Hồi Sinh Thập Niên 70: Gả Cho Đại Lão

Chương 55

 
Sắc mặt Sở Việt Xuyên không được tốt.

Anh tìm đến Sở Vị, thấy cậu bị một đám nam sinh cao lớn vây quanh. Người này vỗ vai Sở Vị, người kia kéo tay cậu, khiến anh vô cớ bốc hỏa.

Sở Vị tuy không thấp, gần 1m8, nhưng đứng trước một đám sinh viên thể thao lại có vẻ nhỏ nhắn, thanh tú.

Sở Vị ngẩng mặt lên cười với họ.

Nụ cười đó thật chói mắt.

Sở Vị thấy người chặn đường mình, giật mình, chống chân xuống đất dừng xe.

Cậu có chút không thể tin được, đó thực sự là Sở Việt Xuyên.

Nhìn thấy Sở Việt Xuyên, trong lòng cậu thầm vui, nhưng lại xấu hổ vì suy nghĩ của mình.

“Sở Vị, tôi có chuyện tìm cậu.” Sở Việt Xuyên cố gắng giữ bình tĩnh nói.

Nếu là Sở Việt Xuyên của hôm qua, Sở Vị đã chạy ngay đến.

Nhưng lúc này, Sở Vị đã làm công tác tư tưởng cho mình rất nhiều, tuyệt đối không thể bị vẻ ngoài của người đàn ông này làm cho mờ mắt.

“Tôi đói rồi, muốn đi ăn cơm, không rảnh.” Sở Vị mím môi nói.

Nói xong, Sở Vị đạp xe không đi về phía Sở Việt Xuyên mà đi về phía ngã tư bên cạnh. Tốc độ rất nhanh, như một cơn gió, chỉ sợ mình chậm một chút sẽ không có tiền đồ mà chạy về phía Sở Việt Xuyên.

“Sở Vị, cậu đợi một chút!” Sở Việt Xuyên tiến lên gọi Sở Vị, nhưng bị mấy nam sinh cao lớn chặn lại.

“Người ta nói không rảnh, đừng có mà đeo bám.” Một nam sinh hằn học nói.

Mấy nam sinh đó như những “người bảo vệ hoa”, cản Sở Việt Xuyên lại, sau đó đạp xe đuổi theo Sở Vị.

Sở Việt Xuyên vỗ trán.

Chỉ có thể trách bản thân mình.

Sở Vị của hôm qua, còn…

Sở Việt Xuyên không muốn bỏ cuộc, cũng không muốn chờ đợi, anh đuổi theo.

Sở Việt Xuyên muốn xác định Sở Vị đi đâu, rồi quay lại lấy xe của mình.

Đôi chân bị thương bình thường đi lại không sao, nhưng lúc này đi nhanh, nó lại bắt đầu đau, đi được một lúc thì tập tễnh.

Sở Việt Xuyên có chút bực bội.

Khi Sở Việt Xuyên định lấy điện thoại ra gọi người đến giúp, từ xa, chiếc xe đạp của Sở Vị đã quay trở lại, đạp đến trước mặt anh. Một chân chống xuống đất, vẻ mặt căng thẳng.

“Anh có chuyện gì không?” Sở Vị mở miệng hỏi.

Đạp được một đoạn, cậu nhớ đến chân bị thương của Sở Việt Xuyên. Quay đầu lại liếc nhìn, thấy Sở Việt Xuyên đang đuổi theo mình, bước đi có chút không vững.

Sở Vị không còn tâm trạng ăn cơm nữa, nói với mấy người kia vài câu, rồi quay lại.

Sở Việt Xuyên nhìn thấy Sở Vị, mọi tâm trạng đều tan biến.

“Sở Vị, xin lỗi, tôi muốn rút lại những gì đã nói hôm qua, được không?” Sở Việt Xuyên nhìn Sở Vị nói, không bận tâm lúc này đang ở giữa đường lớn.

“Rút lại, có ý gì?” Sở Vị trợn tròn mắt, tưởng mình nghe nhầm.

“Tôi có tình cảm với cậu, tôi không nên suy nghĩ quá nhiều, nói với cậu những lời đó. Nếu cậu…” Sở Việt Xuyên nói.

“Đừng nói nữa!” Sở Vị bừng tỉnh khỏi sự kinh ngạc, lập tức đưa tay che miệng Sở Việt Xuyên.

