Dòng người qua lại tấp nập, gương mặt Tống Uẩn lúc ẩn lúc hiện, nhìn không rõ.
Chu Chanh bước qua dải trang trí giữa đường rồi đứng trước mặt cậu, chớp mắt đầy kinh ngạc: “Thế mà hôm nay lại không phải ảo giác của tôi.”
Nếu là chàng trai khác, chắc hẳn ít nhiều gì thì trong lòng cũng đã dậy sóng: Cô ấy nhớ mình đến mức sinh ra ảo giác luôn này, chắc chắn cô ấy thích mình lắm đây!
Nhưng ánh mắt Tống Uẩn chẳng hề gợn chút cảm xúc, cậu nhìn cô nhưng không tiếp lời, dùng sự im lặng để đối đầu với mánh khóe nhỏ của cô.
Chu Chanh ngẩng đầu, khẽ thở dài một tiếng, u sầu nói: “Hôm nay cậu lại không vui nữa à?”
Ánh mắt Tống Uẩn khẽ dịch xuống rồi dừng trên bó hoa trong tay cô một lát, sau đó chuyển sang chiếc đèn lồng giấy. Cuối cùng, cậu ẩn ý nói: “Trông cậu rất vui đấy nhỉ.”
Thế này là hiểu lầm to rồi!
Chu Chanh vội vàng giải thích: “Hoa hướng dương là tôi tự mua, đèn lồng giấy là quà tặng kèm khi quét mã, tôi không phải kiểu con gái tùy tiện thích thì xin WeChat của người khác đâu!”
“Ồ.”
Được thôi, nhìn vẻ mặt cậu thì có vẻ cũng không tin lắm. Chu Chanh không dây dưa thêm về chủ đề này nữa, cô chỉ tay vào Tống Uẩn rồi lại chỉ vào lều xem tarot sau lưng cậu: “Cậu vừa đi xem tarot à? Chuyên mục tình yêu đúng không?”
“Ừm.” Tống Uẩn không giải thích, cậu thẳng thắn thừa nhận luôn.
“Không hợp với hình tượng của cậu chút nào…” Chu Chanh lẩm bẩm, tò mò hỏi tiếp: “Kết quả thế nào? Thẻ tốt hay xấu?”
Tống Uẩn sửa lời cô cho đúng lại: “Tarot không phân thẻ tốt hay xấu.”
“Hả? Vậy thì thế nào? Tôi chưa tiếp xúc với chiêm tinh học bao giờ.”
“Rút bài, đọc bài…” Tống Uẩn vừa nói được mấy chữ thì chạm phải đôi mắt đen láy sáng ngời của cô, lúc này cậu mới muộn màng dừng lại. Hoá ra bản thân đã bị cô lừa rồi.
Tống Uẩn lập tức im lặng, quay người bước đi.
Chu Chanh đuổi theo: “Tôi thực sự muốn biết kết quả xem của cậu mà!”
Nhưng đáng tiếc, bất kể cô nói gì thì Tống Uẩn cũng không trả lời thêm. Cậu nhìn lướt qua vài tin nhắn nhóm, sau đó chuyển hướng đi về phía lối ra. Đi được vài bước, cậu quay đầu lại cảnh cáo: “Đừng theo tôi nữa.”
“Ồ.” Chu Chanh ngoan ngoãn dừng chân, chiếc đèn lồng giấy trong tay vì động tác đột ngột của cô mà lắc lư vài lần. Ánh sáng đung đưa chiếu lên sườn mặt Chu Chanh, khiến khi người ta nhìn vào trông cô rất đáng thương: “Cậu định về à?”
Tống Uẩn khựng lại, cuối cùng chỉ đáp: “Đi tìm người.”
Đến khi bóng lưng cậu hòa vào dòng người rồi biến mất, Chu Chanh vẫn đứng nguyên tại chỗ, sau đó mới lấy điện thoại ra.
Tiểu C vừa gửi tin nhắn WeChat: “Mau đến quán cà phê ngoài trời ở chỗ lối ra đi, tớ gặp được hai nam sinh cùng trường đẹp trai lắm!”
