Hôm Nay Ảnh Hậu Có Ooc Không?

Chương 13

"Đến rồi."

Tiểu Tô ở hàng trước nói, nhiệt tình xuống xe sau đó xuống ghế sau đỡ Thẩm Quý Hòa.

Thẩm Quý Hòa nhìn thấy một mảnh vườn trống trải, cây cối rải rác đan xen, xung quanh là sông núi, hít sâu một hơi, trong không khí xen lẫn một tia ngọt thanh tự nhiên.

Hạ Vân Chi thường sống ở nơi có phong cách ẩn sĩ như thế này sao?

Tiểu Tô thay cô giải thích nghi hoặc: "Đây là biệt viện của Hạ lão sư, chị thấy đó, căn nhà xây theo kiểu nhà gỗ, hơn nữa Hạ lão sư đã sớm cải tạo lại căn nhà, thay đổi sửa chữa rất nhiều nơi, để thuận tiện cho chị ——"

"Tiểu Tô." Giọng nói Hạ Vân Chi vang lên, "Nghiêm túc làm việc."

Tiểu Tô đưa lưng về phía Hạ Vân Chi đối với Thẩm Quý Hòa le lưỡi, đẩy Thẩm Quý Hòa vào trong, đưa cô đi tham quan biệt viện nhưng to như cái công viên này.

"Chị sẽ ở đây." Tiểu Tô đưa Thẩm Quý Hòa vào căn nhà gỗ nhìn ra hồ. Ngôi nhà rất đẹp. Là một tòa nhà bằng gỗ mang theo vẻ đẹp cổ điển. Trong nhà có đủ mọi loại cơ sở vật chất, trang thiết bị đặc biệt dành riêng cho Thẩm Quý Hòa cũng được chuẩn bị, cho dù chỉ có một mình, cô vẫn có thể thoải mái tự do ra vào.

Thẩm Quý Hòa sớm đã nhận ra, việc chọn cô làm huấn luyện viên trượt tuyết không phải ý muốn bất chợt của Hạ Vân Chi, mà là do nàng đã chuẩn bị kế hoạch từ lâu.

Nếu không thì ở nơi này, đều sẽ không giống như được chuẩn bị sẵn cho việc chào đón cô.

Tiểu Tô đi kêu những nhân viên khác thu dọn hành lý, đồng thời chỉ đạo chuẩn bị bữa tối hôm nay. Mọi người cả ngày nay đều trên đường di chuyển rất mệt, cả một bữa cơm đàng hoàng cũng chưa được ăn.

Điện thoại Thẩm Quý Hòa tràn ngập tin nhắn hỏi thăm và quan tâm của người thân, bạn bè.

Đã đến chưa? Như thế nào rồi?

Thẩm Quý Hòa không có thời gian trả lời.

Cô quan sát căn phòng, chú ý đến âm thanh phía sau bức tường, cố gắng đưa tay đẩy bức tường được làm giống như một tấm bình phong trước mặt. Két —— bức tường, không, cánh cửa được thiết kế âm tường di chuyển.

Hạ Vân Chi ở đối diện cô với một chiếc vali đang yên vị nằm bên chân.

Thẩm Quý Hòa không ngờ căn phòng lại được thiết kế như thế này.

"Hạ lão sư......"

Hạ Vân Chi bình tĩnh nói: "Sao?"

Nàng phát hiện ra tùy vào tình huống Thẩm Quý Hòa cũng sẽ thay đổi cách xưng hô với mình.

"Cô ở phòng này à?" Thẩm Quý Hòa hỏi.

Hạ Vân Chi: "Ừ."

Thẩm Quý Hòa bất lực, trên mặt lộ rõ tâm sự 'muốn nói cái gì đó nhưng thật sự không biết nên nói cái gì'.

"Tôi đặc biệt yêu cầu bên xây dựng phải làm thế này, để tránh việc cô ở bên cạnh gặp phải tình huống đặc biệt mà không ai phản ứng kịp, cô thấy phiền à?"

"Chỉ là thấy có chút không quen thôi.".

Hạ Vân Chi liếc cô một cái: "Yên tâm, chỉ cần cô không có việc gì, tôi sẽ không đẩy cánh cửa này."

Thẩm Quý Hòa đỏ mặt: "Không phải tôi lo việc đấy."

