Tô Tử Khanh bị dạy dỗ cho thành thật trở lại, lúc này đang ngoan ngoãn ngồi ở trên đùi Thẩm Tây Thời, đang dỗ dành anh.
“Anh… Lúc này anh lấy áo mưa ở đâu ra vậy?” Cô nhìn Thẩm Tây Thời sau khi xong việc thì đem áo mưa cởi ra, xử lý cẩn thận.
Thẩm Tây Thời kéo ngăn kéo tủ ra, lấy ra một cái hộp nhỏ, bên trong ngăn nắp đầy đủ các loại áo mưa.
Chuẩn bị đầy đủ như vậy, anh đây là đã có âm mưu từ lâu rồi có phải không?
Tô Tử Khanh thật sự bị chọc giận muốn phun ra một ngụm máu.
“Đề phòng thư ký nhỏ của anh, tùy ý động dục.” Thẩm Tây Thời nhéo nhéo khuôn mặt đỏ bừng của Tô Tử Khanh.
Thật ra anh cũng không có kế hoạch ở văn phòng làm cái gì. Chỉ là lần trước ở trong phòng thay đồ của buổi tiệc rượu đó không có mang áo mưa, tuy rằng không có bắn vào bên trong, nhưng xong việc nhìn thấy cô vẫn uống thuốc tránh thai khẩn cấp, nhiều ít gì thì vẫn bị tổn thương đến cơ thể, lại nghĩ đến lần trước cùng cô ở trong văn phòng suýt chút nữa thì lau súng cướp cò, lập tức bị hạ.
Lần này, lần này cũng là cô bị tức giận đòi hỏi, hơn nữa liên tiếp mấy ngày tăng ca không có muốn cô, anh có chút mất khống chế.
Tô Tử Khanh đấm anh một cái: “Ai… Ai động dục chứ.”
Thẩm Tây Thời nhíu mày nhìn cô một cái: “A? Thề vừa rồi là ai, kêu chỉ có thể thao một mình em… Ưm…”
Tô Tử Khanh một tay che miệng anh lại.
Vừa rồi lúc động tình, lời nói dâm đãng nào cũng đều có thể nói ra được, lúc này lửa tình đã bình tĩnh lại, lại từ miệng anh nghe thấy lời nói của chính mình, cảm thấy quá mức thẹn thùng.
Thẩm Tây Thời vươn đầu lưỡi liếm lòng bàn tay cô một cái, Tô Tử Khanh sợ tới mức nhanh rụt cái tay đang che ở miệng anh lại, trừng mắt liếc anh một cái, lơ đãng nhìn thấy đồng hồ treo trên tường, đã sắp hai giờ rưỡi rồi, hai người hoang đường hơn một giờ đồng hồ.
“Em đi ra ngoài đây trước.” Cô giật nhẹ váy, muốn nhảy xuống khỏi đùi của Thẩm Tây Thời.
“Từ từ.” Thẩm Tây Thời ôm eo cô, đem cô ấn trở lại trên đùi anh, mở ra cái ngăn nhỏ tầng thứ hai.
Tô Tử Khanh nhìn động tác của anh, khi nhìn thấy tầng thứ hai mở ra, mặt cô đều đỏ cả lên: “Đây là, đây là em…”
“Trứng rung.” Thẩm Tây Thời thay cô nói cho hết lời định nói, duỗi tay đem món đồ nhỏ màu hồng kia lấy ra ngoài, lôi đến trước mặt cô.
Tô Tử Khanh duỗi tay muốn đoạt lại, lại bị Thẩm Tây Thời một tay chặn lại: “Đoạt cái gì, sớm muộn gì cũng sẽ cho em.”
Nói xong lấy một cái khăn ướt tiêu độc ra, chậm rãi từ từ lau chà trứng rung thật sạch sẽ, nhìn cô, gằn từng chữ một mà nói: “Đem chân mở ra.”
