Hôi Phi Yên Diệt

Chương 27


Ngày đó cũng không có gì đặc biệt, tôi theo lẽ thường nghiêm túc biểu diễn, quần áo gợi cảm, tiếng hò reo chói tai vang lên từ dưới sân khấu.
Tàn cuộc, tôi ướt đẫm mồ hôi về phòng trang điểm, cho đến lúc thay quần áo, mấy chị em còn chưa thảo luận xong.

Lôi Trạm chẳng qua có hai con mắt, một cái mũi, không phải người ngoài hành tinh, có cần kích động như vậy không?
Thay xong quần áo, tôi khoác túi, về nhà.
Sau một tháng, cũng không có chuyện gì phát sinh.
Lúc ban đầu, tôi quả thật có điểm lo lắng, dù sao lấy lại tự do không dễ.

Hiện tại, tôi biết chính mình đã lo lắng thừa.
Có lẽ đúng như hắn nói, chúng tôi...!Từ nay về sau là người lạ.
Hôm nay ra khỏi siêu thị, trên tay tôi xách túi to túi nhỏ, đều là vật dụng cá nhân, giấy vệ sinh mua hai bịch lớn.

Siêu thị đang đại giảm giá, không tham gia chính là đồ ngốc.
Tôi thường xuyên tới đây mua đồ, đã khá quen với nhân viên và ông chủ nơi này.

Bọn họ biết mắt tôi không tốt, tôi muốn cái gì đều chủ động lấy giúp tôi, đôi khi còn tận tình mang hộ về tận nhà.

Hiện tại người tốt còn rất nhiều.

Chỉ có điều hôm nay là ngày cao điểm, tôi cũng ngượng ngùng phiền toái người ta.
Đường về nhà thân quen, nhắm mắt lại cũng có thể đi tốt, nhưng đống đồ hôm nay, thật sự quá nhiều.
Kết quả, một phút bất cẩn vấp phải hòn đá, tôi bất chấp bị ngã đau mông, chỉ lo lắng đến khay trứng gà.

Xong rồi, kiểu gì cũng vỡ hết!
Đang lúc thở than tiếc rẻ, tôi được một đôi tay mạnh mẽ kéo lên.
"Không nhìn rõ đường, sao không mua ít thôi? Em lúc nào cũng mơ hồ như vậy." Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.
Tôi nở nụ cười, "Cảnh Sanh, đã lâu không gặp."
Anh ta giúp tôi thu đồ, muốn đưa tôi trở về.
"Này, trứng gà của em nữa." Tôi nhớ mãi không quên chúng nó, quả nào chưa vỡ nát vẫn có thể tận dụng nấu canh, sao lãng phí cho được?
Anh ta bất đắc dĩ thở dài, "Bỏ đi, lát nữa anh mua bù cho em."
"Chính anh nói đấy nhé, em muốn loại trứng sạch dán nhãn xanh không ô nhiễm." Nghe ông chủ siêu thị bảo loại này tốt nhất.

Anh ta bật cười, "Em biết tính toán thật đấy."
Mua khay trứng xong, Cảnh Sanh đưa tôi về nhà.
"Trông em không tệ lắm nhỉ, rất lạc quan." Anh ta nói.
"Tầng lớp cỏ dại em đây không có ưu điểm gì, chỉ được cái sống dai." Tôi cười đáp.
"Anh biết, nửa năm qua em vẫn sống tốt."
"Làm sao anh biết?" Tôi có chút nghi hoặc.
"Nửa năm qua, ngày nào anh cũng quan sát em."
"Ồ!" Tôi gật gật đầu.
"Lôi, cậu ấy....!Không quên được em.

Gần như ngày nào cũng hỏi tin tức về em, âm thầm giải quyết không ít phiền toái cho em."
Khó trách, ngẫm lại cũng phải, đám háo sắc kia làm sao bằng lòng từ bỏ ý đồ chỉ vì một câu nói của tôi.
"Chẳng lẽ hắn cố ý..." Tôi có chút cảnh giác.
"Không, Lôi không biết em ở đâu.

Cậu ta biết em múa cột, nhưng không biết làm ở chỗ nào.

