Học Viện Phản Diện

Chương 76


Edit: Pi sà Nguyệt
Trong giáo đường tối tăm yên tĩnh, dưới cây thánh giá trang nghiêm, Thi Ân nghiêng đầu dựa vào ngực
chàng trai mặc đồ hoodie đen, cánh tay mảnh khảnh ôm cổ anh, ngón tay trắng xám vuốt ve phần xương
cằm của anh cực kì mập mờ.
Ivan ngạc nhiên đến mức không nói thành lời khi thấy chàng trai kia, sao thằng nhóc này lại ở đây
rồi? Đây không phải là Dịch Nhiên được ‘nhường’ trong mấy vòng kiểm tra này thì là ai nữa chớ!
Con ngươi đỏ sậm của Thi Ân liếc nhìn Lộc Giác đầy khinh bỉ rồi dừng trên người Iva, “Chú Ivan, cô
ta là người chú mang về để giết con à?”
“Không phải, đương nhiên là không phải.” Ivan vội hỏi, “Con biết là… Chú làm mọi thứ để cứu con.”
Ông giữ lấy cánh tay biến thành rắn của Lộc Giác rồi buông ra bảo, “Buông con bé ra, Lộc Giác, đừng
nhúng tay vào chuyện của chúng tôi.” Ông cúi đầu, trong mắt ông tràn ngập sự bi thương, “Bé giết
con bé cũng không kết thúc được ác mộng này, tôi vẫn sẽ lặp lại giấc mơ này mà thôi.”
Lộc Giác sợ hãi ngẩng đầu nhìn Ivan, cô bé cảm thấy tức giận vô cùng, cô gái này là hiệu trưởng Thi
Ân, cô gái ấy ở ngay trước mặt cô bé, chỉ cần cô bé quấn lấy cổ cô rồi bóp nát nó thì có thể thắng
lợi qua cửa, nhưng cô bé lại không muốn có được hung thú Cùng Kỳ, cô bé chỉ muốn Ivan, Ivan tốt như
vậy, ông chấp bị nhốt trong giấc mơ mười mấy năm vì cô gái ấy nhưng cô gái này không biết quý trọng
điều này!
Lộc Giác tức giận nói: “Cô ta không xứng với những cử chỉ tốt đẹp của anh! Giết cô ta rồi rời khỏi
đây với em! Em có thể trở thành đồng loại của anh!
Em đồng ý! Em nhất định sẽ nghe lời hơn cô ta…”
“Tôi bảo thả con bé ra, Lộc Giác.” Giọng nói của Ivan trở nên trầm khàn, ngón tay của ông dùng sức
một chút, lần này ông dùng sức thật nên làm Lộc Giác đau đớn tới mức phải buông cổ Thi Ân ra.
Thi Ân ôm cổ nhìn nhìn chàng trai dưới người đầy oan ức, sau đó ngẩng đầu nhìn Ivan với ánh mắt tội
nghiệp, “Cô ta làm con bị thương.”
Ivan cúi đầu nhìn cô, viền mắt của cô đỏ hồng trông cực đáng thương, cô nằm trên bả vai người mặc
áo hoodie kia cầm tay Ivan dán lên phần cổ mảnh khảnh của mình rồi bảo, “Ở đây á, đau lắm, có phải
đã chảy máu rồi không?”
Ivan đưa ngón tay dò xét thì phát hiện có dòng máu chảy ra, ông sợ hết hồn, “Chảy máu thật ư?” Ông
vội nâng mặt cô lên, cúi đầu kiểm tra, trên cổ trắng nõn mảnh khảnh của cô xuất hiện dòng máu đang
chảy ra, “Sao lại bị thương thật?” Sau đó vội hỏi Lộc Giác, “Có độc không?” Là răng rắn của cô bé
này làm bị thương ư?
“Không có, em không làm cô ta bị thương!” Lộc Giác đứng đấy ôm cổ tay đau đớn đầy khiếp sợ, cô bé
tức giận nói, “Em vốn không làm cô ta bị thương!” Cô bé chỉ quấn lấy cổ của Thi Ân, còn chưa kịp
dùng sức đã bị Ivan và người mặc áo hoodie kia cắt ngang! Sao có thể làm cô bị thương đến mức chảy
máu được!
Cô bé trừng mắt nhìn Thi Ân, “Cô nói xấu tôi!”
