Hôm Nay Ảnh Hậu Có Ooc Không?

Chương 25

Nếu phải nói sự trở lại của Hạ Vân Chi có mang lại sự thay đổi nào đó cho cuộc sống nơi biệt viện của Thẩm Quý Hoà hay không, thì phải nói đó là: Thẩm Quý Hoà đã không còn mơ nữa.

Từ khi Hạ Vân Chi trở về, cô vừa dính lên gối cái là ngủ, đầu óc trống không, không hề mơ một tí gì, cả đêm ngủ ngon lành cành đào.

Thẩm Quý Hoà cho rằng dựa trên màn trình diễn trước đây của Hạ Vân Chi trên Wechat, sau khi nàng trở về có thể lại bắt đầu làm mấy trò độc lạ với cô. Nhưng không, Hạ Vân Chi so với trong suy nghĩ của cô còn đứng đắn hơn, sau khi trở về, nàng chỉ ở trong phòng của mình đọc kịch bản, cũng chẳng nhắc lại chuyện tư liệu sống.

Cô nghe tiểu Tô nói rằng Hạ Vân Chi đã đảm nhận lại bộ phim quay dở trước đó, là bộ phim khiến nàng bị tai nạn buộc phải rời khỏi để trị liệu.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Quý Hoà nhìn thấy Hạ Vân Chi làm việc, nàng giấu mình ở trong phòng, mở rèm cửa sổ, tuỳ ý để ánh sáng bên ngoài lọt vào.

Hạ Vân Chi đọc kịch bản rất nghiêm túc, một tay cầm bút viết gì đó trên cuốn sổ trắng. Đây là những gì Thẩm Quý Hoà thấy khi trở về sau đợt huấn luyện trị liệu.

Phòng của hai người rất gần nhau, vì sợ làm phiền Hạ Vân Chi, nên Thẩm Quý Hoà cố gắng mở cửa thật nhẹ.

Cô vào trong, đi tắm và thay quần áo. Sau khi xem video trượt tuyết được một lúc, cô nhận ra lại chuẩn bị đến một mùa tuyết nữa, không ít cao thủ trượt tuyết trong nước đang rục rịch trở lại trường thi đấu.

Thẩm Quý Hoà cúi đầu nhìn chân của mình.

Giai đoạn hiện tại, cô đã dần khôi phục được lực chân và khả năng đi lại, đồng thời cũng đang tập luyện sức mạnh ở phần trên. Nhưng nếu muốn khôi phục lại trạng thái lúc trước, còn cần phải thêm một hay hai tháng, thậm chí là càng lâu hơn nữa.

Không biết cô có đuổi kịp được mùa tuyết năm nay không.

"Nữ vận động viên trượt tuyết ván đơn số một Trung Quốc Thịnh Minh Thu cho biết năm nay cô sẽ tham gia đại hội thể thao quốc tế Vgame."

Trang báo lớn đưa ra một mẩu tin tức. 

Thịnh Minh Thu.

Người đứng đầu môn ván đơn. Thẩm Quý Hoà mặt không biểu tình tắt điện thoại, nằm trên giường.

Cô biết rất rõ cái ly nước cô uống sai kia là của ai. Thịnh Minh Thu tự tay đưa ly nước cho cô. Theo lẽ thường, ly của mỗi vận động viên đều có một ký hiệu riêng biệt. Đó là lỗi do cô khi đã quá ngây thơ và tin người, nhất là một người sống chó như Thịnh Minh Thu. Khi cô ta đưa nó cho cô, cô đã chẳng mảy may nghi ngờ, dù chỉ một chút.

Điện thoại rung lên, là tin nhắn từ tiểu Tô, hỏi cô tối nay muốn ăn gì, con bé sẽ bảo đầu bếp làm theo.

Cũng nhờ cô hỏi ý kiến của Hạ Vân Chi.

Thẩm Quý Hoà không dám đột ngột gõ cửa, cô sợ sẽ làm phiền Hạ Vân Chi, liền đi ra khỏi phòng, qua cửa kính nhìn thấy Hạ Vân Chi vẫn đang đọc kịch bản. Nàng đã thay đổi tư thế ngồi, nhưng vẫn đang chăm chú vào kịch bản.

Do dự một lát, Thẩm Quý Hoà gõ nhẹ cửa kính.

Hạ Vân Chi nghe được tiếng động, ngẩng đầu nhìn lên.

Nàng đứng đậy mở cửa.