Không hiểu sao cô chợt có dự cảm, chắc chắn đó là bạn của Tống Uẩn.
Duyên phận đã đẩy Tống Uẩn đến tận cửa rồi, vậy cô chẳng có lý do gì để không chớp lấy cơ hội cả. Kệ cậu nắm vận thế gì trong tay, chỉ cần gặp được Chu Chanh cô thì sẽ rút được ngay lá thần tình yêu Cupid của cô thôi!
Chu Chanh vui vẻ ngẩng cao đầu bước theo hướng cậu vừa rời đi.
*
Dự cảm hoàn toàn chính xác. Năm phút sau, Chu Chanh xuất hiện trước quầy cà phê, cô mỉm cười chào Tống Uẩn: “Trùng hợp quá nhỉ.”
Tống Uẩn: “…” Đến đây thấy ngay ba cô bạn cùng phòng của Chu Chanh ngồi đó là cậu đoán được rồi.
Rõ ràng trong lòng tiểu C và các bạn cũng đang cuồn cuộn sóng trào, mấy người kéo Chu Chanh ngồi xuống, rồi lập tức chuyển sang chế độ thiếu nữ nghiện mạng, ôm chặt điện thoại.
Tiểu C: [Gì đây gì đây? Là Tống Uẩn đúng không? Tại sao hai người lại một trước một sau đi từ cùng một hướng thế? Tại sao cậu lại cầm hoa? Còn cả cái đèn lồng xinh xắn đó nữa?]
Tiểu B: [Ngấm ngầm qua lại? Tình cảm lén lút? Bí mật yêu đương?]
Tiểu A chỉ gõ một chữ ngắn gọn: [Nói!]
Chu Chanh: [Đừng suy diễn quá đà.]
Cô chia bó hướng dương trong tay cho ba người họ, rồi nhấn mạnh: “Tớ mua đó, mỗi người một bông, về nhà phải đặt thờ cúng đấy nhá.”
Tiểu A nhìn chằm chằm vào chiếc đèn lồng nhỏ của cô: “Còn đèn lồng sao không chia cho mỗi người một cái? Cậu định ăn một mình à?”
Chu Chanh giơ đèn lên, xoay một vòng cho họ xem: “Quét mã mới được tặng đấy, lúc nãy tớ còn chỉ đường cho anh trai bán đèn mà, mấy cậu không thấy à?”
Tiểu B gật đầu: “Thấy rồi, đèn làm thủ công hẳn hoi, người ta bán năm mươi tệ một chiếc.”
Gì cơ?
Chu Chanh theo bản năng nhìn về phía Tống Uẩn đối diện. Cậu không nhìn sang bên này, nhưng khoảng cách gần như thế vậy chắc chắn đã nghe thấy.
Cô hắng giọng, nghiêm túc luyên thuyên: “Anh ta nhờ tớ quảng cáo giúp mà, tớ cầm đèn đi dọc đường, bao nhiêu người hỏi mua kìa.”
Trong nhóm chat của mấy nam sinh bên này thì không nhiều cảm xúc như vậy. Họ còn chẳng để ý việc Chu Chanh và Tống Uẩn đi từ cùng một hướng tới.
Trương: [Thề luôn, Tarot chuẩn vl! Năm nay chắc chắn tao có thể thoát ế!]
Quan: [Đã hai năm rồi tao chưa được ngồi gần gái xinh như thế này. Híp mắt say mê.jpg.]
Trương: [Mở ngay lịch chiếu phim cho tao, bốn mươi phút nữa có một bộ phim tình cảm. Hẹn đi không?]
Quan: [Do dự là thất bại! Hẹn!]
Thằng Lưu đang đi cùng bạn gái cũng nổi lên góp lời: [Có người đến thay ca rồi, bọn tao cũng đi.]
Chu Chanh và mấy người khác không suy nghĩ nhiều mà lập tức đồng ý. Chỉ có Tiểu C hơi đắn đo, nhưng cuối cùng ý định gọi video với bạn trai đã thắng thế, cô bạn bắt taxi về trước.