Cô và Hạ Vân Chi đều là con gái còn từng ngủ chung một phòng rồi, còn cần phải lo lắng mấy cái này sao? Chỉ là...... cái kiểu hai phòng ngủ chỉ cách nhau bởi một cánh cửa, lại chỉ cần đẩy nhẹ ra là đủ biết mọi thứ ở phòng còn lại...... Thẩm Quý Hòa cảm thấy sao sao.

"Vừa vặn, có chuyện muốn nói với cô." Hạ Vân Chi đi đến, không đi qua ranh giới phòng bên kia, khoanh tay dựa vào một bên cửa nói với Thẩm Quý Hòa, "Việc huấn luyện phục hồi chức năng sẽ bắt đầu vào ngày mai. Trước tiên tôi sẽ tìm người thực hiện đánh giá thể lực cơ bản cho cô."

"Trong thời gian hồi phục, tôi đã lắp đặt camera giám sát ở hầu hết mọi nơi ngoại trừ phòng ngủ của cô để tránh xảy ra tai nạn khi không có tôi ở bên cạnh.

"Đồng thời, vì tính bảo mật, tôi đặc biệt chuyên môn chọn chỗ này. Cho nên nơi này cách thành phố rất xa, nếu cô có yêu cầu ra ngoài, liên hệ với tiểu Tô, con bé sẽ sắp xếp."

Nếu Giang Cẩn hay Thẩm Kỳ nghe những điều Hạ Vân Chi vừa nói đây, họ sẽ nhảy số ngay với hai chữ ——

Giam lỏng!

Absolute giam lỏng!

Sau khi Thẩm Quý Hòa nghe xong cũng không cảm thấy có gì bất thường.

Hạ Vân Chi bỏ tiền ra đem cô tới đây nên việc nàng muốn đạt được kết quả tốt nhất là điều hiển nhiên. Bất kể mục đích lắp đặt camera giám sát là để bảo vệ cô như Hạ Vân Chi nói hay để giám sát cô, Thẩm Quý Hòa đều không quan tâm.

Điều duy nhất khiến cô cảm thấy có chút vi diệu là sau khi nghe lời nói của Hạ Vân Chi, phản ứng đầu tiên của cô là nghĩ đến những chú chó con và mèo con được nuôi dưỡng ở trong nhà. Chủ nhân vì ra ngoài làm việc mà phải dùng mic của camera giám sát tương tác với chúng.

Không biết Hạ Vân Chi đã từng nuôi boss chưa.

Thẩm Quý Hòa tưởng tượng cảnh Hạ Vân Chi chơi đùa với boss.

"Cô đang nghĩ gì thế?" Hạ Vân Chi hỏi.

Thẩm Quý Hòa cố nén cười, lắc đầu.

Hạ Vân Chi không vui nói: "Thẩm Quý Hòa, tôi phát hiện tâm phòng bị của cô một chút cũng không có."

"Tôi nói nhiều như vậy, cô nghe có lọt không đó?"

"Có nghe."

Hạ Vân Chi người bắt đầu tím lên.

Cô như thế này, giống như bị người bán đi vẫn còn vui vẻ mà thay người ta đếm tiền.

Để nàng làm chuyện này thì còn được, nếu đổi thành người khác thì sao, như vậy đối với Thẩm Quý Hòa chuyện này không được xem như nghiêm trọng sao? Cô không cảm thấy việc này rất nguy hiểm sao?

"Ý thức cảnh giác của cô tỷ lệ nghịch với trình độ trượt tuyết của cô đấy." Hạ Vân Chi chế nhạo, "Cô không sợ tôi là người xấu à?"

Thẩm Quý Hòa vừa nghe lời này thiếu điều muốn cười ra tiếng.

Hạ Vân Chi bị biểu tình nín cười của cô làm cho giận tím người.

"Thẩm Quý Hòa!"

Nàng vượt qua ranh giới hai phòng, đến trước mặt Thẩm Quý Hòa. Khuôn mặt vừa rồi tràn ngập giễu cợt giờ đây chỉ toàn ác ý và lạnh lùng nhuộm lấy. Thẩm Quý Hòa theo bản năng di chuyển xe lăn về hướng ngược lại, lui về sau. Hạ Vân Chi cản lại động tác của cô, trực tiếp đẩy cô cùng xe lăn vào tường.