"Sao đấy?"

"Tiểu Tô hỏi cô bữa tối muốn ăn gì."

"Gì cũng được."

Hạ Vân Chi không mấy hứng thú trò chuyện, Thẩm Quý Hoà có thể nhìn ra tâm trí của nàng đang tập trung vào kịch bản.

"Vậy không quấy rầy cô nữa." Thẩm Quý Hoà muốn chuồn lẹ.

"Chờ chút." Hạ Vân Chi gọi cô.

Kịch bản trong tay nàng được đánh dấu đầy màu sắc, những hàng chữ nhỏ nối tiếp nhau đầy tiêu sái nhưng quy luật như đang diễu hành trên trang giấy.

Hạ Vân Chi quơ quơ kịch bản trong tay.

"Thẩm Quý Hoà, có việc cho cô đó."

Từ khi nào mà chuyện biến thành như thế này rồi?

Thẩm Quý Hoà ngơ ngác suy nghĩ.

Cô ngồi trên xe lăn, còn Hạ Vân Chi quỳ gối ở trước mặt cô, bên dưới đầu gối được lót một tấm thảm mềm mại.

"Thẩm Quý Hoà!" Hạ Vân Chi đem cô, người đang chu du đâu đó trên chín tầng mây trở lại, "Ngớ nga ngớ ngẩn gì đó."

Thẩm Quý Hoà khờ khờ: "Tôi chưa từng diễn kịch, làm sao giúp cô đáp diễn được."

"Mỗi việc đọc kịch bản thôi cũng không được à?" Hạ Vân Chi nhét kịch bản vào tay Thẩm Quý Hoà, "Mặt trên đó viết cái gì thì đọc cái đó thôi."

Thẩm Quý Hoà nhéo nhéo giữa mày.

"Nhưng cái đoạn này diễn lố quá."

"Lố chỗ nào?" Hạ Vân Chi không hiểu, "Đây là phân đoạn nữ chính bị thẩm vấn khi đang ẩn náu trong doanh trại của phản diện."

"Tôi không có diễn được......"

Thẩm Quý Hoà còn đang định từ chối thì nhìn thấy Hạ Vân Chi lấy từ đâu ra một cái dây chuyền xinh đẹp được làm bằng lụa đen, ở giữa mặt dây có một viên hồng ngọc làm người mê đắm.

Hạ Vân Chi tự mình đeo nó lên, nhưng không thể nào buộc chặt được vòng nhỏ cuối cùng, còn vô tình khiến tóc của chính mình vướng theo.

Nàng bực bội muốn quăng cái vòng trên tay đi.

"Để cho tôi." Thẩm Quý Hoà hết cách, nương chênh lệch chiều cao do tư thế của hai người, giơ tay nâng mái tóc đen của Hạ Vân Chi lên. Hạ Vân Chi cúi đầu, hiển lộ phần cổ xinh đẹp trước mặt Thẩm Quý Hoà. Đột nhiên Thẩm Quý Hoà nhớ lại, hình như cô đã từng cắn vào nơi này ở trong giấc mơ rồi.

Hiển nhiên, thực tế còn rõ ràng hơn.

Cổ của Hạ Vân Chi trắng nõn, với làn da trong trẻo rất dễ thấy được mạch máu phân bổ rõ ràng. Đặc biệt là chiếc cổ thiên nga xinh đẹp, cộng hưởng với mái tóc đen bóng mượt bổ trợ vào càng làm cho nước da của nàng thêm trắng hơn tuyết. Nếu là cắn một cái, quả thực sẽ giống như ở trong mơ, để lại nơi đó dấu ấn đỏ đánh dấu chủ quyền sở hữu của mình.

Thẩm Quý Hoà liễm mắt, chú ý đến tay mình, cố gắng không chạm vào làn da của Hạ Vân Chi. Lơ lửng treo giữa không trung mà giúp nàng đeo dây chuyền lên.

Hạ Vân Chi hài lòng mà hất mái tóc dài ra sau, vươn tay lấy điện thoại đang nằm ở một bên lên, qua màn hình đen phản chiếu có thể nhìn thấy rõ bộ dáng hiện tại của mình.

Nàng rất tán thưởng.

"Không tồi, trông đẹp đó."

Bỏ điện thoại qua một bên.

"Lại đây, diễn nào."