Ngồi thêm vài phút nữa, thằng Lưu nắm tay bạn gái bước vào.
Chu Chanh nhìn rõ mặt cô gái, cô chớp mắt mấy cái, đây chẳng phải là chị gái dịu dàng xem chiêm tinh à?
Thằng Lưu cười với mọi người: “Chào mọi người, tôi cũng là người trong ký túc xá với mấy thằng này, họ Lưu. Đây là bạn gái tôi, Tiểu Y.”
Nhóm tiểu A lần lượt giới thiệu đơn giản.
Đến lượt Chu Chanh, cô mím môi cười: “Tôi tên là Chu Chanh, là Tống Uẩn…”
Cô cố ý ngừng lại, ánh mắt tò mò xung quanh lập tức dồn về phía này. Nhận được ánh nhìn cảnh cáo từ Tống Uẩn, cô hít một hơi rồi nói nốt: “Là bạn trên Alipay của Tống Uẩn.”
Tống Uẩn: “…”
*
Rạp chiếu phim cách không xa, đi tàu điện ngầm một trạm là tới.
Họ đi xuống thang cuốn theo từng đôi một. Chu Chanh rất tự nhiên đứng bên cạnh Tống Uẩn, lúc bước đi thì cô đi nhanh hơn vài giây, đứng chệch một bậc thang.
Thế là cô cứ thế lọt vào tầm nhìn của cậu. Đôi bông tai hình quả bí ngô đung đưa giữa những lọn tóc buông lơi tuỳ ý, ánh sáng nhảy múa ở cổ cô dễ dàng chiếm lấy ánh nhìn vốn chỉ tình cờ dừng lại.
Thang cuốn bắt đầu đi xuống, khoảng cách giữa họ kéo dài theo chiều dọc.
Chu Chanh quay người, ngẩng lên nhìn cậu, ánh mắt họ giao nhau. Trong mắt cô tràn đầy ý cười không lời, nhưng cô không nói gì, chỉ khẽ nhếch môi rồi quay đầu lại.
Đôi bông tai đung đưa càng vui mắt hơn.
Cô đúng là rất am hiểu. Tống Uẩn nhìn đường nét góc nghiêng mượt mà trên gương mặt cô, bất giác nghĩ như vậy.
Đến lúc qua cổng kiểm tra an ninh, chiếc đèn lồng nhỏ của Chu Chanh bị chú ý đặc biệt, làm cô phải nán lại một lúc lâu ở cổng kiểm tra, suýt chút nữa thì không vào được tàu điện.
Sau khi được cho qua, tiểu C và mấy người khác đã nhanh chân lên chuyến tàu trước.
Chị gái chiêm tinh Tiểu Y xếp hàng ở phía sau nhìn cô tận mấy lần: “Lồng đèn này đẹp thật đấy, cô mới mua ở gian hàng vừa nãy à?”
“Không phải đâu.” Chu Chanh khẽ đảo mắt, sau đó giơ đèn lồng ra trước mặt cô ấy: “Nếu cô thích thì tôi tặng cô nhé.”
Tiểu Y lắc đầu: “Không cần đâu, cô cầm là đẹp lắm rồi…”
“Thật mà, chỉ cần quét mã WeChat là tôi tặng ngay.” Chu Chanh nghiêm túc nói, nhưng chưa kịp để Tiểu Y lấy điện thoại, cô đã nhanh tay chỉ sang bên cạnh, rồi thêm câu: “Nhưng là mã của cậu ấy.”
Tống Uẩn lại: “…”
Dù sao cũng là bạn cùng phòng của bạn trai, Tiểu Y nghiêng đầu nhìn thằng Lưu. Nhận được tín hiệu, ánh mắt thằng Lưu sáng quắc ra hiệu với Tống Uẩn, ý tứ như muốn ép người ta vào thế khó xử. Ánh mắt Chu Chanh nhìn cậu lại càng sáng loáng, ánh mắt ấy thẳng thừng mà ngời ngời hơn cả sao Thuỷ.