Tô Tử Khanh dùng sức lắc đầu, mặt đều nghẹn đỏ hết cả rồi. Người đàn ông này, người đàn ông này tại sao có thể có nhiều thú vui ác độc như vậy chứ?
Thẩm Tây Thời một tay bóp bóp eo cô, tiến đến bên tai cô lặp lại lời nói vừa rồi: “Anh nói, đem chân mở ra.”
Tô Tử Khanh nhìn biểu cảm kia của anh, vẻ mặt hứng thú, mang chút sắc tình, thái dương còn chút mồ hôi khi nãy động tình, nhịn không được bị anh câu dẫn, chậm rãi mở ra chân.
“Ngoan lắm.” Thẩm Tây Thời hôn hôn ở trên mặt cô, động tác trên tay không dừng lại, với vào trong làn váy đẩy quần lót qua một bên, đem trứng rung nhét vào tiểu huyệt ướt đẫm của cô.
Anh vươn ngón giữa đẩy trứng rung đến chỗ sâu bên trong, sau đó rút ngón tay ra, lấy điều khiển từ xa ra ấn xuống nút ON.
Gần như là ngay lập tức, Tô Tử Khanh liền che chân lại, cả người run rẩy.
Vừa mới trải qua cao trào nên cơ thể vô cùng mẫn cảm, này chỉ là trứng rung mà cô yêu nhất, là tần suất cùng cường độ mà cô thích nhất.
“Ưm… Tắt, tắt đi.” Cô nghẹn ngào, nước mắt cùng sắp trào ra rồi, ngẩng đầu lên vô cùng đáng thương mà nhìn Thẩm Tây Thời.
“Không được.” Gương mặt Thẩm Tây Thời đứng đắn: “Như vậy không ngoan, đây là trừng phạt.”
Tô Tử Khanh vừa tức vừa thẹn, muốn giận dỗi anh, kết quả vừa mở miệng đã biến thành từng trận rên rỉ mê người.
“Đúng rồi, lần trước nghe em nói, nó còn có cái chức năng điều khiển từ xa đúng không?” Thẩm Tây Thời cách một lớp quần áo, nhẹ nhàng nhéo nhéo núm vú của Tô Tử Khanh, anh thật sự quá thích loại đồ lót mỏng này của cô.
Tô Tử Khanh đã không muốn mở miệng nói chuyện nữa rồi, đem đầu vùi vào trong ngực anh, chọc chọc.
“Vừa đúng lúc, hôm nay chúng ta thử đi.” Thẩm Tây Thời nâng đầu cô lên, hôn cô một cái: “Lại đây, gửi tín hiệu đến điện thoại di động của anh.”
“Không… Không cần…” Tô Tử Khanh khóc thút thít, trứng rung này đang để ở nơi mẫn cảm nhất kia của cô, đây còn đang là ở mức nhẹ nhất, cô không dám nghĩ nếu như lúc đang làm Thẩm Tây Thời bật lên cao hơn, sẽ có kết cục như thế nào.
“Em đã quên rồi sao? Anh nói rồi, đây là trừng phạt.” Nhìn biểu cảm cô vừa sướng vừa lo sợ, Thẩm Tây Thời chỉ cảm thấy càng muốn hung hăng bắt nạt cô mà thôi: “Đến giờ tan làm, sẽ giúp em tắt đi.” Nói xong hôn cô một cái.
Thật sự là Tô Tử Khanh muốn phát điên lên rồi, không thể hiểu được Thẩm Tây Thời cho cô thêm một đống công việc căn bản không cần tồn tại, trong chốc lát muốn cái báo cáo kia, bắt cô đưa từng chuyến về văn phòng.
Sau đó cô thật sự cảm thấy cả con đường đi này đều quá là dày vò, thật vất vả chống được đến 5 giờ chiều, thu dọn đồ đạc, vội vội vàng vàng đi xuống gầm gửi xe, cầm chìa khóa dự phòng ngồi vào trong xe, gửi tin nhắn cho Thẩm Tây Thời: Trong xe, nhanh lên.