Người lên ngai và cai trị cả một vùng núi tuyết như Thẩm Quý Hoà, giờ đây lại như một đứa trẻ mới lên ba, không thể tự chủ được hành động và suy nghĩ của mình, cô cứ bập bẹ vài từ và tứ chi cứ như mất khống chế vậy.

Cô đọc lời kịch một cách khô khan: "Nói, là ai phái ngươi tới."

Nói ra điều này Thẩm Quý Hoà thiếu điều cười ra tiếng.

Ây chà.

Diễn viên thật sự không phải người bình thường muốn làm là làm được.

Cảm thấy gượng gạo và sượng trân.

Thẩm Quý Hoà muốn bảo Hạ Vân Chi quên chuyện này đi, vẫn nên là đi kiếm người khác thì hơn, chứ cô là cô không làm được rồi đó.

Vừa ngước mắt lên, thì thấy Hạ Vân Chi đã nhập diễn. Nàng là một diễn viên thực thụ, cho dù người đối diện có bao nhiêu bất ổn, nàng vẫn có thể nhanh chóng tiến vào vai diễn, tìm được trạng thái và phát huy tối đa khả năng của mình.

Hạ Vân Chi không có lời thoại, tất cả những gì nàng ấy cần thể hiện đó là biểu cảm.

Đôi mắt từ bên dưới ngước lên, khoé miệng nở nụ cười nhàn nhạt, những điều cần được thể hiện như khinh thường, trào phúng cùng quật cường bướng bỉnh thấy chết không sờn đều được khắc hoạ hoàn hảo thông qua diễn xuất của nàng.

Thẩm Quý Hoà không biết được rằng, ở giới giải trí truyền tai nhau rằng: Nếu không muốn bị Hạ Vân Chi cắn nuốt trong một cảnh quay thì không nên nhìn vào đôi mắt của nàng nếu chưa tìm thấy được vai diễn của mình.

Đôi mắt nàng như có ma lực, như sở hữu đồng tử của một nữ yêu, có thể cuốn lấy người vào bên trong thế giới của ả. Một khi như thế, bạn diễn và đối thủ của nàng sẽ không còn cách nào khác ngoài tuân theo sự dẫn dắt của nàng trong các phân cảnh tiếp theo.

Đây là chuyện tốt, cũng là chuyện xấu.

Giống như một con dao hai lưỡi.

Tốt là nương nhờ theo năng lực của Hạ Vân Chi mà có thể dễ dàng nhập diễn nhanh chóng.

Nhưng xấu chính là thời điểm dối diễn, Hạ Vân Chi sẽ chiếm thế thượng phong, khiến cho chênh lệch giữa hai diễn viên càng hiển hiện rõ hơn trên những shot quay.

Thẩm Quý Hoà có biết cái gì đâu.

Cô đã sớm lạc trôi, mất hút đâu đó trong đôi mắt nàng.

Tất cả những xúc cảm khiếp đảm, rụt rè ban đầu đều đã bị ma nữ này cắn nuốt, chỉ còn lại những hành động theo bản năng.

Theo kịch bản, Thẩm Quý Hoà nên tát vào mặt Hạ Vân Chi sau đó hung thần ác sát mà mắng nhiếc nàng.

Thẩm Quý Hoà giơ tay.

Hạ Vân Chi quan sát thấy chuyển động của cô và chuẩn bị sẵn tinh thần, nếu Thẩm Quý Hoà không khống chế nổi lực tay hoặc không biết làm động tác giả, nàng sẽ nương theo động tác mà giảm bớt lực đạo cùng hậu quả.

Như vậy khuôn mặt sẽ không bị gì.

Nếu như xảy ra chuyện, đảm bảo tiểu Tô sẽ lải nhải tụng niệm bên tai nàng cả ngày trời mất.

Nhưng ngoài dự đoán của Hạ Vân Chi, Thẩm Quý Hoà không tát nàng một cái thật vang dội khiến khoé môi nàng toé ra máu như trong kịch bản.

Mà là giơ tay móc lấy vòng cổ của Hạ Vân Chi.

Viên hồng ngọc bị kéo ra và va chạm với tay cô, khiến ánh cam hoàng hôn bên trong lắc lư từng nhịp.

Thẩm Quý Hoà nhét hai ngón tay vào khe hở giữa cổ và dây chuyền của Hạ Vân Chi, dùng sức kéo nàng về phía mình.

"Lách cách -- --"

Thời khắc này, thứ Thẩm Quý Hoà kéo lấy không phải là trang sức, mà là một sợi dây xích sắt dài đang trói buộc lấy người Hạ Vân Chi.