Đầu gối của nàng đặt trên mép xe lăn, gi.ữa hai chân cô. Nàng hơi cong người và đưa tay tóm lấy cổ cô, buộc Thẩm Quý Hòa phải ngẩng đầu.

"Tôi cảm thấy cô thật sự ngây thơ." Hạ Vân Chi trong mắt đen nhánh, "Thẩm Quý Hòa, cô không cảm thấy quái lạ sao?"

Thẩm Quý Hòa sắc mặt như thường, hai tay vẫn nhẹ nhàng đặt trên tay vịn xe lăn.

"Lạ." Cô vẫn thoải mái cười rộ lên, "Không phải ngay từ đầu tôi đã nói rồi sao? Từ khi cô bắt đầu xuất hiện, tôi đã cảm thấy kỳ lạ rồi."

"Có thể tôi là kẻ lừa đảo."

Hạ Vân Chi nắm chặt cổ tay của Thẩm Quý Hòa, lại hướng về bàn tay cô trườn lên, đầu ngón tay lạnh lẽo, tựa như con rắn máu lạnh đang cố bò trong vũng bùn mang tên Thẩm Quý Hòa. Mỗi lần đi ngang đều để lại dấu vết run rẩy. Men theo động mạch di chuyển, v.uốt ve quai hàm cô rồi dừng lại ở môi.

Giọng nói bên tai vang vọng như lời nỉ non của phù thuỷ.

"Hoặc là người xấu tâm mang theo ác ý."

"Tôi đã lừa gạt được cô đến đây, nhốt ở nơi này, không cho phép cô tiếp xúc với bất cứ ai. Tuy lấy lý do giúp cô phục hồi, nhưng trong lòng lại mong rằng cô vĩnh viễn không thể đứng lên được. Cả đời chỉ có thể như thế này, mãi mãi ở nơi đây, không thể thoát ra."

Thẩm Quý Hòa chớp chớp mắt, nghiêng đầu, dùng ngữ khí ngây thơ mà Hạ Vân Chi chán ghét nhất hỏi: "Ừ.... còn gì nữa không?"

"Sau khi giam lỏng tôi, còn gì nữa?"

Hạ Vân Chi nhìn chằm chằm vào đôi mắt Thẩm Quý Hòa.

"Nói không chừng tôi còn là một con quái vật thích hành hạ người khác." Đầu ngón tay nàng vén lên quần áo Thẩm Quý Hòa, "Tôi sẽ trói cô lại, làm cô giống như thú cưng chỉ có thể ở bên cạnh tôi."

Thẩm Quý Hòa buồn cười.

Trước khi Hạ Vân Chi càng tức giận hơn, cô nén cười, nói với đối phương: "Rồi rồi, Hạ lão sư, nếu cô muốn tôi làm thú cưng, cô muốn là loại nào?"

Lời Thẩm Quý Hòa nói như đang dỗ dành người bạn nhỏ đang hờn dỗi.

"Nếu tính là một loại chó, bản thân tôi khá thích dạng chó bự big size. Không biết ý cô như nào? Hay cô vẫn thích mèo hơn? Mèo mainecoon cũng rất xinh......"

Sợi dây thần kinh căng thẳng trong đầu nàng đứt đoạn.

Nàng cảm thấy Thẩm Quý Hòa thật sự mát mát.

"Cô không sợ à?"

Thẩm Quý Hòa cười rộ lên: "Nếu cô thật sự là người xấu, thì số tiền cô bỏ ra cũng ít có nhiều ghê."

Đã tốn tiền rồi còn phải diễn nữa.

Chơi cô có cái gì mà vui dữ vậy?

Thẩm Quý Hòa đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ vào tay Hạ Vân Chi vẫn đang ở trong vạt áo cô.

"Lòng bàn tay cô hơi lạnh." Giọng nói cô vẫn luôn ôn nhu, "Chút nữa nhớ làm ấm tay đó biết không."

Hạ Vân Chi giận đến mức trực tiếp duỗi tay véo eo Thẩm Quý Hòa một cái.

Thẩm Quý Hòa hít một hơi.

Hạ Vân Chi liền quay đầu đi, giơ tay đóng lại cánh cửa duy nhất có thể mở thông hai phòng ngủ, để lại một mình Thẩm Quý Hòa ngồi trên xe lăn dựa vào tường, cô duỗi tay đi xoa nơi vừa bị nhéo.

