Đương nhiên Hạ Vân Chi không thể trong một bữa trưa đột nhiên hoá thành super saiyan mà làm được skill lá rơi, nàng vẫn chỉ là newbie mới nhập môn thôi.
Để khích lệ, Thẩm Quý Hoà nói với nàng: "Cố lên, tối nay khi trở về nhà, ở trong phòng tôi sẽ chuẩn bị một bất ngờ cho em.
Đôi mắt của Hạ Vân Chi ngay lập sáng như đèn pha ô tô.
"Bất ngờ?" Nàng tò mò hỏi, "Bất ngờ gì dạ?"
Thẩm Quý Hoà bất đắc dĩ: "Bây giờ nói cho em biết thì còn gì là bất ngờ nữa?"
Hạ Vân Chi mím môi.
"Phải rồi, trước đó không phải em nói sẽ dùng bút viết lên ván trượt của tên đó sao?" Thẩm Quý Hoà nhớ lại chuyện này, "Sao vừa rồi đột nhiên lại nhờ người khác giúp?"
Hạ Vân Chi cười khẽ.
"Em nghĩ lại rồi, xin chữ ký của em khó như vậy, ai lại tặng không cho tên nhóc đó chứ?" Nghĩ đến thằng nhóc đó, Hạ Vân Chi liền cảm thấy phiền, "Thằng nhóc đó cũng xứng?"
"Là em chu toàn." Thẩm Quý Hoà vỗ nhẹ vào vào nón bảo hộ trên đầu Hạ Vân Chi. Chiếc nón phát ra tiếng lộc cộc khi bị gõ, Thẩm Quý Hoà chơi hồi quen tay rồi nghiện dần, cho đến khi chạm phải ánh mắt u oán của Hạ Vân Chi, lúc này Thẩm Quý Hoà mới làm ra vẻ không có gì thu tay lại, "Tôi giúp em kiểm tra chất lượng nón thôi."
"Chị cũng chu toàn ghê." Hạ Vân Chi nói móc cô.
Thẩm Quý Hoà giơ tay lên khẽ chạm vào chóp mũi mình.
Hai người lại luyện tập thêm hai tiếng nữa, cho đến khi hai chân Hạ Vân Chi gần như nhũn ra, cuối cùng nàng cũng nhận ra mình không thể làm được nữa.
"Em chịu." Hạ Vân Chi ngồi lên ghế sau khi hạ ván, nước mắt lưng tròng.
Thẩm Quý Hoà yêu thương nhéo nhéo gáy nàng: "Tôi đã cho em nghỉ từ lâu rồi, cứ cố thêm làm gì?"
"Ờm, cho em hỏi với ạ." Đột nhiên bên cạnh vang lên giọng nói của một cô gái. Hạ Vân Chi híp nửa mắt nhìn qua, không tháo kính và mặt nạ bảo hộ, xuyên qua lớp kính màu hồng, Hạ Vân Chi có thể thấy ánh mắt đối phương vẫn luôn hướng về Thẩm Quý Hoà.
Hửm?
"Chị là chị gái vừa mới cược ván phải không ạ?" Cô gái có mái tóc dài và ăn mặc rất tinh tế, trông giống như một cô bé lớn lên trong một gia đình giàu có, "Chị cừ lắm ạ!"
Khi nói, cô bé đỏ mặt, "Ừm, em đang tìm một huấn luyện viên, không biết chị có còn nhận thêm học trò không ạ?"
Hạ Vân Chi nhướng mày, nhìn về phía Thẩm Quý Hoà, chờ cô trả lời.
"Xin lỗi." Thẩm Quý Hoà nói, "Không nhận."
Cô bé đó có chút thất vọng, sau đó ánh mắt rơi vào Hạ Vân Chi, do dự hỏi: "Là bởi vì chị đã có đồ đệ ạ? Không thành vấn đề đâu ạ, em đã có cơ sở nền rồi, chủ yếu là muốn thử chơi freestyle với jibbing, nên muốn được học hỏi thêm từ chị . Có được không ạ?"
Nếu vẫn còn ngồi im coi như không có chuyện gì thì nàng không phải là Hạ Vân Chi.
Đào góc tường cỡ này, thiếu thêm chút nữa là giống như lấy nguyên cái cuốc đào thẳng vào mặt nàng luôn.
