Hối Hận Muộn Màng

Chương 17


Đợi khoảng 5p thì Vũ Tuyết Nhi cũng đến, hai người cùng nhau vui vẻ rời đi.

Lái xe khoảng 15p thì đến nơi, cô vào trong xác nhận đặt bàn với nhân viên trước còn Tuyết Nhi thì đi đỗ xe.

Nhân viên dẫn cô đến bàn mà Vũ Tuyết Nhi đặt trước, một lúc sau cô ấy cũng đỗ xe xong, đi đến.

Hai người vừa ăn vừa trò chuyện vô cùng rôm rả, nhưng chủ yếu người nói là Vũ Tuyết Nhi, cô ấy đang thao thao bất tuyệt về chuyến du lịch vừa mới kết thúc của mình.

- Cậu thật sự phải đến đảo Bali một lần, nó thực sự rất tuyệt, nếu không đi cậu sẽ hối hận cho xem.

- Vậy cậu bao mình nha, cậu phụ trách tiền vé máy bay, tiền chỗ ở, vui chơi ăn uống trong thời gian chúng ta ở đó còn mình phụ trách mang thân xác này đến, được chứ? Nghe tuyệt mà phải không.

Cô vừa nói, đuôi lông mày vừa nhếch lên bày ra vẻ mặt chờ mong cười cười nhìn Vũ Tuyết Nhi.

- Hừ, cậu đúng là đồ không biết điều, nhưng không sao để chúc mừng sự xuất hiện của tiểu bảo bối trong bụng cậu, bổn cung đây miễn cưỡng chấp nhận yêu cầu đó.


Vũ Tuyết Nhi vờ như tức giận, ngón tay thon dài cong lại búng nhẹ lên trán cô một cái.

- Hì! hì!
- Đúng rồi, cái này cậu cầm lấy.

Vũ Tuyết Nhi lấy một túi giấy lớn đưa đến trước mặt cô.

Khi nãy cô đã để ý đến cái túi lớn này nhưng không nghĩ là nó dành cho cô.

- Quà sao? Trước giờ cậu đâu tặng mình nhiều quà như vậy_ cô nhìn Vũ Tuyết Nhi tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi.

- Mình đâu có tặng cho cậu, cái này là cho tiểu bảo bối trong bụng cậu thôi_ Vũ Tuyết Nhi chỉ vào cái túi lớn nói.

- Hứ, đứa bé còn chưa chào đời cậu mua nhiều đồ như vậy làm sao dùng được, thiết nghĩ lần sau cậu nên mua quà cho mẹ bé thì hơn_ cô bĩu môi, giả bộ dạng giận dỗi nói với Vũ Tuyết Nhi.

- Đùa câu thôi, chỗ này là quà của cậu, còn của tiểu bảo bối sẽ tính sau.

- Mình biết Tuyết Nhi thương mình nhất mà.

Hai người nói chuyện một trước một sau vô cùng vui vẻ.

Đột nhiên Vũ Tuyết Nhi như nhìn thấy gì đó, tròn mắt ngạc nhiên, nhìn sang cô nói:
- Tiểu Nghi, kia có phải chồng cậu không.

Cô ấy vừa nói cằm vừa hất lên ý chỉ cô quay lại đằng sau nhìn.

Thấy vậy cô cũng theo hướng cô ấy chỉ quay lại đằng sau nhìn, quả thật là thấy anh và Tô Uyên Linh đang đi vào trong.


Cô vốn định quay đầu lờ đi nhưng Tô Uyên Linh đã chú ý tới bên này, cô ta thong thả đi về phía bàn của cô, nhưng anh lại không đi theo mà lại đi theo hướng nhà vệ sinh.

Đến nơi cô ta làm như cô vô tình gặp phải, giọng nói vô cùng khoa trương:
- Ôi, đây không phải là cô Cố sao, sao lại đi ăn với bạn vậy, chồng cô không đi cùng sao?
Cô ta cố ý nói lớn để thu hút sự chú ý của khách trong quán ăn, bây giờ là thời gian ăn trưa, người đi ăn cũng nhiều nên nghe thấy tiếng nói khoa trương như vậy hầu hết mọi người đều quay lại nhìn.

Thấy mọi người quay qua xem trò vui đúng như ý mình, cô ta lại tiếp tục giở trò, vờ như nhớ ra gì đó, liền nhìn cô nói:
- Ôi, tôi quên mất, chồng cô đang đi ăn với tôi nên không đi với cô là đúng rồi.

- Cô!
Vũ Tuyết Nhi nãy giờ ngồi im, nghe cô ta nói vậy liền hiểu cô gái trước mắt mình là trà xanh chính hiệu, muốn lên tiếng thay bạn mình thì cô liền cản cô ấy lại.

- Mới cùng cô đi ăn mà đã vui vậy rồi sao, đúng là ngây thơ.

Cô nhìn cô ta đắc trí vênh mặt chỉ cười khẩy đáp.

- Cô đừng quá tự mãn, sẽ có ngày tôi ngồi lên vị trí Lâm thiếu phu nhân, tôi sẽ đạp cô dưới chân khiến cô phải quỳ xuống, khóc lóc cầu xin tôi.

Cô ta tự tin nhìn cô đầy ý thách thức.


- Vậy sao?_ cô khinh thường nhìn vẻ mặt dương dương tự đắc của cô ta.

- Nhưng tiếc thật, bây giờ tôi mới là vợ hợp pháp của Lâm Mặc Phong, là người vợ được cưới hỏi đàng hoàng, là người được trên dưới Lâm gia chấp nhận, tôi đang ngồi trên vị trí Lâm thiếu phu nhân mà cô ngày đêm mong muốn, cho nên, muốn chà đạp tôi dưới chân cô phải ngồi lên được vị trí thiếu phu nhân Lâm gia này đã.

_ cô nói tiếp.

Thấy cô nói quá đúng cô ta không còn gì để nói, mắt thấy anh từ nhà vệ sinh đi ra cô ta liền nắm lấy tay cô vờ như bị cô đẩy ngã.

Nhưng đời không như phim, nhìn thấu được kế hoạch của cô ta, cô đưa tay ngăn cô ta lại, chờ anh đi tới liền đẩy cô ta về phía anh, nói:
- Trông coi cô tình nhân của anh cho cẩn thận, đừng để cô ta đi cắn bậy, hậu quả sẽ rất khó lường.

Nói rồi cô đứng dậy nắm tay Vũ Tuyết Nhi rời đi.

.

Bình Luận (0)
Comment