Chắc là vì hai ngày trước bị Thẩm Tây Thời chơi đến văng nước tiểu, cảm thấy mất mặt, cho nên mấy ngày nay Tô Tử Khanh vẫn luôn đang tự hỏi phải làm như thế nào để hòa nhau một trận.
Cô ngồi ở trên bồn cầu lướt di động một lát, liên tục lướt lướt những tin nhắn ưu đãi, lúc này mới phản ứng lại hôm nay là tháng 5 ngày 20, là 520(*).
(*)520: Trong tiếng Trung Quốc có nghĩa là Anh yêu em hoặc là ngược lại.
Haizz, cái gì vậy chứ, cái này không phải trò chơi của đám con nít sao.
Cô tiện tay để điện thoại di động qua một bên, cởi quần áo, đi vào phòng tắm tắm vòi sen.
Tắm rửa xong đi ra ngoài, bọc khăn tắm, đi đến trong phòng, không ai.
Còn chưa có họp xong sao?
Cô lại đi đến phòng làm việc, Thẩm Tây Thời đang ngồi ở ghế tay vịn, cùng tổ trưởng đội nghiên cứu nước ngoài họp video.
Làm anh tăng ca.
Cô để chân trần đạp lên trên sàn nhà, nhẹ giọng đi đến bên bàn làm việc, đôi tay chống ở bên cạnh bàn, cúi người nhìn người đối diện.
Hai vú bị tư thế tay này đè ép, lộ ra rãnh ngực mê người.
“Tổng giám đốc Thẩm.” Cô nhìn anh, nói khẩu hình miệng.
Thẩm Tây Thời từ màn hình máy tính giương mắt lên nhìn cô, ánh mắt dừng ở rãnh ngực của đối phương một chút, nhướng mày.
Lá gan cũng không nhỏ.
Hừ.
Tô Tử Khanh hạ thấp người xuống, quỳ gối ở trên tấm thảm trước bàn, dùng cả tay chân chậm rãi bò qua cái bàn, bò đến trước ghế dựa.
Thẩm Tây Thời đang nghĩ xem cô lại đang chơi trò gì, thì thấy cô quỳ gối ở dưới bàn, từ giữa hai chân của anh ngẩng đầu lên.
Tóc xõa tung ra, rớt ở trên bả vai trần trụi, khăn tắm màu trắng bọc lấy bộ ngực của cô, bởi vì lôi kéo mà tụt xuống một chút, khó khăn lắm mới che khuất được hai viên đầu vú hồng nhạt, phần eo võng xuống, mông nhếch cao lên, đôi mắt phủ đầy hơi nước, từ dưới nâng mắt ướt dầm dề lên mà nhìn anh, bộ dạng giống như con chó cái nhỏ đã phát tình.
Thẩm Tây Thời gần như là cứng lên trong nháy mắt, đôi tay gắt gao nắm chặt lấy tay vịn, đôi mắt chặt chẽ nhìn cô chằm chằm.
“BOSS?” Tổ trưởng đội nghiên cứu nước ngoài Vương Đại Sơn ở đầu dây bên kia đang báo cáo lại kết quả nghiên cứu vô cùng mãnh liệt, nhiệt tình, lại phát hiện ông chủ không biết vì sao lại rủ mắt xuống, anh ta cho rằng mình nói chỗ nào đó không đúng.
“Cậu nói đi, tôi đang nghe.” Thẩm Tây Thời ngồi thẳng người lại, dịch chuyển về phía trước, điều chỉnh lại dáng ngồi, một lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía màn hình máy tính.
Tô Tử Khanh nhìn quần tây trước mắt nhô lên, cười vô cùng gian trá, vươn tay chọc chọc nó.
Thẩm Tây Thời không lộ chút biểu cảm nào.
Xem anh có thể nhẫn nhịn được bao lâu.
Tô Tử Khanh ngồi quỳ, vươn tay, thong thả mà kéo khóa kéo quần tây xuống, lột luôn quần lót, dương vật thô dài gần như trong nháy mắt nhảy đánh ra ngoài, đập lên trên mặt cô.
Từ dưới hướng này của cô nhìn lên Thẩm Tây Thời, góc độ này có thể nhìn thấy cằm anh, căng chặt, đường cong tuyệt đẹp.