"Cục cưng." Hạ Vân Chi nắm lấy cánh tay Thẩm Quý Hoà, dựa vào người cô, "Người ta mệt mỏi quá hà, lát nữa về phải mát xa cho người ta đi ó nha."
Cái giọng điệu điệu chảy nước lại tái xuất giang hồ.
Thẩm Quý Hoà cảm thấy buồn cười, nhưng vẫn nuông chiều cái bản tính thích diễn trò của nàng, quay lại nói: "Đã biết, nghe em hết."
Cô bé đến hỏi chuyện đột nhiên cảm thấy toàn bộ khuôn mặt mình như bốc hoả.
"Hai chị —— hai chị ——"
Hạ Vân Chi lemỏn: "Làm sao? Chưa từng thấy cà thơi à?"
Cô bé che mặt và nói: "Ahhhh xin lỗi vì đã làm phiền hai chị ạ a a a a chúc hai chị 8386 mãi đỉnh mãi đỉnh mãi đỉnh!!!!"
Khi con bé quay người bước đi, tay cầm ván trượt, miệng liên tục lẩm bẩm: Đã hít được ke rồi, đã hít được ke rồi.
Hạ Vân Chi vốn đang chuẩn bị đại khai sát giới, nhưng khi nghe con bé nói vậy, cơn tức giận của nàng lập tức như quả bóng xì hơi.
"Thẩm lão sư, mấy em gái fan chị cũng nhiều quá ha." Hạ Vân Chi bình luận.
"Không hề, không hề, còn kém hơn Hạ lão sư nhiều lắm." Thẩm Quý Hoà mỉm cười.
"Hừ."
Hạ Vân Chi cởi giày trượt rồi thay giày thường, chuẩn bị đứng lên, nhưng vì đứng dậy quá nhanh nên thân thể không vững, nếu không phải Thẩm Quý Hoà nhanh chóng đỡ, có thể hôm nay nàng đã vồ ếch một cú thật đau ở đây rồi.
"Em ổn không?"
"Ổn."
Hạ Vân Chi bướng bỉnh.
Thẩm Quý Hoà ngồi xổm xuống nhéo bắp chân Hạ Vân Chi, tự nhủ hôm nay nàng nhất định đã vận động vượt mức cơ thể cho phép rồi. Từ sau khi cô thắng cược, không biết Hạ Vân Chi gom được ở đâu lắm mớ tinh lực tràn trề cộng thêm ý chí chiến đấu trâu bò, nàng đã luyện hơn nửa ngày trời rồi.
Thẩm Quý Hoà quyết định gửi ván trượt và các vật dụng khác ở khu trượt tuyết. Cô tìm thấy mặt nạ và nón Hạ Vân Chi đã dùng để che giấu thân phận hôm nay, rồi đội nón của áo hoodie lên, ngồi xổm xuống, đưa hai tay về phía trước, và thế là ngay lập tức Hạ Vân Chi lập tức lơ lửng giữa không trung.
Nàng vô thức ôm chặt lấy cổ Thẩm Quý Hoà.
"Chị sao đấy....."
"Đưa em về nhà."
"Không cần." Hạ Vân Chi từ chối, "Thả em xuống."
"Em đi được?"
"Đi chậm là được."
Thẩm Quý Hoà hiếm khi không nghe theo lời Hạ Vân Chi.
Hạ Vân Chi nắm lấy cổ áo cô nói: "Từ đây về nhà còn rất xa, chị ôm em về nổi chắc? Thẩm Quý Hoà, có nghe em nói không?"
"Em nói đúng." Thẩm Quý Hoà cũng nghĩ tới điều này: "Đúng thật là không ôm suốt được."
Kết quả là, sau truyền thuyết tranh bá của hai cụ rùa ở khu trượt tuyết, núi Triệu Dao lại có thêm một giai thoại khác nữa.
Một chiếc xe đồ chơi trẻ em đang được một cô gái mặc áo hoodie kéo đi, ngồi trên đó là một cây nấm nho nhỏ, đầu thì cúi xuống còn thân mình cuộn tròn, không dám lộ mặt ra.
Không ai có thể nghĩ rằng một trong hai người là huyền thoại vàng của ván đơn trượt tuyết, còn một người là ảnh hậu quốc tế với hàng triệu fans.
