Hôm Nay Cậu Có Nói Dối Không?

Chương 15

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Giày của tôi đâu rồi

Cố Trường An không trực tiếp xách cá mập đầu đi mà định kiếm cớ đuổi Lục Thành. Hay là nói mình muốn ăn súp trứng gà thịt viên, hỏi đối phương có thể mua giúp mình một phần được không?[EDIT] Hôm nay cậu có nói dối không? - Tây Tây Đặc - Chương 15

Cái cớ này không dùng được.

Tại sao mình không tự đi mua, cũng đâu phải không có chân.

Nhưng nghĩ theo hướng khác, trông cũng hợp tình hợp lý, không giống như bị chậm phát triển trí tuệ. Ngẫm lại...

Cố Trường An theo bản năng đi ra góc tường ngồi xổm xuống.

Lục Thành thấy cảnh này, mặt co giật khó phát giác, có loại kích động muốn lấy ấm nước tưới cho cậu.

"Trường An, tôi đi ra ngoài một chuyến."

Cố Trường An nghe được ngước mắt nhìn về phía người đàn ông. Tôi buồn ngủ anh liền đưa tôi gối? Trùng hợp đến thế?

"Anh thật giống như rất bận."

"Có chút thôi."

Cố Trường An xé môi: "Không phải thất nghiệp sao?"

Lục Thành đáp: "Chuyện trong nhà."

Cố Trường An nhìn chằm chằm người đàn ông vài giây rồi nói: "Vậy anh cứ bận đi, đường đóng băng, nhớ cẩn thận."

Lục Thành: "Trường An, cậu quan tâm tôi sao?"

"Đúng vậy."

Cố Trường An miễn cưỡng đứng lên nói, "Quay lại thì nhớ mua khoai nướng về cho tôi."

Nghĩ tới cái gì, cậu đi đến trước mặt người đàn ông hỏi: "Ăn ngon không?"

Lục Thành giơ kẹo dẻo đường trong tay lên: "Cậu hỏi cái này?"

Từ ánh mắt Cố Trường An đã cho ra đáp án.

Lục Thành cho cậu một cái.

Cố Trường An không hài lòng liếc mắt. Chỉ một cái?

Lục Thành lấy số kẹo dẻo đường còn lại bỏ vào túi, không có ý tứ gì cả, chỉ cho có mỗi một cái.

Một cái thì một cái, dù sao ăn nhiều cũng không tốt. Cố Trường An cắn kẹo dẻo đường, nhai từng chút từng chút trong miệng.

Lục Thành nở nụ cười: "Cái này gọi là kẹo dẻo đường, là bên nhà tôi... đặc sản."

Cố Trường An vừa ăn vừa nói: "Siêu thị có, trên mạng hẳn cũng có."

"Không giống nhau, bất kể là màu sắc hay mùi vị, cậu ăn thử là biết ngay." Ánh mắt Lục Thành đảo qua thanh niên, "Đi đây."

Lục Thành vừa đi, Cố Trường An liền đóng cửa lại. Cậu xách theo cá mập đầu vào nhà, lấy lời nói dối bỏ vào trong bình, nhét nút gỗ vô.

Cố Trường An không định đi thăm dò ngay. Năng lượng thu được từ lời nói dối lớn của Trương Uy đã bị bỏ vào phần lõm trong hầm dưới lòng đất, có thể chống đỡ được một khoảng thời gian. Cậu định nghỉ ngơi một chút, nhân cơ hội quét dọn bụi bặm trong cửa tiệm rồi mở.

Mặc dù có khoản để dành nhưng sống bằng tiền dành dụm là không được, không có cảm giác an toàn.

Cố Trường An đưa cá mập đầu cho hàng xóm. Cậu không muốn ăn, càng không muốn nấu, không đúng, là không biết nấu.

Trừ người nhà họ Cố ra, những người khác vẫn có thể câu được lời nói dối, chẳng qua là tỷ lệ cực kỳ thấp.

Lúc thường Cố Trường An trong sông không câu ra được lời nói dối có giá trị cũng sẽ vào chợ thử vận may, xưa nay chưa từng tóm được cái nào lớn.