Cô nhẹ nhàng nắm lấy côn thịt của anh, vươn đầu lưỡi, liếm một cái ở trên quy đầu cực đại, giống như ăn miếng kem thứ nhất vậy.
Thẩm Tây Thời kêu lên một tiếng, cúi đầu, thì nhìn thấy cô nâng côn thịt của anh, duỗi đầu lưỡi nhỏ phấn nộn ra bắt đầu ở trên dương vật chăm sóc nó. Quy đầu bị nước bọt bôi trơn đến sáng óng ánh, ở đỉnh chảy ra chất lỏng trong suốt, cô vươn đầu lưỡi, chui vào chỗ mắt mã, dùng đầu lưỡi câu liếm.
Hơi thở của anh nặng nề, nắm chặt tay ghế dựa, đầu ngón tay trắng bệch.
“BOSS?” Vương Đại Sơn phát hiện ông chủ lại thất thần, mở miệng nhắc nhở.
“Tiếp tục.” Anh rũ mắt, âm thanh khàn khàn.
Ra lệnh một tiếng, người nghe cố ý.
Vương Đại Sơn trên bàn lại dõng dạc nói tiếp.
Dưới bàn Tô Tử Khanh cúi gục đầu, đem quy đầu căng no mút liếm ở trong miệng, còn nâng mắt lên, vẻ mặt câu dẫn.
Biểu tình kia giống như đang mời anh hung hăng mà chơi cái miệng nhỏ của cô.
Quá gợi tình.
“Ưm…” Thị giác cùng xúc giác đều bị kích thích, làm Thẩm Tây Thời thở nặng nề một tiếng, ngay sau đó mở miệng che giấu: “Mỹ… Tiền lời suất tăng lên ảnh hướng không nhỏ đối với thị trường tư bản, bên kia cậu thấy thế nào?”
Dương vật bị khoang miệng ướt nóng gắt gao bao lấy, cô trên dưới phun ra nuốt vào, bắt chước tư thế làm tình.
“Chơi em.” Cô dừng lại, làm một khẩu hình, dâm đãng mà lắc mông nhỏ.
Gân xanh trên cánh tay Thẩm Tây Thời thay nhau nổi lên, chế trụ cằm cô, nâng eo đem dương vật nhét vào cái miệng nhỏ hồng nhuận của cô, chỉ cảm thấy đầu lưỡi nhỏ của cô thật mềm, muốn hung hăng cắm vào đi, một cây cắm vào toàn bộ.
Anh duỗi tay mơn trớn tóc cô, động tác nhẹ nhàng đi xuống, ý muốn nói thật sự rất rõ ràng.
Tô Tử Khanh nhìn anh một cái, nửa người trên áo sơ mi không chút cẩu thả, ở dưới bàn lại mở cửa lớn, đút thư kí của mình ăn dương vật.
Cô híp mắt, cong cái miệng nhỏ đỏ rực, thong thả mà đi xuống, đem nguyên cây của anh nuốt vào.
Dương vật của anh thật lớn, cô nỗ lực ngậm lấy, vẫn còn nửa cây ở bên ngoài, đôi tay vút cô nắm lấy đoạn phía dưới, bắt chước khoang miệng gắt gao nắm lại, phối hợp biên độ cái miệng nhỏ trên dưới loát động.
Thẩm Tây Thời sướng đến cả người căng thẳng, gần như là chạm vào là nổ ngay.
Tô Tử Khanh cảm giác được dương vật trong miệng càng ngày càng cứng, đột nhiên, cô ngửa đầu ra sau, chỉ nghe một tiếng “Ba” nho nhỏ.
Cô dừng lại.
Giơ tay lau nước bọt trên khóe miệng chảy xuống một cái, bò lui ra ngoài.
Chọc xong liền chạy.
Thẩm Tây Thời cắn răng, nhìn bóng dáng vui sướng của cô, lại cúi đầu nhìn cây côn thịt căng cứng đang lộ ra ở trong không khí của mình, kéo kéo cổ áo, vẻ mặt ẩn nhẫn.
Tổ trưởng Vương Đại Sơn ở đầu kia, không rõ vì cái gì mà vẻ mặt của ông chủ đột nhiên dục cầu bất mãn, tăng nhanh tốc độ nói, lưu loát báo cáo xong.
Vốn dĩ cuộc họp 40 phút, nhưng lại hai mươi phút làm xong.