Cậu ta không dám biết, sợ một khi mất kiểm soát sẽ bắt em trở về, khiến em càng hận cậu ta hơn."
"Ồ!" Tôi lại gật gật đầu.
"Ngày đó gặp em ở Phần Dạ, đừng nói Lôi, ngay chính anh cũng suýt rơi tròng mắt."
Anh ta bật cười, "Phi Yên, em rất có tư chất làm hồ ly tinh."
Tôi cũng cười, "Quá khen, đều là vì miếng cơm manh áo."
"Phi Yên, nửa năm qua Lôi sống không tốt, cậu ta rất đau khổ..."
"Cảnh Sanh, anh muốn uống trà hay cà phê? Nhà em chỉ có hai thứ ấy, không biết anh uống được không." Tôi cắt lời, đứng dậy lấy chén.
"Phi Yên, em không muốn nghe?" Anh ta chua xót hỏi.
Tôi chậm rãi đặt chén xuống, quay lưng về phía anh ta, "Đúng vậy, em không muốn nghe."
"Phi Yên! Chuyện qua lâu vậy rồi, chẳng lẽ em vẫn không thể tha thứ? Em có biết nửa năm qua cậu ta sống thế nào không?" Giọng Cảnh Sanh đã có chút vội vàng xao động.
Tôi yên lặng thở dài, xem tình hình này, không muốn nghe cũng bắt buộc phải nghe.
"Lúc ban đầu, cậu ta như phát điên, vết thương bị em đâm tới gân cốt không thèm quan tâm, nhất định đòi đi tìm đá Tam Sinh gì đó, bảo chỉ khi khắc tên hai người lên đó, quan hệ giữa em và cậu ta mới không còn tuyệt vọng.

Tay trái của Lôi thiếu chút nữa thì tàn phế, đến bây giờ vẫn đang làm vật lý trị liệu, không thể linh hoạt như trước kia."
Tôi đờ đẫn nghe, không lên tiếng.

"Phi Yên, Lôi biết rõ em ở đây cũng không dám tới gần em, chỉ dám đứng xa xa nhìn em.

Những lời ngoài viện hôm ấy hoàn toàn chỉ mong em ở lại, nhưng từ lúc em dứt khoát bước đi, cậu ta biết, không gì cứu vãn được nữa, cậu ta...!Thật sự tuyệt vọng."
Thấy tôi vẫn không có phản ứng gì, Cảnh Sanh thở dài nói, "Phi Yên, em đang giày xéo trái tim Lôi."
Tôi nở nụ cười, tôi chỉ sống cuộc sống của tôi, làm sao lại là giày xéo trái tim hắn? Huống chi, hắn có tim ư?
"Cảnh Sanh, Lôi bảo anh tới làm thuyết khách?"
"Không, chính anh không chịu được nữa, rõ ràng em cũng có tình cảm..."
"Cảnh Sanh!" Tôi cắt lời, "Anh xem..."
Tôi đưa lưng về phía anh ta, cởi áo sơmi.
"Phi Yên, vết sẹo này...." Ngữ điệu không giấu nổi kinh hãi.
"Là thứ cuối cùng hắn lưu lại." Tôi thở dài kéo áo.
"Cảnh Sanh, vết thương trên cơ thể đã lành, nhưng nơi này thì chưa." Tôi chỉ lên ngực trái.
"Nếu, hắn vẫn là cầm thú, em sẽ không tính toán gì hết, bởi cầm thú chỉ làm chuyện của cầm thú.

Nhưng hắn không nên, sau khi em coi hắn là người, lại làm ra những chuyện cầm thú cũng không bằng như vậy...!Lần đó, không chỉ cơ thể em tổn thương, mà còn cả trái tim nữa, anh hiểu không?
"Phi Yên, đó là bởi vì..."
Tôi lắc lắc đầu, "Đừng nói nữa, những điều anh muốn nói em đều hiểu, nhưng em không cách nào tha thứ.

Chút rung động em dành cho hắn chưa đủ để bao dung hết thảy.

Cảnh Sanh, em không vĩ đại đến thế đâu."
"Phi Yên..." Anh ta nản lòng, "Có lẽ, kẻ sai lầm nhất chính là anh, nếu lúc trước anh ngăn cản Lôi, mọi chuyện đã không như vậy."
Tôi nở nụ cười, "Cảnh Sanh, đừng tự trách mình.

Thật ra trong lòng anh tự hiểu, chuyện hắn muốn làm, không ai ngăn cản nổi."
"Phi Yên, thật ra ngay từ lần đầu nhìn thấy em, ánh mắt Lôi đã có gì đổi khác.