Thi Ân bị cô bé dọa sợ tới mức trốn ra sau Ivan, cô nắm ống tay áo của Ivan nhìn cô bé nhưng không
nói với cô bé mà nói với Ivan với giọng điệu cực kì tủi thân, “Cô ta là ai? Là người đến để giết
con à? Tại sao vừa thấy con đã chạy lên đòi giết con rồi?”
“Tôi không có! Cô đừng có mà nói láo!” Lộc Giác hận không thể xông lên giết cô, là cô! Nhất định là
cô tự làm mình bị thương để đổ tội cho cô bé! “Lộc Giác, đủ rồi!” Ivan lạnh giọng hét lớn.
Ánh mắt lạnh lẽo kia làm Lộc Giác muốn khóc, Ivan nghiêng người quay sang kiểm tra vết thương của
Thi Ân, vết thương nhỏ nhưng đủ làm ông cau mày vì lo lắng.
Còn Thi Ân thì ngẩng đầu giả vờ đáng thương nói, “Chú Ivan sẽ bỏ lại con không quan tâm con à? Con
đã quyết định không giết người rồi, người trong bệnh viện không phải do con giết, con chỉ không cẩn
thận giết một bác sĩ thôi, nhưng con nghĩ kĩ rồi, sau này con sẽ không giết người nữa.”
“Thật chứ?” Ivan không ngạc nhiên cứ như đã nghe vô số lần rồi, ông cười khổ hỏi, “Con sẽ chịu nghe
lời của chú à? Sẽ thay đổi bản thân không giết người nữa hả?”
“Thật ạ.” Cô ngẩng đầu ngoan ngoãn như một con nai, “Con sẽ thay đổi, chú tin tưởng con lần này
được không?”
Ngón tay của Ivan đặt nhẹ trên vết thương ở cổ của cô, một luồng ánh sáng trắng hơi sáng lên ở móng
tay của ông, vết thương nhỏ kia khép dần lại, ông nói, “Con biết chú luôn tin con mà, dù cho… con
luôn nói dối chú.”
Bàn tay của Lộc Giác vẫn còn đau đớn, cô bé nhìn ánh mắt lo lắng của Ivan trao cho Thi Ân, nghe
những lời của ông nói, cô bé đố kị muốn chết, tức đến điên rồi, nói dối! Cô gái kia đang nói dối!
Lúc nãy Thi Ân muốn giết chàng trai mặc đồ hoodie kia nhưng sao Ivan vẫn tin tưởng cô chứ?
Thi Ân liếc nhìn Lộc Giác dưới bàn tay của Ivan, cau mày nhìn cô bé đầy khinh bỉ cứ như đang khoe
khoang với cô bé vậy, cô nghiêng đầu dựa lên vai chàng trai mặc áo hoodie, thân mật nói với Ivan:

“Con muốn nuôi anh ấy
được không? Anh ấy bảo sẽ cho con uống máu của anh ấy mỗi ngày, con nuôi anh ấy, không giết anh ấy
thì hôm nào cũng có máu mới để uống, con không cần đi giết người nữa.” Lại nói thêm: “Con không ép
buộc anh ấy đâu, là anh ấy tự nguyện đó.”
Ngón tay Ivan dừng lại, nhìn về phía Dịch Nhiên đang mặc hoodie đen, Dịch Nhiên ôm eo Thi Ân, vuốt
nhẹ lưng cô, dựa lên ghế dài cười nói với ông, “Đúng thế, chú Ivan, con đồng ý nuôi em ấy.”
Tên nhóc này… còn thừa cơ gọi ông là chú! Còn nuôi nấng? Tự dưng thêm loại nội dung vở kịch xấu hổ
gì đấy!
Ivan tức giận muốn kéo Thi Ân ra khỏi người của anh, bây giờ còn đang trực tiếp đấy! Người Chấp
hành Chính phái còn đang xem đấy! Dịch Nhiên không sợ tổ chức bọn họ phát hiện gì à? Làm cái gì thế
chẳng biết!
Ông híp mắt nhìn Thi Ân và Dịch Nhiên, ngón tay để trên cổ cô hơi giật, vuốt nhẹ cổ của cô, đành
nói nhỏ: “Con sẽ không giết người nữa thật không? Ân Ân, chú sẽ tin con lần này, chú tự tay biến
con thành đồng loại của chú, chú nghe theo con là vì muốn con vui vẻ, hi vọng con không gạt chú
nữa, nếu con lại giết người… chú sẽ tự tay giết con đấy.”