Nói những lời này ở giữa đường lớn, quá xấu hổ rồi!

Sở Việt Xuyên nhìn Sở Vị, trong lòng căng thẳng.

Như đang chờ đợi phán quyết.

“Anh lên đây, tôi đèo anh.” Sở Vị liếc nhìn xung quanh, vỗ vào yên sau xe, nói với Sở Việt Xuyên.

“…” Sở Việt Xuyên sững sờ. Sở Vị chưa trả lời anh bất cứ điều gì, nhưng chính câu nói này đã khiến tâm trạng anh lập tức trở nên tốt hơn.

“Cậu đèo nổi không? Để tôi đạp cho.” Sở Việt Xuyên nói.

“Chân anh không thể dùng lực lung tung nữa, mau lên đây!” Sở Vị nghiêm túc nói.

“Được!” Sở Việt Xuyên vội vàng đáp lại, lên yên sau chiếc xe đạp của Sở Vị.

Tay Sở Việt Xuyên không chạm vào Sở Vị, nhưng người anh ở phía sau, hơi thở phả vào cổ Sở Vị.

Tai Sở Vị lập tức đỏ bừng.

Sự đảo ngược đột ngột này khiến Sở Vị trong lòng vui mừng, nhưng lại sợ hụt hẫng.

Yên sau có thêm Sở Việt Xuyên, ngay lập tức cảm thấy có lực cản. Sở Vị gồng mình đạp xe.

“Xe của tôi ở gần đây, cậu đi đâu, tôi sẽ lái xe.” Sở Việt Xuyên nói với Sở Vị.

“Vậy thì tìm xe của anh trước đã.” Sở Vị nói ở phía trước.

Sở Việt Xuyên quá nặng, cậu đạp không được bao lâu sẽ mệt, chỉ có thể đi tìm xe của Sở Việt Xuyên trước.

“Xắn ống quần lên tôi xem.” Tìm được xe, hai người lên xe. Sở Vị ngồi ở ghế phụ, nói.

Sở Việt Xuyên lúc này không quan tâm đến chân của mình chút nào.

Nhưng Sở Vị muốn xem, anh liền xắn ống quần tây cho Sở Vị xem.

“Đỏ rồi… Tôi đã bảo anh đừng dùng sức lung tung, anh… anh châm cứu hôm nay thế nào?” Sở Vị nói, nghĩ đến việc chính mình là nguyên nhân khiến Sở Việt Xuyên đuổi theo, cậu có chút tự trách.

“Vẫn chưa.” Sở Việt Xuyên nói.

“Mấy ngày nay phải kiên trì châm cứu, nếu không mấy ngày trước cũng vô ích. Anh… về nhà châm cứu trước đi.” Sở Vị nói, giận dỗi, nhưng không biết giận ai.

“Cái này không vội, cậu không phải đói sao? Muốn ăn gì, có thể gọi món, đến nơi là có thể ăn. Ăn uống no say mới có sức lực châm cứu.” Sở Việt Xuyên nói, thấy Sở Vị giận dỗi, anh cảm thấy rất đáng yêu.

“Còn có thể gọi món trước sao?” Sở Vị hỏi.

“Được, bạn tôi mở quán. Tôi chuyển điện thoại cho cậu, cậu gọi món đi.” Sở Việt Xuyên nói, lấy điện thoại ra gọi, nói vài câu rồi đưa cho Sở Vị.

Sở Vị chớp mắt, nhận điện thoại. Đầu dây bên kia hỏi Sở Vị muốn ăn gì, cho cậu lựa chọn.

Sở Vị nuốt nước bọt, bắt đầu gọi món.

Khi Sở Vị gọi món xong, Sở Việt Xuyên lái xe đến quán ăn riêng của một người bạn.

Đến nơi, trong phòng ăn đã chuẩn bị sẵn sàng.

Sở Vị cúi đầu ăn, Sở Việt Xuyên gắp rau cho Sở Vị, anh cũng ăn một chút.

Hai người tạm thời không nói chuyện gì khác.

Sở Vị là không biết nói gì, Sở Việt Xuyên thì không muốn làm phiền Sở Vị ăn cơm.

Ăn cơm xong, Sở Việt Xuyên đưa Sở Vị về chỗ ở của anh.