Tuy không chịu thừa nhận, nhưng anh biết, đó là ánh mắt của một kẻ trốn trong bóng tối đã lâu, khát khao được chạm vào ánh sáng."
Tôi lắc lắc đầu, chưa kịp đem ánh sáng đến cho hắn, ngược lại đã bị hắn kéo vào bóng tối, có thể thấy, chính luôn thắng tà chỉ là chuyện thần thoại.

"Phi Yên, mấy ngày nay Lôi bắt đầu bất an, sự kiên nhẫn của cậu ta sắp tới giới hạn." Tôi biết, Cảnh Sanh không lo lắng thừa.
"Em sẽ không trở về, trừ khi anh thay hắn bắt em trở về." Tôi nở nụ cười.
"Em biết anh sẽ không làm vậy, anh chỉ sợ, Lôi sẽ hành động gì điên cuồng...!"
"Cảnh Sanh, vậy anh trở về nói cho hắn, em cũng có giới hạn, đừng ép em!"
Thấy tôi tỏ thái độ dứt khoát, Cảnh Sanh thở dài, "Sao hai người đều cực đoan như vậy?"
Tôi cũng thở dài, thật không biết chúng tôi kiếp trước là ai nợ ai? Kiếp này phải dây dưa không ngớt.
Lại qua một thời gian dài không có gì khác thường, hòn đá nặng trong lòng tôi mới được thả xuống.
Cuộc sống bình thản cứ thế tiếp diễn, nhưng không hiểu vì sao, dạo gần đây tôi có chút nhớ nhà.
Ngẫm lại, đã thật lâu tôi không trở về, ngay điện thoại cũng không gọi một cuộc.

Lúc ban đầu là vì dỗi, sau, lại là vì không dám đối mặt.

Nếu mẹ thấy tôi ra nông nỗi này, không biết sẽ đau khổ ra sao.
Thế nhưng, tôi vẫn bấm dãy số quen thuộc, tiếp điện thoại là một người đàn ông.
"Chú à, cháu...!Phi Yên đây..." Tay tôi không nén được run lên.
"Phi Yên! Sao bây giờ cháu mới gọi?! Con bé này...!Mau mau trở lại đi, mẹ cháu đang nằm viện sắp không gượng được nữa rồi!"
"Sao cơ ạ?!" Tôi cảm thấy đất trời như quay cuồng đảo lộn.
"Cháu sẽ về ngay!"
"Phi Yên, liệu cháu có thể..."
"Chú, chú cứ nói đi!" Lòng tôi đang hoảng loạn.
"Mẹ cháu phải ghép thận càng sớm càng tốt, nhưng ít nhất cần năm mươi vạn."
Năm mươi vạn! Tôi không khỏi giật mình.
"Dạ, nhờ chú chăm sóc mẹ giúp cháu, cháu sẽ nghĩ cách."
Tắt điện thoại, đầu óc tôi trống rỗng.
Chị em đồng nghiệp rất nhiệt tình, dồn tiền cho tôi vay một vạn, tự tôi cũng tích góp được hai vạn gửi ngân hàng, nhưng so với số tiền phẫu thuật, vẫn còn kém quá xa.
"Phi Yên, hay là..." Lời nói bỏ ngỏ, nhưng tôi hiểu hết ý.
Tôi nở nụ cười, tâm hồn mong tự do bay nhảy, nhưng chung quy không thoát khỏi sự thật gông xiềng.
Tôi nhờ các chị em thả tin tức, bảo rằng con cá vàng tôi đây muốn xuống biển, chỉ một lần, ai trả giá cao ai hưởng.
Nhờ danh Lôi Trạm, tôi không muốn, không ai dám đụng đến tôi, nhưng lần này, chính tôi đem mình ra bán.
Lập tức có vô số kẻ ra giá.

Tôi biết, bọn họ muốn xem cơ thể ngập tràn hơi thở SM này, khi bị đặt dưới thân sẽ quyến rũ thế nào, kĩ thuật nhảy phô diễn trên giường tạo cảm giác ra sao.
Từ lâu đã có lời đồn đại, tôi từng là đồ chơi của Lôi Trạm, được hắn đích thân dạy dỗ, sau khi chơi chán liền vứt ở chỗ này tự sinh tự diệt, chẳng qua nể tình cũ, không để ai càn quấy cưỡng ép tôi.