Ngoài giáo đường yên tĩnh là tiếng còi của xe cảnh sát, Ivan buông Thi Ân ra rồi vuốt má cô nói:
“Chú ra ngoài đuổi người đi, con ở đây đừng ra ngoài.”
Ông quay người nhìn Lộc Giác đang đỏ mắt, đột nhiên đưa tay xoa đầu cô bé, cúi người nói nhỏ, “Xin
lỗi, lúc nãy tôi không nên mắng bé, bé ở đây chờ tôi, tôi sẽ nghĩ cách đưa bé rời khỏi đây.”
Nước mắt của Lộc Giác không ngừng rơi xuống, ông buông đầu cô bé rồi đi ra ngoài, Lộc Giác chảy
nước mắt nhìn bóng người cô đơn kia, đợi khi ông rời khỏi giáo đường mới tức giận nhìn Thi Ân: “Cô
không nên lừa anh ấy!
Anh ấy đối xử với cô tốt như vậy!”
Thi Ân dựa người vào lòng Dịch Nhiên, ngón tay vuốt nhẹ mũ áo hoodie rồi vuốt xuống phần thắt lưng
của anh, sau đó vô số xúc tu bay về phía Lộc Giác.
Lộc Giác vội biến một đôi cánh để bay lên nhưng bị mái tóc màu đen ở dưới chân giữ mắt cá chân lại,
cô bé bị kéo xuống rồi đập lên đất, cô bé rên lên đầy đâu đớn, vô số xúc tu đấnh về phía cô bé như
hàng ngàn viên đạn, mái tóc không ngừng trói cô bé xuống đất làm cô bé nằm trên nền đất lạnh lẽo
không thể động đậy.
“Em thua rồi đấy, em gái Lộc Giác.” Thi Ân nhìn cô bé với ánh mắt hài hước, dùng xúc tu vuốt nhẹ
gương mặt nhỏ đầy tức gianajc ủa cô bé, “Bây giờ tôi có vô số cách để giết chết em rồi thao túng
thân thể của em, ném em vào trước họng súng của cảnh sát để chú Ivan thấy cảnh em bị cảnh sát bắn
chết, chú ấy sẽ không tin là tôi giết em.

Hơn nữa, cho dù bây giờ tôi không giết em thì em cũng
không giết được tôi, một là em không đủ năng lực, hai là em phải giết Ivan trước khi giết tôi, cho
dù là năng lực hay là cái gì thì em cũng không ra tay được, đúng không?”
Tiếng chuông trong giáo đường vang lên báo hiệu đã ba giờ, Lộc Giác nằm trên mặt đất tỉnh táo lại,
cô bé… cô bé thua rồi? Cô bé thậm chí còn quên mất nhiệm vụ của mình, thậm chí còn chưa kịp làm
nhiệm vụ đã thua rồi ư? Tiếng chuông không ngừng vang vọng trong giáo đường.
======================================================
==
Dịch Nhiên ngạc nhiên, kết thúc em gái Lộc Giác nhanh thế à? Anh cứ tưởng Thi Ân sẽ chơi đùa thêm
một chút chứ.
Cô đứng khỏi lồng ngực của Dịch Nhiên, cô vốn định chơi thêm một chút nhưng Lộc Giác còn quá nhỏ,
không cần làm tổn thương của cô bé, cô không có ý định giết chết Lộc Giác, thua là được, không cần
để cô bé cảm nhận nỗi đau của cái chết.
Lộc Giác nhìn cô ngẩn người, sau đó tức giận nói, “Đồ lừa đảo! Cô là một người phụ nữ lừa đảo! Cô
không xứng với người tốt như Ivan! Cô lừa anh ấy! Tôi chỉ thua Ivan chứ không thua kẻ lừa đảo như
cô!” Lộc Giác tức giận giãy dụa nhưng càng giãy thì càng bị siết chặt, cô bé tức tới mức bật khóc,
“Không công bằng! Như này chẳng công bằng tí nào! Ivan, anh ấy… anh ấy xem cô là đồng loại duy
nhất! Anh ấy đối xử với cô rất tốt, cũng tin tưởng cô nữa! Không ai giết được cô từ trong tay anh
ấy cả! Không công bằng! Ai đến cũng chẳng có phần thắng!”
