“Quý cô xinh đẹp này, tôi có thể mời cô nhảy một điệu không?” Tô Tử Khanh hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt.
Anh ta mặc âu phục màu trắng, tóc hơi dài, vuốt ra sau đầu, đôi mắt ngậm ý cười, nhìn kỹ thì đuôi mắt còn hơi xếch.
Một người đàn ông rất đẹp trai.
Tô Tử Khanh vừa định từ chối, lại nhớ tới cảnh tượng kia, ma xui quỷ khiến khẽ gật đầu, để đĩa qua một bên, đứng dậy, đặt tay vào lòng bàn tay của anh ta.
Cố Thừa Tuyên là một bạn nhảy rất tuyệt. Dáng người anh ta cao nhưng vẫn luôn chú ý tới bước chân của Tô Tử Khanh. Tay anh ta nhẹ nhàng đỡ sau lưng Tô Tử Khanh, dáng vẻ quan tâm, thân người săn chắc.
“Đừng lo lắng, cho dù dẫm lên tôi, cô mảnh mai như vậy, tôi cũng không thấy đau đâu.”
Tô Tử Khanh nghe xong thì cười, cả người dần bình tĩnh lại.
Thẩm Tây Thời ngẩng đầu, không nhìn thấy bóng Tô Tử Khanh ở chỗ cũ. Nhưng vào lúc quay người, thấy được cô và Cố Thừa Tuyên đang cùng nhau khiêu vũ.
Không biết Cố Thừa Tuyên nói gì mà khiến cô cười thoải mái một tiếng. Khuyên tai tua rua nhẹ nhàng lắc lư theo động tác của cô, lóe ra tia sáng vụn vặt, càng làm nổi bật lên vẻ xinh đẹp động lòng người.
Ánh mắt đi xuống, nheo lại, nhìn chằm chằm vào bàn tay đang đặt trên eo thon của cô. Nếu như ánh mắt có thể xuyên thấu, thì bây giờ trên cái tay kia đã bị chọc ra mười mấy cái lỗ rồi.
Như cảm nhận được ánh mắt của anh, Cố Thừa Tuyên nghiêng đầu. Anh ta nhìn Thẩm Tây Thời, trừng mắt, mang theo vẻ khiêu khích.
Tô Tử Khanh thuận theo ánh mắt của anh ta, cũng thấy đôi kia. Nhưng chỉ một giây sau, cô đã quay đầu đi.
Hừ.
Khúc nhạc kết thúc, Tô Tử Khanh gật đầu với Cố Thừa Tuyên: “Cảm ơn anh, rất hân hạnh được làm quen với anh Cố.”
Cố Thừa Tuyên nắm tay, hôn khẽ lên mu bàn tay của cô: “Tôi cũng rất vui, quý cô Tô xinh đẹp.”
“Tôi… xin lỗi không tiếp được nữa.” Tô Tử Khanh ít khi gặp được người đàn ông nào nhiệt tình như vậy nên có hơi ngượng. Cô cầm lấy túi xách, quay người rời đi.
Cố Thừa Tuyên nhìn bóng lưng của cô, cười đến xán lạn.
“Cậu bớt mơ tưởng lên người cô ấy đi.” Giọng điệu lạnh lùng. Cố Thừa Tuyên quay đầu, nhìn thấy vẻ mặt cảnh cáo của Thẩm Tây Thời.
“Ồ? Cậu biết cô Tô à?” Cố Thừa Tuyên khoác vai Thẩm Tây Thời, nháy mắt, lông mày hơi nhướng.
Thẩm Tây Thời đẩy tay anh ta ra, nhìn người bạn học cũ quá lời thành quen này: “Thư ký của tôi.”
“À, thư ký thôi mà, cũng đâu phải người phụ nữ của cậu.” Anh ta cười như có ý nghĩ sâu xa khác: “Hay là… cậu muốn làm con thỏ ăn cỏ gần hang?”
Thẩm Tây Thời đập anh ta một cái, không để ý, nhấc chân đi về phía Tô Tử Khanh.
Tô Tử Khanh dặm lại phấn, mím mím môi vừa tô son, đi ra khỏi toilet nữ.
Chưa đi được mấy bước đã bị người ta kéo mạnh vào nơi hẻo lánh gần đó, ép vào tường.
Phần lưng lộ ra dán vào gạch tường lạnh buốt, cô run lên một cái, ngước mắt nhìn Thẩm Tây Thời mím môi, đang cúi đầu nhìn cô.
“Cái tên Cố Thừa Tuyên kia phong lưu quen thói, em và anh ta vẫn nên giữ khoảng cách đi.” Anh có lòng tốt nhắc nhở.
Nhưng lời này chui vào tai Tô Tử Khanh lại đổi thành ý khác.
“Tôi và anh ta duy trì khoảng cách thì có liên quan gì tới tổng giám đốc Thẩm nhỉ? Ngay cả việc này mà ông chủ cũng muốn quản à?”
Vừa rồi chẳng phải anh cũng ôm Lục Quân, nhảy rất nhiệt tình à? Chỉ cho phép quan phóng hỏa, không cho dân đốt đèn, hừ!
Thẩm Tây Thời thấy vẻ mặt bướng bỉnh này của cô, không nhịn được đưa tay bóp eo thon của cô. Sườn xám vừa người, phủ sát lên đường cong eo thật mềm mại. Cách lớp vải mỏng manh tỏa ra nhiệt độ cơ thể cô.
Hai tay anh xoa nắn eo cô, nặng nề ấn vào người mình một cái: “Quản em đấy thì sao?”