Một vật giam cầm nàng nơi ngục tù sâu thẳm.

Hạ Vân Chi bị buộc phải nương theo lực đạo của cô mà tiến về phía trước, toàn thân từ tư thế quỳ gối trở thành cong eo nằm bò.

Thẩm Quý Hoà cong eo, từ trên cao nhìn xuống nàng.

"-- --!"

Bỗng nhiên Hạ Vân Chi giơ tay đẩy Thẩm Quý Hoà ra, đem thân mình qua một bên, dựa vào mép giường, thở d.ốc từng ngụm.

"-- --?!"

Lúc này Thẩm Quý Hoà mới hoàn hồn.

Khi nhận ra mình đã làm gì, cô hoảng loạn không biết nên làm gì, chạy đến và đỡ Hạ Vân Chi dậy.

Hạ Vân Chi khẽ một cái lên tay cô.

"Đừng chạm vào tôi."

Nàng chống mép giường đứng lên, lạnh mặt đi vào phòng tắm, đóng cửa lại làm cho Thẩm Quý Hoà không biết bên trong đang xảy ra cái gì.

Chỗ bị đánh có chút nóng lên.

Thẩm Quý Hoà siết chặt tay mình, nhìn về hướng phòng tắm.

"Thật lòng vô cùng là xin lỗi." Thẩm Quý Hoà đi lại gần cửa phòng tắm, vô cùng sâu sắc mà kiểm điểm lại bản thân," Vừa rồi, tôi cũng không biết mình bị sao nữa...... thật lòng tôi vô cùng quan ngại sâu sắc......"

"Hạ Vân Chi, cô có sao không? Có đau không?"

Bên trong cửa, Hạ Vân Chi tháo vòng cổ ra, nhìn chằm chằm vào cô gái trong gương.

Sau cơn đau khó thở là những h.am m.uốn và khao khát điên cuồng.

Muốn Thẩm Quý Hoà.

Muốn cô làm những chuyện còn quá đáng hơn.

Tựa như......

Những đau đớn đó mới là minh chứng cho sự tồn tại chân thật nhất của nàng ở trong cuộc đời Thẩm Quý Hoà.

Hạ Vân Chi liên tục hắt nước lạnh lên mặt mình cho đến khi ngọn lửa bên trong mắt dần tắt hẳn.

Lúc này nàng mới mở cửa.

"Tôi không sao."

Địa vị thay đổi, người từ trên cao nhìn xuống trở thành nàng.

"Thẩm Quý Hoà, diễn tốt đó." Hạ Vân Chi dừng một chút, "Lần sau đừng diễn nữa."

Thẩm Quý Hoà cười khổ, ngẩng đầu nói với nàng: "Tôi thật sự sai rồi."

"Khi nãy không biết sao nữa."

"Có đau không?"

Hạ Vân Chi chưa cần trả lời, Thẩm Quý Hoà đã thấy một đường màu hồng bao quanh chiếc cổ thiên nga vốn nên trắng nõn của nàng.

Thẩm Quý Hoà cảm thấy có lỗi.

Bộ dáng cô gục đầu chán nản, chỉ thiếu mỗi cái đuôi thôi là giống hệt như một con cún bự đang chán nản ủ rũ cụp đuôi xuống mà ăn năn sám hối. Nội tâm Hạ Vân Chi thở dài, nàng ngồi xổm xuống, lộ ra sườn cổ trước mặt Thẩm Quý Hoà.

"Thổi một cái sẽ không còn đau nữa."

Thẩm Quý Hoà không nhúc nhích.

Cái nết Hạ Vân Chi liền bắt đầu: "Rồi có thổi hong?"

Thẩm Quý Hoà nhẹ nhàng dùng tay mượn lực nơi bả vai của nàng, ghé lại gần, chu môi, nhẹ nhàng thổi một hơi vào sườn cổ nàng.

Vừa âm ấm vừa nhột nhột.

Hạ Vân Chi dường như vô tình mà nhắc đến: "Tuy hôm nay cô diễn rất thấy ghê, nhưng tổng thể cũng ổn, vẫn có thể được xem như là một tư liệu sống đặc biệt."

"Tư liệu sống?"

Khi Hạ Vân Chi cười rộ lên, đôi mắt nàng quyến rũ đến chết người.

Y như một con hồ ly.

"Tư liệu sống cho giấc mơ của tôi."

Nàng nói. 

Bình Luận (0)
Comment