Người đi ngang qua chỉ có thể cảm thán một câu: "Ôi chao, hiện nay gen Z đúng là tốt quá, thích làm gì là làm cái đó."
Cô dẫn Hạ Vân Chi về phòng, vì đã nghỉ ngơi dọc đường nên thân thể nàng cũng đã hồi phục rất nhiều. Hạ Vân Chi lập tức đi vào phòng tắm.
Thẩm Quý Hoà đang nghỉ ngơi ở phòng khách, không có việc gì làm nên lấy điện thoại ra.
Ê hề tin nhắn được gửi đến.
: A a a a a a!
Sư phụ! Này là chị hẻ!!!!
: 《Cược ván núi Triệu Dao! Nữ cao thủ vả mặt nam sĩ diện! Đã thì thôi rồi nhé!》
: Đừng có lừa em! Liếc mắt một cái là em nhận ra liềng!
: Hiuhiu sao lúc đó không có mặt em vị! Lâu lắm rồi chưa được xem chị trượt tuyết!
: Chị coi cmt trên video nè, đang có rất nhiều người thảo luận chuyện này, rằng người trượt này có phải chị không.
Thẩm Quý Hoà nhấp vào rồi liếc nhìn phần cmt.
Quả thực có một số fan cảm khái chuyện này, nhưng cũng có những cmt:
Tỉnh đi mấy má, có cần tôi nhắc lại cho mấy người nhớ rằng Hoà thần của mấy người là kẻ tàn phế không? Chưa kể, chuyện lớn như vậy, coi như là xoay chuyển được cục diện đi, cô ta thành nạn nhân, rồi sao nữa, muốn tiếp tục trượt tuyết cũng là cả một vấn đề đấy. Đã không trượt tuyết tận ba năm trời rồi, tôi nghĩ cũng không cần trở lại làm gì đâu.
+1! Nếu không trở lại thì ok, chứ cảm giác nếu trở lại thì mang tiếng thôi rồi..... cảm giác như kiểu tuổi già sức yếu khó giữ được phong độ lắm :)).
Hiển nhiên Giang Cẩn cũng nhìn thấy những lời này, nên trên khung chat con bé vì bất bình thay Thẩm Quý Hoà mà đã cook rất nhiều món.
: Hiểu hiểu cái quần!
: Sư phụ! Lấy hàng ra! Hôm nay chiến tới bến cái mùa tuyết này!
: Nhưng nói thì nói thế, chị tính khi nào tham gia thi đấu trở lại vậy? Năm nay chị sẽ chơi cả mùa tuyết này với Hạ lão sư ạ?
Thẩm Quý Hoà cũng đã cân nhắc tới vấn đề mà Giang Cẩn vừa nhắc tới.
Khi mùa tuyết bắt đầu, nhiều cuộc thi liên quan cũng dần được khởi động. Nhưng hầu hết các môn thi đều yêu cầu phải tích điểm. Hơn nữa, hiện tại cô vẫn cần thêm thời gian để phục hồi kỹ thuật.
Năm nay là năm cuối cùng trước khi nhộng phá kén hoá bướm.
Thảm Quý Hoà đương nhiên không vội.
Có rất nhiều chuyện không thể vội vàng được, huống chi chính Hạ Vân Chi đã cho cô cơ hội và dũng khí để bắt đầu lại. Việc trước tiên hoàn thành công việc với Hạ Vân Chi theo như thoả thuận là điều đương nhiên.
Thẩm Quý Hoà trả lời: Đợi mùa tuyết kết thúc rồi tính. Có vẻ không kịp Vgame năm nay, vì tôi đang không có điểm nên tư cách dự thi chắn chắn bằng 0.
Giang Cẩn: Vậy thôi.
Giang Cẩn: Bất kể chị làm gì, em vẫn sẽ luôn ủng hộ.
Giang Cẩn: Đúng rồi, sư phụ, tên ngốc Giang Triều kia nói với em rằng đội của nó đang có kế hoạch chiêu mộ thành viên mới, nếu chị thấy được, có thể tham gia thử?
Giang Triều là em trai của Giang Cẩn, năm đó mua một được tận hai đồ đệ, hiện tại thằng bé đã trở thành vận động viên trượt ván đơn trong đội tuyển quốc gia.
