thủy nguyên tố hơn, đương nhiên, dưới tình huống bình thường, loại khác biệt này rất nhỏ, nhưng cũng không bài trừ có ít người trời sinh đối với nguyên tố của hệ nào đó đặc biệt gần gũi hơn các hệ khác mấy lần thậm chí cả mấy chục lần. Điều này sẽ khiến cho lúc bọn hắn học tập maa pháp hệ này làm ít công to, chỉ có điều xác suất xảy ra loại chuyện này cực thấp, đại khái trong mấy vạn người mới có một.
Giáo viên trong học viện sẽ chỉ dạy học sinh mỗi Hỏa Cầu Thuật, đây là vì thuận tiện quản lý và khảo thí, dù sao Ma Pháp học đồ cũng không phân hệ, chờ đến bọn hắn trở thành Ma Pháp sư sơ cấp, lại học tập những ma pháp hệ khác cũng không muộn.
"Không có. . ." Toby lắc đầu, ngay cả một phép Hỏa Cầu Thuật tiêu chuẩn hắn cũng không phóng ra được, chứ đừng nói gì tới ba hệ khác.
Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, ngoại trừ Hỏa Cầu Thuật, Trần Lạc thuận tiện tự học luôn ma pháp học đồ của ba hệ còn lại, chỉ cần tinh thần lực đầy đủ, loại ma pháp học đồ này người bình thường lần đầu tiên cũng có thể phóng ra, chỉ là uy lực nhỏ đến đáng thương mà thôi.
Bản thân Trần Lạc đối với bốn hệ ma pháp nguyên tố không có bất kỳ khác biệt gì, bất luận là Hỏa Cầu Thuật, Thủy Cầu Thuật, hay Vi Phong Thuật Thổ Thuẫn Thuật, hắn đều có thể lập tức phóng ra. Nếu như đối với lực tương tác của ma pháp nguyên tố có bình xét cấp bậc mà nói, hắn hẳn là max cấp.
Trần Lạc nhìn Toby, nói: "Cậu thử ma pháp học đồ của ba hệ còn lại một chút đi." Ma pháp học đồ của ba hệ khác cũng không có trên sách giáo khoa, Trần Lạc phải hỏi cô Britney mới học được.
Hắn nói câu thần chú, kết ấn và phương pháp câu thông ba hệ nguyên tố khác cho Toby, sau hơn trăm lần thử nghiệm, Trần Lạc cuối cùng từ trên người hắn rút ra kết luận. Thiên phú ma pháp của Toby thật sự không cao, bốn hệ ma pháp nguyên tố, trên cơ bản hắn đều không tương thích.
Trong đó, lực tương tác của hắn đối với Thủy hệ và Phong hệ nguyên tố thậm chí còn không bằng Hỏa hệ nguyên tốt, ngược lại đối với Thổ hệ nguyên tố, lực tương tác hơi mạnh hơn một chút, nhưng cũng rất có hạn.
Hắn miễn cưỡng có thể bao một tầng đất lên quả đấm của mình, ít nhất lực công kích cũng tốt hơn triệu hồi mấy đốm lửa tí ti. Trần Lạc vỗ bờ vai của hắn, nói: "Cố gắng đề cao tinh thần lực của mình đi, có lẽ về sau có thể chủ tu Thổ hệ. . ."
Đối với sự thật mình là ma pháp phế vật, Toby lộ ra rất mất mát, thiên phú ma pháp không cao mà nói, xem như hắn bỏ ra nhiều cố gắn hơn người khác, cũng không có cách nào đạt được thành tựu như bọn họ.
Trên thực tế, những người có thiên phú tốt hơn hắn, so với hắn còn cố gắng hơn nhiều - vậy hắn cố gắng còn làm gì nữa? . . . Thiên phú ma pháp của Toby là trung đẳng chếch xuống dưới, nói cách khác, dựa vào Hậu Thiên cố gắng, hắn rất khó trở thành cao giai Ma Pháp sư.
Mặc dù nói trong lịch sử Ma Pháp sư có thiên phú không cao nhưng thành tựu Truyền Kỳ cũng có mấy vị, nhưng số lượng bọn họ quá thưa thớt, vì thế công sức bỏ ra cũng không phải thường nhân có thể tưởng tượng được
Tiếng chuông tan học vang lên, Toby đeo túi sách chào tạm biệt Trần Lạc, rồi hắn ủ rũ cúi đầu đi ra phòng học. Ầm! Tâm tình sa sút, hắn chỉ lo cúi đầu đi đường, không cẩn thận đụng ngã một người trên mặt đất.
Mông của thiếu niên đập trên mặt đất, nước mắt nước mũi đều sắp trào ra, hắn chỉ vào Toby, nổi giận mắng: "Toby chết tiệt, ánh mắt của mày mù sao!" Tâm tình Toby không tốt, hắn nhìn cũng chưa từng nhìn, tiếp tục đi về phía trước.
Thiếu niên kia lập tức giận dữ, nhìn mấy tên đồng bạn đỡ hắn dậy, một tay chỉ vào Toby, lớn tiếng nói: "Đánh hắn!"
Học viện Thánh Donas cấm học sinh đánh lộn, nhưng lần này hiển nhiên là Toby gây sự trước, gần như thiếu niên vừa dứt lời, mấy người bên cạnh liền vọt tới Toby Trong lòng Toby đang phiền muộn khó chịu, lại có người trêu chọc, dưới cơn nóng giận, hắn bỗng nhiên ném túi sách, vọt về mấy người kia.
Mới vừa đi ra phòng học, Trần Lạc vừa vặn thấy một màn này.
Toby phải cao từ 1m trở lên, thể trọng xấp xỉ 200 cân, bốn tên thiếu niên kia căn bản không cùng một cấp bậc với hắn, mặc dù tốc độ di động của Toby chậm một chút, nhưng nắm đấm của người khác rơi trên người hắn, căn bản không có tác dụng gì, mà hắn chỉ cần nhẹ nhàng va chạm, lập tức có thể trực tiếp đụng bay đối thủ ra ngoài. . .
Không chỉ có như vậy, thằng này thế mà còn biết trước khi đánh nhau, bọc một tầng thổ giáp trên tay, cứ như vậy, mặc dù bởi vì hắn chậm trễ thời gian, trên thân chịu trước vài đấm, nhưng dưới một đấm của hắn, đối thủ chỉ có thể khom người ngã xuống mất đi sức chiến đấu. . .
Chờ đến lúc bốn người đều nằm xụi lơ dưới mắt đất, Toby từ trên cao nhìn xuống bọn hắn, hung tợn hỏi: "Còn muốn đánh nữa không?" Bốn tên thiếu niên lắc đầu nguầy nguậy, vội vàng lật người bỏ chảy. Toby nhặt lên túi sách, vỗ vỗ cái mông, hắn quay người phất tay với Trần Lạc: "Blair, ngày mai gặp."
Ánh mắt Trần Lạc nhìn về phía Toby, hắn trầm tư một lát, hỏi: "Cậu có từng bao giờ nghĩ tới - trở thành một chiến binh chưa?"