Tống Uẩn không biết nên giận hay cười, cậu bước thêm hai bước về phía cô: “Sao cậu lại lắm chiêu trò thế?”
Chu Chanh như được khen, nụ cười của cô càng rạng rỡ: “Nên tôi mới khuyên cậu đầu hàng sớm đi đấy, tôi còn rất nhiều chiêu khác, cậu chạy được mùng một chứ không chạy được mười năm đâu.”
Tống Uẩn nhìn thẳng vào mắt cô, im lặng vài giây không nói gì.
Tàu điện rít lên đi vào ga.
Tống Uẩn quay đi, kéo cánh tay cô nhường lối xuống tàu.
Chuyến tàu ngắn một trạm rất nhanh đã đến nơi. Thời gian vừa vặn, còn mười phút nữa phim mới chiếu.
Tiểu Y kéo Chu Chanh vào trước, hai chàng trai đi tới quầy mua bắp rang và coca.
Tống Uẩn cúi đầu nhìn bảng giá một lượt, sau đó nói với nhân viên: “Cho một phần bắp rang cỡ vừa.”
Nhân viên hỏi: “Dạ, anh có muốn thêm nước uống không ạ? Mua theo combo sẽ rẻ hơn.”
“Phần này không cần.” Anh quay đầu hỏi thằng Lưu: “Hai người gọi gì? Combo chứ?”
Thằng Lưu bần thần hoàn hồn: “À, bọn tao một combo đôi là được rồi. Cho tôi đổi Mirinda thành Coca, không đá nhé.”
Nói xong, cậu ta thấy Tống Uẩn đã mở Alipay quét mã trả tiền.
Cậu ta hơi ngập ngừng, hỏi: “Hồi nãy cô gái đó tên Chu Chanh nhỉ? Chanh nào? Là chanh trong quả chanh à?”
Tống Uẩn ừ một tiếng.
Thằng Lưu thấy vậy thì càng dè dặt hơn: “Thế không phải, cô ấy trùng tên với bạn gái cũ của mày à?”
Tống Uẩn nhận lấy bịch bắp rang mà nhân viên đưa cho, cậu ngước mắt nhìn lại, bình tĩnh nói: “Là cô ấy.”
“!” Thằng Lưu bị chấn động, suy nghĩ trong đầu như dầu mỏ phun trào, tâm tư hỗn loạn, nhất thời không thốt được lời nào trọn vẹn: “Cô ấy… vậy mày… Haizz, sao tao không hiểu mày thế nhỉ?”
Đây là kiểu yêu đương tiên phong gì thế? Người yêu cũ giả làm người mới à?
Tống Uẩn thì rất điềm nhiên, cậu nhẹ hất cằm ra hiệu cho cậu ta lấy ống hút.
Nhưng tâm trí thằng Lưu đã bay tận đẩu tận đâu rồi, xem bao nhiêu phim văn nghệ cùng bạn gái như thế, mấy cái tình tiết drama như này chẳng phải quen thuộc lắm sao.
Cậu ta hỏi: “Chu Chanh từng bị tai nạn à? Mất trí nhớ hả? Chắc không phải mắc bệnh nan y gì đấy đâu nhỉ!”
Tống Uẩn lấy hai ống hút giúp thằng Lưu, sau đó cắm vào ly Coca, cuối cùng ôm hai bịch bắp rang đi thẳng vào trong, tuyệt tình đánh gãy mạch suy nghĩ của cậu ta: “Tưởng tượng vừa vừa phai phải thôi, đừng có phong phú thế. Cô ấy chỉ là không nhận ra thôi.”
Thằng Lưu “À” một tiếng, mười giây sau, cậu ta lại “À” thêm một tiếng nặng nề hơn.
*
Còn vài phút nữa là bắt đầu, đèn trong phòng chiếu phim vẫn sáng, màn hình đang chiếu quảng cáo công ích.
Thằng Lưu vẫn chìm trong cú sốc to lớn của cái drama to đùng này, cậu ta thất thần đi đến hàng ghế đôi phía sau, ánh mắt bất giác nhìn tới phía trung tâm.