“Muốn châm cứu, anh thay đồ trước đi.” Sở Vị vào phòng, cúi đầu thay giày rồi nói với Sở Việt Xuyên.

Sở Việt Xuyên liếc nhìn Sở Vị, rất ngoan ngoãn làm theo sắp xếp của cậu.

Ở đây Sở Việt Xuyên có một bộ dụng cụ châm cứu, Sở Vị lấy ra châm cứu cho Sở Việt Xuyên.

Khi làm việc chính sự, Sở Vị tập trung tinh thần, trở nên nghiêm túc. Khi châm cứu và chườm nóng xong, Sở Vị thở phào một hơi, mới bình tĩnh lại.

Sở Việt Xuyên vẫn chuẩn bị khăn giấy và nước ép cho Sở Vị. Nhìn Sở Vị, cảm giác hạnh phúc và khát vọng tràn ngập trong mơ lại trỗi dậy.

“Anh hơn ba mươi tuổi, lớn như vậy rồi, sẽ không lừa tôi chứ? Sẽ không thất hứa, như hôm nay lại phủ nhận lời hôm qua chứ?” Sau khi vào, Sở Vị cúi đầu rầu rĩ hỏi.

“…Không. Tôi đã tìm cậu, nghĩa là tôi đã suy nghĩ kỹ rồi. Chuyện này không phải chuyện nhỏ, cậu sẽ phải đối mặt với rất nhiều trở ngại. Cậu cần suy nghĩ rõ…” Sở Việt Xuyên còn chưa nói xong, đã cảm thấy trên người mình có một vật mềm mại ôm lấy.

“Anh nói đi, vậy bây giờ chúng ta bắt đầu hẹn hò, tôi là bạn trai của anh, anh là bạn trai của tôi, đúng không?” Sở Vị ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh nhìn vào mắt Sở Việt Xuyên, hoàn toàn quên mất những lời phía sau của anh.

“Đúng.” Sở Việt Xuyên nhìn vào đôi mắt sáng lấp lánh của Sở Vị, không nói thêm những lời không vui đó nữa, trịnh trọng gật đầu.

Đúng vậy, là bạn trai nhỏ của anh.

Ngoài thân phận này, còn có thể có thân phận nào khác sao?

Người trước mặt, bất kể gặp phải chuyện gì, anh đều sẽ không buông tay.

Bất kể tương lai đối mặt với trở ngại gì, anh cũng sẽ là chỗ dựa của cậu.

Mặt Sở Vị đỏ bừng, không muốn Sở Việt Xuyên nhìn thấy vẻ mặt cười khúc khích của mình, vùi mặt vào ngực anh.

A a a, người anh ấy thơm quá.

Cơ bắp của anh ấy thật nam tính, muốn sờ…

Sở Vị bị những suy nghĩ “đồi trụy” trong đầu làm cho xấu hổ không dám ngẩng đầu.

Tiếng “bộp bộp bộp” là tiếng tim của Sở Việt Xuyên, đang đập dữ dội.

Bị Sở Vị tiếp xúc thân mật như vậy, Sở Việt Xuyên không thể kiểm soát được sự rung động.

Anh đưa tay xuống đáp lại tình cảm thuần khiết của Sở Vị.

Bàn tay lớn chống ở lưng cậu, mặt Sở Vị càng đỏ hơn.

Anh ngẩng mắt lén nhìn Sở Việt Xuyên, rồi lại cúi đầu.

Bạn trai a, đây chính là bạn trai a.

Có thể sờ sờ, hôn nhẹ…

Nếu anh ấy phát hiện mình là một kẻ “cuồng trai”, hối hận thì sao đây?

Sở Việt Xuyên nhìn thấy vẻ mặt nhỏ nhắn của Sở Vị, không biết trong lòng cậu đang nghĩ gì, nhưng có thể cảm nhận được cậu đang băn khoăn.

“Ở trước mặt tôi, cậu không cần khách sáo, cũng không cần che giấu bản thân. Có chuyện gì cũng có thể nói với tôi. Chúng ta có thể cùng nhau tìm cách giải quyết.” Sở Việt Xuyên nói một cách ôn hòa.

Cậu nhóc này vừa xấu hổ lại vừa nhút nhát, anh cần để cậu ấy thoải mái hơn.

“Tôi đã chủ động ôm anh rồi, anh chủ động hôn tôi có được không?” Sở Vị nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Sở Việt Xuyên, được khuyến khích, ngẩng đầu nói.