Thi Ân ngồi xổm nhìn cô bé, ngạc nhiên, “Em nói công bằng với tôi hả? Em gái Lộc Giác, em đã đặt
quá nhiều tình cảm vào trong nhiệm vụ này, quên mất thân phận của tôi là hiệu trưởng của Học viện
Phản diện rồi đấy.

Em vào trong nhiệm vụ của tôi để giết tôi cơ mà, sao lại nói công bằng với tôi
chứ?”

Lộc Giác ngẩn người nhìn cô chảy nước mắt, từ lúc bước vào ác mộng này, cô bé hoàn toàn không xem
đây là nhiệm vụ, đây chỉ là nhiệm vụ thôi ư? Là giả sao? Nhưng Ivan là thật! Ông vừa mới ra khỏi
giáo đường, bảo cô bé đợi ông về…
Cô bé không thể nhận ra đâu là giả, đâu là thật, bây giờ cô bé chỉ biết mình rất tức giận: “Nhưng…
nhưng nhiệm vụ từ đầu đã chẳng có phần thắng rồi, không phải ư?”
“Đương nhiên không phải.” Thi Ân nhìn cô bé, “Độ khó của nhiệm vụ này chỉ bốn sao thôi, chẳng qua
là em vẫn chưa thoát khỏi ác mộng của mình, em xem Ivan thành mục tiêu của mình, đặt quá nhiều tình
cảm lên người Ivan nên mới cảm thấy không có phần thắng.”
Lộc Giác nhìn cô không phục lẫn nghi ngờ, “Cô nói bậy… Nhiệm vụ này sao chỉ bốn sao được…” Đi kiểu
gì cũng là đường chết.
“Em không tin à?” Thi Ân vung tay lên, thu lại xúc tu và tóc, thả cô bé ra, “Thế để hiệu trưởng tôi
làm mẫu cho em xem, em và tôi đổi thân phận.” Lộc Giác nhìn cô không kịp phản ứng, đây, là có ý gì?
Thi Ân đột nhiên cúi người cạnh cô —- Hệ thống vang lên, mắt cô tối sầm.
Ba giây sau, cô tỉnh lại thì phát hiện… mình đang đứng trước mặt bản thân
— trước mặt cô bé là ‘Lộc Giác’ mà?
Cô bé vội đưa tay lên xem rồi sờ soạng gương mặt của mình, quay đầu nhìn mình trong cửa kính, cô
bé….

Đã biến thành Thi Ân.
“Chúng ta đổi thân phận.” Thi Ân đã biến thành Lộc Giác nói vơi scoo bé, “Em làm Thi Ân, đồng loại
duy nhất của Ivan, tôi làm Lộc Giác, người làm nhiệm vụ.”
Lộc Giác vừa khiếp sợ lại vừa vui mừng, quay đầu nhìn Thi Ân đã biến thành Lộc Giác: “Cô thua rồi!”
Thi Ân nhếch môi cười với cô bé, “Xem kỹ, nếu như tôi là em thì tôi sẽ làm thế nào.” Cô liếc mắt
nhìn đồng hồ lớn trong góc giáo đường, bên trên thể hiện sắp ba giờ, “Hãy nhớ lại những thông tin
mà em đạt được, sau đấy….”
Cô hất bàn tay của thân thể này, cánh tay biến thành con rắn, “Tôi sẽ giết anh ấy.” Cô đột nhiên
nhào về phía trước, cô lẻn đến trước Dịch Nhiên như cơn gió, cánh tay biến thành rắn quấn chặt Dịch
Nhiên, cô nói nhỏ với anh, “Không được giận em, mượn thân phận của anh để làm mẫu tí.”
Dịch Nhiên không kịp phản ứng thì động mạch cổ đã bị con rắn trên tay cô cắn, sự tàn nhẫn của cô
làm người giật mình, cô cắn đứt động mạch cổ của anh, máu không ngừng trào ra, anh nằm xuống ghế
dài màu đen nhìn cô đầy bất đắc dĩ, mỗi lần làm nhiệm vụ cô đều tàn nhẫn như vậy… Nhưng làm sao
giờ?
Cô lập tức lùi lại không chút do dự, đứng cạnh người đầy máu tui, đi tới trước mặt Lộc Giác đang sợ
hãi, lạnh lùng nói, “Bây giờ là tới lượt em.” Sau đó cô xông về phía Lộc Giác.