Thời điểm Thẩm Tây Thời giải quyết xong Vương Đại Sơn tiến vào, Tô Tử Khanh đang ôm di động nói chuyện phiếm cùng bạn thân, vẻ mặt cười khanh khách xấu xa.
Nghe được tiếng mở cửa, cô cảnh giác mà ngẩng đầu, Thẩm Tây Thời đã sắp chạy tới mép giường, đang cởi cà vạt, đôi mắt híp, từ trên cao nhìn xuống cô.
“Lại đây.” Anh đem cà vạt kéo xuống, vòng ở trên tay, sau đó bắt đầu cởi cúc áo.
Tô Tử Khanh chớp chớp mắt, mông dịch ra phía sau một chút.
Em không.
Thấy cô lùi lại phía sau, Thẩm Tây Thời cong cong khóe miệng, hừ một tiếng, tiếp theo nháy mắt, bắt lấy mắt cá chân của cô liền đem người kéo tới trước mặt, hai chân mở rộng ra, hạ thân liền như vậy mà đối diện anh.
“A…” Tô Tử Khanh kêu to: “Làm gì làm gì, anh làm gì?”
“Làm em.”
Thẩm Tây Thời cắn răng, đơn giản thô bạo.
Chân sau anh đè ở mép giường, quần tây ôm chặt lấy đường cong ở chân, đôi tay chống ở hai bên sườn của cô, cong hạ thân, áo sơ mi ở trước mở rộng, rũ xuống hai bên sườn bao trùm lấy cô, xương quai xanh cùng cơ bụng ở dưới ánh đèn ngủ mờ nhạt trong phòng ngủ giống như lóe lên màu đồng cổ của tơ lụa.
Tô Tử Khanh nhìn chằm chằm cơ bụng của anh, đường lông nhỏ gợi cảm từ bụng một đường kéo dài xuống dưới, biến mất ở dưới quần tây, cô theo bản năng nuốt nước miếng xuống.
Lại thấy anh ngồi dậy, đôi tay giật kéo cà vạt lôi kéo tạo thành một tiếng bang, Tô Tử Khanh run run.
“Em sai rồi, em sai rồi…” Cô chống người về phía sau, lùi lại, ý đồ muốn chạy trốn.
“Nhận sai quá nhanh, lần sau còn dám.” Thẩm Tây Thời quá hiểu tình tình này của cô, không buông tha cô, chế trụ hai cánh tay của cô nhấc lên phía trên, lướt qua đỉnh đầu, chặt chẽ đè ở trên giường.
Thực lực cách xa, Tô Tử Khanh giãy giụa tìm đường sống cũng không có, ngửa đầu nhìn người nam nhân mê hoặc ở trên người mình, ánh sáng ở phía sau, không nhìn thấy rõ biểu cảm của anh.
“Ông chủ đang tăng ca, em thân là thư ký lại chỉ biết gây trở ngại chứ không giúp gì.” Thẩm Tây Thời đè thấp thân thể: “Làm cho anh, không phải sao?” Toàn bộ nội trong cơ thể tổng giám đốc Thẩm bùng nổ, không người nào có thể kháng cự.
Tô Tử Khanh bị khí thế của anh chấn trụ, đầu óc có trong nháy mắt như dừng lại.
Chỉ tốn vài giây, Thẩm Tây Thời kéo cà vạt qua nắm lấy cổ tay của cô, trói chặt lại với nhau.
Tô Tử Khanh kéo kéo, không có gì thay đổi.
“Tổng giám đốc Thẩm, tổng giám đốc Thẩm… Anh trai…” Cô cười xin tha, cô chỉ mặc một bộ váy ngủ bằng tơ tằm hơi mỏng, đôi tay bị kéo qua đỉnh đầu, bộ ngực vì tư thế này mà dựng thẳng lên, hai chân bị bị chân người đàn ông chống lấy, mở lớn ra, bộ dáng lần này, mặc cho người ta xâu xé.
Gọi anh trai cũng vô dụng.
Thẩm Tây Thời “Xoát” một tiếng cởi áo sơ mi, ném về phía trước, rơi ở trên mặt cô.
“Tổng giám đốc Thẩm đêm nay phải giáo huấn em.”
Trước mắt Tô Tử Khanh tối sầm lại, hoàn toàn nhìn không thấy động tác của anh, cười không nổi.