Sở Việt Xuyên cứng người.

Sao anh lại không muốn thân mật với Sở Vị? Chỉ là sự kiềm chế của người trưởng thành đang phát huy tác dụng. Anh không muốn đi quá nhanh, dọa sợ cậu nhóc.

Ai ngờ cậu nhóc lại trực tiếp như vậy…

Nhìn đôi môi hồng hào của Sở Vị, yết hầu Sở Việt Xuyên chuyển động.

“Làm bạn trai thì phải hôn, anh không hôn, là có phải không muốn…” Sở Vị bĩu môi.

Sở Việt Xuyên đưa tay vuốt tóc trán của Sở Vị, rồi đặt một nụ hôn lên trán cậu.

Trán Sở Vị nóng bừng, đôi mắt sáng lấp lánh run rẩy.

Cậu nghĩ Sở Việt Xuyên sẽ hôn môi mình.

Nhưng, chỉ là nụ hôn trên trán, cậu đã cảm thấy có chút choáng váng.

Mao mạch máu trên trán đều đang run rẩy.

Ô ô ô, thích, thật sự thích!

Từ trong mắt Sở Việt Xuyên, Sở Vị cảm nhận được sự cưng chiều và quý trọng.

Dù không hôn môi, nhưng trong lòng cậu lại cảm thấy hài lòng, chân thật.

Sở Việt Xuyên thật sự thích cậu!

Sở Việt Xuyên thấy Sở Vị hài lòng, trong lòng anh cũng tràn ngập sự ấm áp và ngọt ngào.

Cậu bạn trai nhỏ như một viên kẹo, l**m một chút, có thể ngọt ngào rất lâu.

Sở Việt Xuyên không muốn tiến độ quá nhanh, anh muốn phát triển từ từ, để Sở Vị có thể thoải mái chấp nhận.

“Sau này vẫn là cậu châm cứu cho tôi, được không?” Sở Việt Xuyên hỏi Sở Vị bằng giọng nói nhỏ, tay từ từ xoa xoa mái tóc đen mềm mại của cậu.

“Đương nhiên rồi.” Sở Vị nhếch khóe miệng nói.

Tối qua buồn bã bao nhiêu, bây giờ lại hài lòng bấy nhiêu.

Đầu cậu cọ cọ vào bàn tay lớn của Sở Việt Xuyên, thật thoải mái.

Nhưng, cậu vẫn muốn hôn môi.

Trong mơ không biết đã hôn bao nhiêu lần.

Cảm giác đó dường như tốt hơn.

Không biết thực tế có phải vậy không.

Môi của Sở Việt Xuyên trông rất dễ hôn.

Sở Vị nhìn, vô thức nuốt nước bọt.

“Sao cậu lại giỏi như vậy, nhỏ thế đã có bằng châm cứu rồi. Sao lại có hứng thú với nó? Không thấy khô khan sao?” Sở Việt Xuyên tiếp tục nói chuyện, chỉ cần ôm và trò chuyện như thế này, anh đã cảm thấy rất tốt.

“Khi còn nhỏ bị bệnh…” Sở Vị nói về việc tại sao mình lại bắt đầu học y.

Chủ đề này khiến những suy nghĩ “đồi trụy” trong đầu Sở Vị bị dập tắt.

Sở Việt Xuyên cảm thấy rất hứng thú, thỉnh thoảng hỏi vài câu. Anh muốn hiểu rõ về Sở Vị.

Có một người lắng nghe tốt như vậy, nhìn anh bằng ánh mắt ấm áp đầy quan tâm, lại còn khuyến khích, Sở Vị nói chuyện rất hứng thú.

“Cậu ở chỗ Tạ lão, có phải muốn bái sư không?” Sở Việt Xuyên nghe một lúc, hiểu rõ sự yêu thích của Sở Vị với y học.

“Vâng, sao anh biết?” Sở Vị hỏi.

“Đến chỗ ông ấy, đều là muốn làm học trò của ông. Ông ấy trông nghiêm khắc, nhưng thực ra rất đơn giản, đặc điểm lớn nhất là tham ăn, thích đồ chua ngọt. Ngày mai tôi sẽ đưa cậu đi mua ít đồ, đến lúc đó cậu đưa cho ông ấy…” Sở Việt Xuyên nói với Sở Vị, chỉ cho cậu cách để thân thiết hơn với Tạ Tân Nho.