Lộc Giác vội né tránh, cô bé thao túng xúc tu đánh về phía cô không chút thuần thục nào, nhưng lại
đánh lùi cô, cô chỉ đánh với cô bé hai chiều rồi để xúc tu đánh ngã xuống đất.
Lộc Giác bóp lấy cổ cô, “Cô thua rồi! Cô thua rồi!”
“Thật à?” Thi Ân nằm dưới tay cô bé, thu hồi con rắn trên tay, ra vẻ không chống cự, nghiêng đầu
nhìn đồng hồ lớn sau lưng cô bé, nhếch môi nói nhỏ, “Em chết chắc rồi!”
Cái gì? Lộc Giác còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe Thi Ân hét: “Cứu em! Cứu em! Ivan! Cầu cô thả
tôi ra, đừng giết tôi, đừng giết tôi…” Cô khóc lóc ngay dưới tay cô bé, điều này làm cô bé hoảng
sợ.
Sau đó cô bé nghe thấy tiếng người tức giận quát lớn: “Ân Ân!”
Cô bé vội quay đầu lại thì thấy Ivan bay từ ngoài giáo đường u ám đi vào, nắm lấy cổ họng cô bé.
“Buông…” Ivan còn chưa kịp nói chữ ‘cô bé’ thì Lộc Giác dưới ngón tay Thi Ân đã phun một ngụm máu,
trợn hai mắt nhìn ông, run rẩy cầm lấy ống quần ông… rồi ngừng thở.
Ông nhìn Lộc Giác đã chết bên người mình chằm chằm, ngón tay giữ cổ Thi Ân run rẩy, “Con đã hứa với
chú… Đã hứa với chú là không giết người nữa.” Ông liếc nhìn chàng trai mặc đồ hoodie bị cắn đứt cổ
nằm trong vũng máu trên ghế đen kia, hai mắt nhìn Thi Ân đỏ rực, ánh mắt tràn ngập sự thất vọng và
tức giận, “Conđã hứa với chú, Ân Ân, nhưng con vẫn lừa chú.” “Con không có! Ivan, không phải con!
Con…” Lộc Giác muốn giải thích nhưng Ivan đã dùng sức siết cổ cô bé, che miệng cô bé lại.
“ÂN Ân, con có nhớ lời chú nói không?” Ông nhìn cô bé, nước mắt không ngừng rơi xuống, “Chú nói
rồi, đây là lần cuối chú tin con, là lần cuối cùng, con mà giết người thì chú sẽ… giết con.”
Lộc Giác cảm thấy lồng ngực đau đớn cứ như có món đồ gì bị móc ra khỏi ngực, đau tới mức làm cô bé
muốn kêu thành tiếng nhưng miệng đã bị Ivan chắn lại, cô bé cảm nhận được Ivan đang run rẩy, nước

mắt của ông rơi vào cổ cô bé, rất nóng.
“Chú nên biết con không có thuốc chữa….” Ivan móc một trái tim be bét máu thịt từ trong ngực cô bé
ra, “Là lỗi của chú, là lỗi của chú…”
Cô bé đau quá, đau quá… Cô bé đau tới mức tầm mắt mơ hồ, cô bé biết mình sắp chết, cô bé thấy ‘Lộc
Giác’ kia đứng dậy, nhìn cô bé nói: “Em xem, em lại thua rồi, em gái Lộc Giác.”
Cô đi về phía cô bé, híp mắt cười: “Tôi đã nhắc nhở em rồi, đầu tiên phải nghĩ cho kĩ những thông
tin mà em nhận được, thông tin này là —- Ác mộng sẽ kết thúc vào ba giờ sáng, cứ đến ba giờ sáng
thì Ivan sẽ trở lại giáo đường.

Cho nên em phải đổ tội, nhất định phải canh đúng giờ để chú ấy thấy
em tự tay giết người, chú ấy sẽ không xác nhận cái chết của chàng trai nằm trên ghế là vết cắn của
rắn hay Ma cà rồng vì chú ấy thấy em tự tay giết tôi, em đã vi phạm lời hứa với chú ấy, chú ấy đành
phải kết thúc giấc mơ này bằng cách giết Thi Ân.”
Cô vừa khinh bỉ vừa thản nhiên nói: “Tôi nói rồi, nhiệm vụ này rất đơn giản bởi vì chẳng mất bao
nhiêu thời gian cả, chỉ cần hai phút mà thôi.”