Thẩm Tây Thời mở điện thoại di động nhìn thoáng qua, gật gật đầu với Lục Quân: “Trước tiên sửa theo cái này, ngoài ra ngày mai lại nói tiếp.”
Cầm cầm điện thoại di động cùng chìa khóa xe, tan làm.
Anh bước nhanh đuổi tới gara, vừa mở cửa xe đã thấy Tô Tử Khanh sắp khóc đang ngồi trên ghế, tay che ở giữa hai chân, mặt mày đỏ bừng: “Mau… Mau lấy ra đi.”
Nói chuyện cũng phải thở phì phò, đứt quãng không thể liền mạch.
Thẩm Tây Thời mở điện thoại di động ra, tắt chức năng của trứng rung đi, sờ sờ tóc ướt ở giữa trán của cô.
Trứng rung dừng lại, Tô Tử Khanh thở phào một hơi dài, muốn vươn tay đem trứng rung lấy ra, lại bị Thẩm Tây Thời một tay ấn xuống: “Không được.”
Như thế nào lại như vậy? Tô Tử Khanh khó thở.
Thẩm Tây Thời sờ sờ đầu của cô, một chân giậm chân ga, xe chạy như bay đi ra ngoài.
“Anh còn có chuyện muốn hỏi em.”
Tô Tử Khanh đang bị nghiêm hình bức cung.
Cô bị Thẩm Tây Thời ấn ở trên ghế sô pha, trên tay bị cà vạt tơ tằm của anh cột lại, trong cơ thể cô đang nhét quả trứng rung mà cô yêu nhất, Thẩm Tây Thời hỏi một câu, cô trả lời một câu, anh cầm điều khiển từ xa, nếu cô không nghe lời thì anh lại bật công tắc của trứng rung.
“Ngày đó… Em, em thấy.” Tô Tử Khanh bị anh ép bức không còn biện pháp nào nữa, đành phải thành thật nhận tội: “Em đợi hai mươi phút, các người… Người… Cũng không có đi ra.”
“Nói có chuyện gấp, thật ra là chạy trốn có phải không?” Thẩm Tây Thời sờ sờ mặt cô, thở dài: “Vì sao không tới hỏi anh?”
Tô Tử Khanh cắn cắn môi, không nói lời nào. Duy nhất đối với chuyện này, cô đã từng có bóng ma trong lòng, không dám đối mặt, chỉ có thể như một đào binh.
Thẩm Tây Thời chỉnh tốc độ cao lên một chút, Tô Tử Khanh bị đỉnh đến tận cùng, hồng hộc thở dốc: “Em… Em sợ hãi…”
Thẩm Tây Thời thấy cô bị ép đến mặt mày đỏ bừng, bộ dạng cắn răng chịu đựng, cuối cùng cũng không đành lòng, tắt trứng rung đi, vươn tay xoa xoa môi cô: “Sợ cái gì?”
Khóe mắt Tô Tử Khanh đều là nước mắt, nghẹn ngào, nhưng giờ phút này lại đau lòng thật sự.
“Sợ anh cùng cô ấy…” Cô còn chưa nói xong nhưng Thẩm Tây Thời cũng đã hiểu.
“Em đối với quan hệ của hai người chúng ta không có niềm tin đến như vậy sao?” Thẩm Tây Thời cởi bỏ cà vạt đang cột lấy tay cô, đem người bế lên, hai người thay đổi vị trí, đem cô ôm vào trong ngực.
Tô Tử Khanh không nói chuyện, cô chỉ biết quan hệ của hai người bọn họ khó có thể định nghĩa được.
“Khanh Khanh, nói cho anh biết em xem anh là cái gì?”
“Ông chủ…”