Thế nhưng, lần này là tôi tự tìm, không phải bị cưỡng ép, vậy nên đám đàn ông đều muốn biết, cô gái được Lôi Trạm đích thân dạy dỗ, rốt cuộc có hương vị ra sao.
Tôi cười lạnh trong lòng, để bọn họ phải thất vọng rồi, Lôi Trạm không có ham mê SM, hắn cũng không có hứng thú dạy dỗ bạn tình.


Trên thực tế ngoại trừ hắn ra, tôi không nghĩ bộ dáng trên giường của mình sẽ làm ai hứng thú.
Tôi biết, hình xăm cùng vết sẹo của tôi khiến bọn họ tưởng tượng mơ màng, nhưng không sao, có tiền trả là được.
Người ra giá càng ngày càng nhiều, không khí càng lúc càng nóng, cho tới khi một giọng nói trầm thấp vang lên, không gian mới trở về yên lặng.
"Muốn bán, sao không bán cho anh?"
Tôi nở nụ cười, tuy không thấy rõ vẻ mặt, lại có thể cảm nhận được ánh mắt hắn như kiếm sắc đâm xuyên qua làn da tôi, nói không rõ là lạnh lùng hay nhiệt liệt.
"Được thôi! Quan khách trả giá cao nhất là được, em hầu hạ ai chẳng giống nhau?"
"Em muốn bao nhiêu?" Mấy chữ này chui ra từ kẽ răng.
"Năm mươi vạn, nhưng nếu quan khách muốn thưởng thêm, em cũng không phản đối."
"Cho em năm mươi vạn, thưởng thêm hay không còn tùy vào thái độ."
"Được, giao dịch xong!" Tôi nở nụ cười, bán mình hai lần, lại đều cho một người đàn ông.

Lần đầu tiên vì mạng sống, lần thứ hai vì tiền bạc.

Quan hệ giữa chúng tôi, vĩnh viễn phải nhơ bẩn như vậy.
Giữa không gian ồn ào náo động, hắn mạnh mẽ kéo tôi vào lòng, bế xốc lên, khẽ hôn lên má tôi, thế nhưng có chút run rẩy, "Đêm nay, em là của anh..."
"Đúng vậy, đêm nay em là của anh."
Hắn không đưa tôi về biệt thự, mà chỉ dẫn tới một gian phòng của hộp đêm.

Cũng đúng, thế này mới phù hợp với thân phận hiện giờ, khách làng chơi và kỹ nữ.
Hắn thả tôi xuống, không có hành động gì, chỉ nhìn tôi chằm chằm.
Tôi đứng dậy, tôi biết tối nay mình là kỹ nữ, hắn là người mua.

Làm kỹ nữ phải có ý thức của kỹ nữ, tôi bắt đầu cởi quần áo, tuy chúng tôi đã lên giường nhiều lần, nhưng đây còn là lần đầu tiên tôi chủ động thoát y.

Trước kia không phải bị hắn cởi, chính là bị xé nát.
"Phi Yên!" Hắn đột nhiên đứng dậy ôm lấy nửa thân trần của tôi, tôi còn chưa cởi xong hắn đã gấp như vậy?
"Dạ, em đây, quan khách có yêu cầu gì? Tối nay em sẽ thỏa mãn hết thảy yêu cầu của anh." Tôi đùa cợt.
Chẳng qua lại là cuộc giao dịch, đâu cần thiết phải tỏ vẻ dịu dàng?
"Phi Yên, đừng như vậy, em không biết anh nhớ em thế nào đâu." Giọng hắn bất đắc dĩ mà chua xót.
"Chẳng phải anh đang ôm em rồi sao? Anh muốn thế nào đều được, nhưng chỉ giới hạn trong tối nay thôi nhé!"
"Phi Yên, anh nên làm gì bây giờ? Nói cho anh biết, anh nên làm gì với em bây giờ? Anh hết cách rồi, đối mặt em, anh thật sự hết cách rồi..."
Thân thể hắn run lên nhè nhẹ, chất giọng thống khổ mà đau thương, nét mặt thế nào, tôi nhìn không rõ.
Tôi lại nghĩ tới, hình ảnh rõ nét cuối cùng của thế giới này, có cả khuôn mặt hắn hốt hoảng bi thương.
Tôi cũng muốn biết mình nên làm gì bây giờ? Trái tim tôi đã rời xa hắn, nhưng vận mệnh lại cố tình buộc chặt chúng tôi vào nhau.
Lôi Trạm, đời trước của hai chúng ta, rốt cuộc là ai nợ ai?.

Bình Luận (0)
Comment