Cô đi tới trước mặt cô bé, nhìn cô bé đầy tiếc hận: “Em là một học viên ưu tú, tôi rất thích em
đấy, Lộc Giác, cho nên tôi có vài lời muốn nói với em, nếu em đã xem việc che giấu thực lực và việc
đóng giả kẻ yếu là vũ khí của mình thì phải giữ vững sự giả dối này của em cho đến khi kết thúc, em
không được tạo xung đột với tôi, em phải giả vờ là kẻ yếu đuối cho đến khi mọi thứ kết thúc, em vốn
có ưu thế nhưng em lại không giữ vững điều ấy, từ khi vào giáo đường đã ra tay với tôi, em để lộ
địch ý của mình ra cho tôi và Ivan thấy, làm lãng phí ưu thế của em.”
Lộc Giác choáng váng hoàn toàn, trước mắt tối sầm, hệ thống vang lên, cột nhiệm vụ màu xanh bắn ra,
bên trên viết: Nhiệm vụ đặc biệt — Giết chết Hiệu trưởng: Thất bại.

Ba giây sau bạn sẽ đưa truyền
ra ngoài tầng trệt.
Cô bé thua, thua hoàn toàn, thua không còn mảnh giáp nào.
Cô bé thua tâm phục khẩu phục, cho dù ở thân phận nào cô bé cũng thua cả.
======================================================
=======
Những người xem toàn bộ quá trình nhiệm vụ ở bên ngoài sợ ngây người, nhìn màn hình choáng váng.
Thậm chí còn có người không hiểu nhiệm vụ, nhỏ giọng hỏi người ở cạnh: “Ivan đã giết hiệu trưởng
rồi ư? Nhiệm vụ này là thật hay giả? Đây là quá khứ của Ivan thậ tà? Hiệu trưởng kia…”
“Giả? Không phải chúng ta đã đọc mấy rumor bảo hiệu trưởng dẫn đám Ivan đi làm nhiệm vụ à? Ông ấy
làm gì có chuyện bị nhốt trong giấc mơ tuần hoàn này chứ? Tôi nghe bảo ông ấy chỉ tự bế ngủ say sau
khi hiệu trưởng cũ gặp chuyện thôi.”
“Nhưng sao giống thật thế?” Người kia cảm thán, “Tôi xem tới ngu luôn rồi, vậy… vậy ác mộng của Lộc
Giác và Ivan là chung thế giới à? Không lẽ không cùng bệnh viện hả? Là giả luôn à??”
“Giả… Tôi không rõ lắm, nhiệm vụ này thiết kế quá thật, đừng bảo Lộc Giác đang ở trong đấy, ngay
cả người xem như chúng ta còn chẳng phân được thật giả nè, hèn gì Lộc Giác bị loạn, đúng là… Hiệu
trưởng này và Ivan quá đáng sợ, thế này ai chơi lại chứ!”
“Nhưng hiệu trưởng đẹp thật đấy, nhất là vẻ mặt làm nũng khi nói chuyện với Ivan, cho dù là giả thì
tui cũng ưng, cái tên nhóc may mắn kia may thật á, được thả vào tầng cuối, rồi còn được hiệu trưởng
sờ mó nữa.”
“Ivan mới đẹp!” Một phản diện nữ cãi lại, “Còn dịu dàng nữa! Nếu có Ma cà rồng dịu dàng như Ivan
lừa tôi thì tôi cam tâm tình nguyện bị ông ấy lừa!” “Được rồi, nếu muốn vậy thì cô phải tham gia
thi tuyển sinh đó.”
“Không biết Học viện Phản diện có yêu cầu măt bề ngoài không nữa.

Tôi thấy hiệu trưởng và các nhân
vật phản diện trong học viện đẹp quá, không lẽ xấu thì không nhận à?”
Tiếng bàn luận lào xào, chủ nhiệm lớp và mấy người làm nhiệm vụ chính phái ngồi ở trước mãi mới thở
được, hiệu trưởng mới của Học viện Phản diện này đáng sợ thật đấy, cô chẳng khác gì đang chơi đùa
các phản diện khác trong bàn tay cả, đáng sợ hơn là thực lực thật sự của cô, qua màn diễn như vậy
mà cô chỉ mới lộ kỹ năng xúc tu và tóc đen chứ chưa lộ ra kỹ năng nào khác.