Trong mắt Sở Vị lấp lánh sự phấn khích.

Sở Việt Xuyên không chỉ giúp đỡ cậu học y, mà còn tìm cách giúp cậu.

Ô ô ô, anh ấy thật tốt.

Khi Sở Việt Xuyên nói xong, Sở Vị nghiêng người, nhắm mắt lại, môi đặt lên môi Sở Việt Xuyên.

Cậu không nhịn được nữa.

Sở Việt Xuyên tốt như vậy, phải hôn một cái mới có thể bày tỏ tình yêu của mình a!

Sở Việt Xuyên còn muốn nói gì đó, trước mắt là khuôn mặt phóng to của nam sinh, cùng với hàng mi cong dày, đôi môi mềm mại kề sát môi anh, mùi hương dễ chịu phả vào mặt.

Cơ thể Sở Việt Xuyên cứng lại.

Hai tay anh đặt lên vai Sở Vị, muốn đẩy cậu ra.

Sở Vị ôm lấy cổ Sở Việt Xuyên, khẽ rên lên một tiếng, lưỡi qua lại ở kẽ môi Sở Việt Xuyên, “gặm” một cách không có quy luật.

Hơi thở Sở Việt Xuyên trở nên nặng nề.

Trong ba mươi mấy năm cuộc đời, đây là lần đầu tiên anh hôn môi.

Cậu bạn trai nhỏ đáng yêu lại dính người, đã mở ra cánh cửa thế giới mới cho anh.

Bàn tay Sở Việt Xuyên đặt trên vai Sở Vị dần siết chặt, anh hé răng đáp lại Sở Vị.

Rất nhanh, hai người hôn nhau say đắm.

Sở Vị vừa hôn vừa thầm nghĩ “ô ô ô” trong lòng, cuối cùng cũng hôn được rồi.

Cảm giác này tốt hơn trong mơ.

“Anh, em về rồi, khát chết đi được…” Khi nụ hôn đang nồng nhiệt thì một giọng nói vang lên, là Sở Thanh đã về.

“Kẽng” một tiếng, có gì đó rơi xuống đất.

Hai người hôn nhau tách ra, Sở Vị sợ hãi trốn vào ngực Sở Việt Xuyên, vùi mặt vào đó.

Sở Việt Xuyên l**m môi dưới, kiềm chế nhịp tim vẫn đang đập loạn, ôm chặt Sở Vị và vỗ nhẹ lưng cậu để an ủi.

Sau đó, anh quay đầu nhìn về phía đứa em trai vừa về.

Đúng rồi, anh quên mất. Hôm qua anh đã dạy dỗ đứa em trai này một trận, bảo nó phải về đúng giờ, đừng có lang thang bên ngoài nữa.

Hôm nay nó thật sự về đúng giờ.

Cũng không đến mức khiến Sở Việt Xuyên làm sao cả, chỉ là có chút đột ngột.

Không biết đứa em trai có chấp nhận mình không, phản ứng có quá gay gắt không.

Sở Việt Xuyên định nói chuyện với em trai thì trước tiên che tai Sở Vị lại.

“Nhìn thấy hết rồi chứ? Mới xác định quan hệ hôm nay, người yêu của tôi, là con trai. Có chuyện gì, chúng ta nói riêng, cậu ấy rất nhút nhát, đừng dọa cậu ấy.” Sở Việt Xuyên nhìn đứa em trai đang trợn tròn mắt mà nói, giọng điệu bình tĩnh.

“Anh!” Sở Thanh ném quả bóng rổ và quần áo xuống, chạy đến trước mặt Sở Việt Xuyên.

Sở Việt Xuyên nhìn vẻ mặt của Sở Thanh, không biết nó sẽ phản ứng ra sao, chỉ che chắn cho Sở Vị.

“Anh! Tuyệt vời quá! Cuối cùng anh cũng hẹn hò rồi! Cuối cùng cũng có người chịu yêu anh rồi! Em phải đi mua pháo hoa đốt! Anh, a a a, anh ôm chặt thế làm gì, em có làm gì cậu ấy đâu. Anh mau giới thiệu ‘chị dâu’ cho em làm quen đi. Em muốn xem vị thần tiên nào mà lại mãnh liệt đến vậy, thu phục được anh!” Sở Thanh rõ ràng rất phấn khích.