Hạ Vân Chi ra tay đúng là không biết thủ hạ lưu tình.

Dùng lý trí để suy xét, nếu thật sự Hạ Vân Chi là kẻ lừa đảo, đưa cô đến đây để lấy thận. Thì cô cũng đã nhận được tiền đặt cọc cộng thêm tiền Hạ Vân Chi đã chuẩn bị hết thảy mọi thứ, Thẩm Quý Hòa nghĩ, lấy một quả cũng chưa hồi được vốn.

Còn nếu đứng trên góc độ tình cảm suy xét, Thẩm Quý Hòa cảm thấy, tuy tính tình Hạ Vân Chi hơi độc lạ, nhưng cũng sẽ không làm ra được mấy việc tội ác tày trời. Tuy thái độ đối với cô khi tốt khi xấu, nhưng lý do bắt đầu hết thảy mọi chuyện —— Hạ Vân Chi mong cô tốt hơn.

Hạ Vân Chi đang chuẩn bị quay phim, Thẩm Quý Hòa và Thẩm Kỳ biết, cũng tìm được hồ sơ điện ảnh và truyền hình từ thông báo chính thức.

Nếu tất cả những chuyện này chỉ là một trò chơi được tạo nên chỉ để chơi đùa cô, Thẩm Quý Hòa cũng chẳng thể tìm được lý do vì sao Hạ Vân Chi phải bỏ ra nhiều công sức đến vậy.

Cô đang ở dưới đáy một vũng bùn lầy không thể tự thoát ra được.

Những gì một kẻ lừa đảo muốn chỉ có tiền và sắc, Thẩm Quý Hòa cô thừa nhận cái gì cô cũng không có. Lừa tiền? Hạ Vân Chi chắc thiếu tiền. Lừa sắc? Hạ Vân Chi chắc không biết soi gương tự xem mặt mình.

Nếu một hai phải nói rõ ra mọi chuyện, chuyện Thẩm Quý Hòa không thể làm rõ được, là cô cái gì cũng không có — — mà hết lần này đến lần khác nhất định phải là cô mới được.

Lấy tiền tài cùng danh tiếng của Hạ Vân Chi, muốn tìm huấn luyện viên trượt tuyết, trên thế giới này có bao nhiêu là người.

Vì sao nhất định phải là cô?

Thẩm Quý Hòa sẽ không ngu đến mức lại trực tiếp hỏi vấn đề này với Hạ Vân Chi. Cô chắc chắn sẽ không moi được đáp án thật sự từ trong miệng Hạ Vân Chi. Đáp án này chỉ có thể do chính cô đi tìm hiểu.

Nếu Hạ Vân Chi thật sự có âm mưu, Thẩm Quý Hòa sẽ thấy tự tại hơn. Cô không thể nhận lòng tốt miễn phí của một ai hết, cũng không tin vào chuyện có một cô tiên xuất hiện lúc 12h đêm để cứu giúp con trẻ. Thẩm Quý Hòa của hiện tại, so với lòng tốt miễn phí cô càng tin vào những lựa chọn đi kèm lợi ích.

Cô đang đợi Hạ Vân Chi nói cho cô mục đích chân chính sau những việc làm của nàng.

Mặt khác ——

Cô nghĩ, nếu không phải cô đã xem qua bộ phim Hạ Vân Chi diễn nhân vật nữ sát thủ b.iến th.ái giam lỏng người yêu, có lẽ cô đã bị những lời vừa nói của Hạ Vân Chi lừa gạt.

Người làm diễn viên đều như vầy sao?

Ở đâu cũng diễn được.....?

Lòng bàn tay Thẩm Quý Hòa ấn vào nơi vừa bị nhéo.

Cô khẽ cười.

Nói thật lòng, cô thật sự thích vai diễn bi.ến th.ái đó của Hạ Vân Chi. Cô gái này xem như có hư, với sắc đẹp đó cũng đủ làm người ta chết chìm trong đó.

Edit: Thật ra đoạn hai người cãi nhau căng nhất tôi muốn edit thế này này

Thẩm Quý Hòa chớp chớp mắt, nghiêng đầu, dùng ngữ khí ngây thơ mà Hạ Vân Chi chán ghét nhất hỏi: "Rồi sao nữa cô, cô...."

Bà chủ nhỏ không phải cha, để nói cái gì thì nghe cái đó. :))

Bình Luận (0)
Comment