Mà nhiệm vụ đặc biệt của cô lại xâu chuỗi ác mộng của Lộc Giác với ác mộng của Ivan lại khiến mọi
người nghĩ đấy là thật, nhưng đây chỉ là một nhiệm vụ bốn sao đơn giản với cô mà thôi, thậm chí cô
chỉ mất hai phút để giải quyết nhiệm vụ này…
Thế nếu như cô đã để ý một người rồi dùng hết sức để giải quyết thì chẳng phải là chuyện đơn giản
à?
“Dịch Nhiên… với cô ấy là bạn tốt à?” Một người làm nhiệm vụ nhỏ giọng hỏi chủ nhiệm lớp, “Cho tôi
xem video mấy nhiệm vụ Dịch Nhiên trùng với cô ấy đi, lỡ sau này chung nhiệm vụ với hiệ trưởng này,
tôi sẽ…cố gắng chuẩn bị trước một tí.”
Một người làm nhiệm vụ khác hỏi: “Dịch Nhiên đuổi tới làm con tốt à? Hiệu trưởng như vậy còn cần
cậu ta bảo vệ á?”
Chủ nhiệm im lặng nhìn màn hình, nói thật ông cũng sợ lắm á, nghĩ lại mấy lần trùng nhiệm vụ kia,
nhất là nhiệm vụ người cá kia, Thi Ân đã nể mặt Dịch Nhiên lắm luôn rồi, khiến cho nhiệm vụ của cả
hai đều hoàn thành á… Kỹ năng và năng lực của Dịch Nhiên rất tốt, thậm chí còn trên cả Dịch Nhiên,

nhưng đối với mưu kế thì Dịch Nhiên không có, lúc trước ông luôn
tránh chọn những nhiệm vụ đấy cho Dịch Nhiên làm, phần lớn chỉ chọn nhiệm vụ bạo lực thôi.
Ông thầm nghĩ trong lòng, nếu Dịch Nhiên kéo Thi Ân vào Liên minh Chính Phái được thì hay biết mấy…
Lúc đấy ông đã là kẻ vô địch thiên hạ rồi!
Tiếng phản diện bàn luận đằng sau vang lên: “Ơ? Không phải Học viện Phản diện định nhận một lớp
tinh anh à? Bây giờ mọi người chết hết, không tính nhiệm vụ đặc thù thì chỉ mỗi Lộc Giác qua cửa
thì đâu đủ mười hai người đâu.”
Chủ nhiệm lớp nhìn lầu bốn đen kịt, vị hiệu trưởng này đâu phải đang tuyển sinh đâu, cô đang khoe
kỹ năng của mình thì có!
Nhiệm vụ kết thúc, màn hình trực tiếp biến mất, giáo đường và những người trong giáo đường biến
mất.
=================================================
Trên lầu bốn của dãy lớp học, Thi Ân và Ivan đứng sóng vai trong hành lang nhìn đám người ồn ào bên
dưới qua cửa sổ.
Thi Ân mở miệng nói: “Chú Ivan, con phát hiện con có tiềm lực làm phản diện phết!”
Ivan cười bất đắc dĩ: “Nếu như con không có thì dù là con gái của hiệu trưởng Thi đi nữa, ông ấy
cũng không chọn con làm người thừa kế Học viện Phản diện đâu, chú hiểu rõ con người ông ấy, ông ấy
chọn con là vì biết con có thể hoàn thành lý tưởng của ông ấy, có thể chấn chỉnh lại Học viện Phản
diện.”
Thi Ân thở dài quay đầu nhìn ông: “Con giỏi lắm ạ? Không phải do đám phản diện này quá yếu à?”
Ivan thấy cô không vui thì nói: “Được rồi, con nên xuất hiện để tổng kết rồi, hiệu trưởng Thi.”
Thi Ân sửa lại áo và cà vạt của mình không chút luống cuống nào, cô vốn có tí lo lắng nhưng bên
dưới toàn là kẻ thua trận thôi, có thể vào học viện của cô là may mắn của họ rồi.
“Con chuẩn bị xong rồi.” Thi Ân nói với Ivan: “Chú Ivan mời hai Người Chấp hành ra giúp con nhé, đi
xuống chung với đám Đắc Kỷ rồi con sẽ xuất hiện, như vậy mới ngầu nè.”
Cô lo lắng dặn trong hệ thống: “Tengu, lát nữa ông biến thành bộ dạng của Sơn Thần nhé, như vậy mới
đẹp trai.”