“…” Sở Việt Xuyên cạn lời.

Được rồi, anh đã đánh giá thấp khả năng chấp nhận của em trai.

Sở Việt Xuyên buông Sở Vị ra, nhỏ giọng an ủi Sở Vị đang sợ hãi và xấu hổ.

Dưới sự an ủi của Sở Việt Xuyên, Sở Vị rời khỏi vòng tay của anh, chào hỏi với Sở Thanh.

Tính cách Sở Thanh vốn hướng ngoại, hoạt bát. Nhìn vẻ mặt hài lòng của Sở Vị, nó vung tay múa chân, còn hài lòng hơn cả việc tự mình tìm được người yêu.

Sở Vị ban đầu rất xấu hổ, dần dần thả lỏng.

Yêu ai yêu cả đường đi, cậu cảm thấy em trai của Sở Việt Xuyên cũng rất tốt.

Nhưng có Sở Thanh ở đó, Sở Vị không tiện thân mật với Sở Việt Xuyên.

Thời gian không còn sớm, nói chuyện một lúc, Sở Việt Xuyên đưa Sở Vị về ký túc xá.

Trên xe, Sở Vị nghĩ đến việc vừa mới yêu nhau đã phải xa cách, có chút buồn bã.

“Em cứ cầm chiếc điện thoại này. Có chuyện gì cứ gọi điện thoại cho anh, nhắn tin cũng được.” Đến dưới lầu ký túc xá của Sở Vị, Sở Việt Xuyên đưa điện thoại cho cậu.

Sở Vị cầm điện thoại, tha thiết nhìn Sở Việt Xuyên.

Sở Việt Xuyên cảm thấy tim mình muốn tan chảy.

Sở Vị không nỡ xa anh.

Sao anh lại nỡ xa cậu đây?

Sở Việt Xuyên nghiêng người, hôn lên trán Sở Vị.

“Về ngủ ngon. Sáng mai khoảng 8 giờ anh sẽ đến, cùng em ăn sáng. Rồi đi mua đồ ăn, cùng đến chỗ Tạ lão. Sau này chúng ta còn có rất rất nhiều thời gian.” Sở Việt Xuyên sờ đầu Sở Vị, giọng nói ấm áp.

Sở Vị ngoan ngoãn gật đầu.

Thấy cửa ký túc xá sắp đóng, tuy rất không nỡ, nhưng Sở Vị vẫn chào tạm biệt Sở Việt Xuyên rồi trở về.

Sở Vị lên đến tầng ký túc xá, đến ban công, thò đầu ra vẫy tay về phía xe của Sở Việt Xuyên.

Ở dưới lầu, Sở Việt Xuyên vẫn luôn nhìn chằm chằm vào ký túc xá. Vừa liếc mắt, anh đã thấy cậu nhóc đáng yêu xuất hiện trước cửa sổ.

Cửa sổ xe hạ xuống, anh vẫy tay về phía Sở Vị.

Khóe miệng Sở Vị nhếch lên, chạy vào ký túc xá. Cậu cảm thấy tâm trạng mình như bay bổng, mỗi tế bào đều hưng phấn nhảy nhót.

Rửa mặt xong, Sở Vị lên giường, lại nhớ đến Sở Việt Xuyên.

Sở Việt Xuyên nhìn thấy Sở Vị khuất bóng, đèn ký túc xá đã tắt, mới nổ máy xe.

Vẫn chưa ra khỏi trường học, điện thoại di động báo có tin nhắn đến.

Sở Việt Xuyên dừng lại xem điện thoại.

“Sở Việt Xuyên, em nhớ anh.”

Một câu nói rất ngắn, khiến Sở Việt Xuyên cảm thấy tim mình như được thoa mật đường.

“Anh cũng nhớ em.”

Sở Việt Xuyên trả lời một câu, rồi nhìn về phía ký túc xá của Sở Vị.

Sao lại có một cậu bạn trai nhỏ vừa dính người lại vừa ngọt ngào như thế này chứ?

Cuộc sống sau này, vì có cậu ấy, dường như tràn ngập sự ngọt ngào và lãng mạn.

Sở Việt Xuyên chưa bao giờ mong chờ ngày mai đến như vậy.

Tương lai có Sở Vị, thật tốt.
 

Bình Luận (0)
Comment