Cậu ta thấy Tống Uẩn đi đến chỗ Chu Chanh rồi đưa bịch bắp rang trong tay cho cô. Chu Chanh định đặt bịch bắp trên đùi cậu, nhưng Tống Uẩn lại lạnh lùng không chút nể tình mà thẳng tay nhấc tay vịn giữa hai người lên, dựng thẳng một góc 45 độ làm ranh giới giữa đôi bên.
Thằng Lưu cắn bắp rang rôm rốp, bỗng nhiên cậu ta bất thình lình đoán, chẳng lẽ Tống Uẩn đang định “làm giá”, lừa Chu Chanh”mắc tội” rồi sau đó tàn nhẫn lăng nhục người ta!
…
Chu Chanh đang lướt điện thoại, cô thoáng liếc thấy bóng người, thế là vội ngẩng đầu lên: “Quên không nói, tôi không uống Coca…”
Ánh mắt cô lướt qua bàn tay trống không của cậu, sau đó ngoan cố nói nốt câu: “Nhưng nếu cậu thêm WeChat thì tôi đã kịp báo cho cậu rồi…”
Cô chất vấn: “Sao cậu không mua Coca cho tôi?”
“Không phải cậu không uống à?”
“Nhưng lúc cậu mua thì đâu có biết.” Ánh mắt cô đảo một vòng trong rạp: “Huống chi, mấy cô gái khác đều có mà.”
Tống Uẩn dùng giọng điệu “giết người không đền mạng” mà “à” một tiếng.
Sau đó Chu Chanh lại viện cớ bắp rang vướng víu quá, muốn đặt nó lên đùi cậu. Vậy nhưng kết quả nhận được lại là sự từ chối tuyệt tình của đối phương đồng thời còn nhận được một cái tay vịn vĩ tuyến 38 lạnh tanh chắn giữa, hệt như đang lặng lẽ biểu đạt ý trong lòng của đối phương: Đừng động vào ông đây.
Nếu “không biết lãng mạn” có phân cấp bậc, vậy Tống Uẩn chắc chắn vô địch không ai sánh nổi.
Đèn trong rạp tắt, bóng tối bao trùm vài giây, rồi biểu tượng con rồng quen thuộc hiện lên.
Ba lần bốn lượt đều bị từ chối, Chu Chanh nổi cáu, cô ôm bắp rang nghiêng người dựa vào cánh tay của tiểu A ở bên trái, ngồi cách rất xa Tống Uẩn, cứng cổ kiên quyết không thèm liếc nhìn cậu.
Lúc đầu cô còn gồng mình kiểm soát, nhưng khi diễn biến của phim đi vào quỹ đạo, sự chú ý của cô đã bị cuốn theo lúc nào không hay, hoàn toàn quên mất cơn giận ban nãy.
Tống Uẩn dựa vào ghế, lơ đãng nhìn màn hình. Trên đó, nhân vật chính đang chạy trong mưa. Góc quay dần kéo xa, hai bóng lưng trẻ tuổi càng lúc càng gần nhau, như sắp dựa sát vào.
Hôm nay cậu không đeo kính, dù cận không nặng lắm, nhưng ở khoảng cách này thì nhìn cũng chẳng rõ là bao.
Cậu đặt tay phải lên tay vịn, ánh mắt trống rỗng nhìn màn hình mười phút, rồi nghiêng đầu tựa lên cánh tay. Mượn sự che chắn của bóng tối, lần đầu tiên cậu tháo bỏ chiếc mặt nạ, không kiêng dè ngắm cô.
Một lúc sau, cậu lặng lẽ cười nhạo.
Vô tri
***
Lời của tác giả:
Không não: Cupid đây sắp tức chết rồi, bắn cả vạn mũi tên đều bị né hết! Hôm nay nghỉ làm!
Không vui: Cúi đầu nhìn chiếc khiên đầy mũi tên lấp lánh, sau đó rút ra một mũi, lặng lẽ tự đâm vào mình.