Tengu đáp lời: “Biết rồi, hiệu trưởng Thi.”
Ivan bật cười, gật đầu nói: “Được, nghe theo sắp xếp của hiệu trưởng.” Sau đó xoay người đi mời hai
Người Chấp hành đang ngồi trong phòng quan sát trưc tiếp ra.
Thi Ân nhìn ông, nhịn không được gọi ông lại: “Chú Ivan, con có thể hỏi chú một chuyện chứ?”
“Hả?” Ivan quay đầu nhìn cô.
Thi Ân nhỏ giọng hỏi ông: “Đồng loại kia của chú có chuyển thế không?” Cô nhìn vẻ mặt của Ivan nói
thêm, “Nếu như chú không muốn thì không cần trả lời con, con chỉ tò mò thôi, không cần phải biết.”
Ivan nở nụ cười với cô trong hành lang u ám, “Ma cà rồng là bất tử, không thể luân hồi, bọn chú
không có linh hồn.” Ông đứng đấy cười với Thi Ân, “Nhưng con yên tâm, chú chưa biến con thành đồng
loại của chú, con chỉ uống máu của chú để có kỹ năng của chú thôi, con không phải là Ma cà rồng,
đừng sợ.”
Ông cười rất dịu dàng, dịu dàng đến mức làm Thi Ân khó chịu, cô quay đầu nhìn ông đi về phía căn
phòng cuối hành lang, mái tóc hoa râm của ông hơi sáng lên trong bóng đêm lạnh lẽo không nhiệt độ
nào.
Thi Ân đứng đó ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của ông, Ma cà rồng là bất tử, không có luân hồi.
Cô nhìn Ivan lễ độ dẫn hai Người Chấp hành xuống lầu, nhìn các phản diện cao cấp của cô tung người
nhảy xuống từ hành lang, mỗi người đều làm đám người ở dưới ồn ào.
Cô nhìn thấy toàn bộ đã đến đủ, hít sâu một hơi, đang định dùng kỹ năng xúc tu đưa mình xuống thì
một bàn tay ôm eo cô từ sau, kéo cô vào lòng nói: “Lợi dụng anh xong thì bỏ chạy à?”
Cô bị đè lên cửa sổ, gương mặt mang theo ý cười của Dịch Nhiên xuất hiện trước mặt cô, anh nhìn cô
rồi nâng cằm cô lên, cúi đầu hôn lên môi cô, cạy môi cô ra rồi hôn một cái thật sâu.
Trái tim cô đập thình thịch, cô vội đưa tay đóng cửa sổ lại, bên dưới nhiều người lắm, dù chưa chắc
nhìn thấy nhưng lỡ như có ai có kỹ năng nhìn xa thì sao?
Dịch Nhiên lại giữ tay cô đặt lên cửa sổ, hôn tới mức cô không còn chút sức lực mới thả ra, dán sát
bên mặt cô nói, “Đây là thù lao anh thu, hiệu trưởng Thi có ngại không?”
Thi Ân dựa vào người anh thở dốc, cô nhìn anh, đẹp trai quá, đẹp làm cô giống con nai ngơ ngác lần
đầu biến yêu.
Anh ôm eo cô rồi hôn lên chóp mũi cô, cười nói: “Xem ra chân hiệu trưởng Thi mềm không đi được rồi,
thế thì ôm anh đi.” Anh ôm eo Thi Ân rồi đạp cửa sổ nhảy xuống.
Thi Ân vội ôm chặt cổ anh, ánh sang smafu hồng xuất hiện, đôi cánh màu đỏ của anh mở rộng trong
trời đêm cứ như đang nuốt lấy toàn bộ lowpshojc.
Tiếng ồn ào bên dưới vang lên, “Ai thế?”
“Mịa! Đây là Hung thú Thượng Cổ Cùng Kỳ trong truyền thuyết đó hả???” Chủ nhiệm lớp bật dậy, tên
nhóc Dịch Nhiên này… rêu rao quá!
Dịch Nhiên nở nụ cười với Thi Ân trong ngực mình, “Đừng ôm chặt như thế, ôm thế thì không ngầu tí
nào đâu, hiệu trưởng Thi ơi.

Khó lắm anh mới làm nền cho em giả ngầu mà.”
Trái tim Thi Ân như đang bay vậy, cô ôm cổ Dịch Nhiên nói: “Anh đẹp trai quá đi mất!”.

Bình Luận (0)
Comment