Thẩm Kỳ không thích Giang Triều, con bé vẫn còn nhớ rõ sau khi xảy ra chuyện, tên đó đã cắt đứt quan hệ với Thẩm Quý Hoà.
Thẩm Quý Hoà không quan tâm tới chuyện này.
Giang Triều đã đưa ra lựa chọn có lợi cho bản thân mình. Lúc mới vào sân thi đấu, nếu vì cô mà bị cuốn vào vòng xoáy, huỷ hoại đi sự nghiệp của mình.......
Sẽ chỉ làm Thẩm Quý Hoà cảm thấy có lỗi.
Đội tuyển quốc gia sao?
Trước đó, Thẩm Quý Hoà cũng đã nhận được cành oliu này, nhưng lúc đó người Thịnh gia không muốn cô rời đi mà muốn cô ở lại câu lạc bộ, nếu không cô sẽ phải chi trả tiền vi phạm hợp đồng. Đối với Thẩm Quý Hoà, chỉ cần có thể trượt tuyết thì đi đâu cũng được. Vì vậy cô cũng không tiếp cành oliu này.
Hiện nay......
"Chị đang nghĩ gì đó?" Hạ Vân Chi từ phòng tắm bước ra, đưa tay lau mái tóc ướt.
"Không gì." Thẩm Quý Hoà cười nói, "Em thấy thế nào?"
"Đau." Hạ Vân Chi không chút do dự ngồi xuống, nhấc chân lên đặt lên người Thẩm Quý Hoà: "Mát xa cho em."
Thẩm Quý Hoà mát xa cho nàng.
Hạ Vân Chi đang thoải mái tận hưởng, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó nên hỏi cô: "Bất ngờ của em đâu?"
Thẩm Quý Hoà giờ mới nhớ lại chuyện này: "Muốn xem ngay?"
Hạ Vân Chi: "Ừm."
Thẩm Quý Hoà đứng dậy tắt đèn. Khi Hạ Vân Chi nhìn thấy động tác của cô, hơi thở của nàng trở nên gấp gáp hơn và trong đầu xuất hiện những hình ảnh này này kia kia.
Chẳng lẽ một đêm xuân chính là món quà mà Thẩm Quý Hoà muốn tặng cho nàng sao?
Trong bóng tối, Hạ Vân Chi không thể biết Thẩm Quý Hoà ở đâu, cũng không nhìn thấy cô. Nàng ngồi trên ghế sofa nắm chặt gối ôm, "Thẩm Quý Hoà? Chị ở đâu?"
Đột nhiên Thẩm Quý Hoà tiến lại gần, nắm lấy tay nàng, cẩn thận đỡ nàng dậy.
Hạ Vân Chi khẽ nhếch khoé miệng, nghĩ thầm, tên này cuối cùng cũng hiểu ra rồi.
Hai tay nàng lặng lẽ ôm lấy cổ Thẩm Quý Hoà, hướng toàn bộ cơ thể vào người cô.
Thân thể của nàng đột nhiên lơ lửng giữa không trung, Thẩm Quý Hoà bế nàng lên, Hạ Vân Chi khẽ kêu một tiếng, khi hoàn hồn, nàng đã đứng trên một vật thể kỳ lạ. Thẩm Quý Hoà bật đèn trong phòng lên.
Gương mặt Hạ Vân Chi hơi ửng hồng, biểu tình ái muội, nhưng tình trạng này chỉ kéo dài cho đến khi nàng phát hiện ra thứ gì đó dưới chân mình.
"Xe giữ thăng bằng." Thẩm Quý Hoà cười nói với nàng, "Tôi thấy khả năng giữ thăng bằng của em cần được cải thiện. Định lúc sau mới tặng cho em, nhưng hôm nay thấy em nghiêm túc như vậy, tôi nghĩ có thể tặng cho em sớm hơn chút để em có thể luyện tập ngay."
"Thế nào? Thích không?"
Hạ Vân Chi: "..."
Thích vữ vội luôn á bà cố nội!!!!
"Đây là bất ngờ mà chị muốn tặng cho em?" Hạ Vân Chi nghiến răng. Sao mà nàng vẫn còn niềm tin và hy vọng vào con người này hay vậy trời!!!!