Tình huống lần này vẫn là lần đầu phát sinh.

Lục Thành tận nửa đêm mới về, Cố Trường An mặt lạnh mở cửa cho hắn.

"Anh không thể về sớm một chút à?"

"Xin lỗi."

Lục Thành cài chốt cửa vào, trong miệng thở ra hơi trắng: "Chẳng bằng cậu cho tôi một cái chìa khoá cửa. Như vậy khi tôi về muộn cũng sẽ không làm phiền cậu."

Cố Trường An đáp: "Được thôi."

Lục Thành trố mắt rõ ràng, đơn giản chỉ là thuận miệng nói, cũng xem như thăm dò ranh giới của Cố Trường An, không ngờ rằng cậu lại thoải mái như vậy, mí mắt chưa chớp cái nào đã đồng ý.

Cố Trường An quay lưng lại nhếch nhếch khóe môi, không thả mồi, cá sẽ không cắn câu.

Hôm sau trời quang mây tạnh, Lục Thành không ra ngoài, giúp cậu kiểm tra sản phẩm trên giá, quá hạn thì ném vào hộp.

"Đống junk food đấy vẫn có người mua?"

"Nhiều là đằng khác." Cố Trường An đếm mấy đồng xu, "Gạo cơm nào có bỏ thêm chất phụ gia ngon như đồ ăn vặt."

Cậu nói thêm một câu: "Chẳng phải anh cũng ăn à?"

Thấy mặt người đàn ông lộ vẻ nghi hoặc, Cố Trường An nhắc nhở: "Kẹo dẻo đường."

Lục Thành nói: "Cái này không phải."

Cố Trường An chờ đoạn sau, nhưng Lục Thành lại không giải thích.

Kẹo dẻo đường kia không phải junk food? Cố Trường An trợn tròn mắt. Đùa tôi chắc?

Lục Thành phủi phủi tro bụi trên tay, cau mày nói: "Cái tiệm này của cậu có thu nhập à?"

Cố Trường An cuốn băng keo vào một mao tiền xu: "Tôi mở tiệm không phải vì thu nhập mà là vì giúp cho cuộc sống của mình không còn khô khan. Tiền tài là vật ngoài thân, sống không lấy được, chết không thể mang. Làm người chủ yếu nhất là vui vẻ, đời người..."

Lục Thành lấy tai nghe ra, nhét vào mỗi bên một cái.

Cố Trường An phát biểu xong. Cậu phát hiện người đàn ông đang đeo tai nghe, khoé miệng mạnh mẽ giật giật.

Mẹ kiếp, lúc anh tinh tướng tôi có mang tai nghe à? Có lần nào không phối hợp diễn xuất cùng anh à?

Chân quay về bên quầy, Cố Trường An lấy tay gõ lên mặt bàn: "Lục Thành."

Lục Thành tháo tai nghe: "Hả?"

Cố Trường An tươi cười hỏi: "Sao lúc trước anh lại đến sống trong miếu nhỏ?"

Lục Thành cúi đầu cất tai nghe: "Toà miếu nhỏ đó là sản nghiệp của nhà tôi, bao gồm cả ngọn núi kia."

Đáy mắt Cố Trường An tuôn ra mấy phần kinh ngạc. Cậu lớn lên trong trấn, xưa này chưa từng nghe ngọn núi đó có chủ.

Sự tình càng ngày càng thú vị rồi.

Cố Trường An nghĩ muốn mở tiệm nửa tháng rồi tính sau, kết quả là mơ thấy ba, ở trong mộng hình như nhắc đến Đường Tăng với mình, sau đó còn chuyển sang tổ huấn của nhà Cố.

Ba ở trong mộng của Cố Trường An cả đêm hại cậu buồn bực bất an, nửa đêm đá rơi chăn, bị cảm.

Cổ họng Cố Trường An bốc khói, cứ nuốt nước miếng là khó chịu, không muốn nhúc nhích, chỉ muốn ngủ.

Cố Trường An mơ mơ màng màng nghe thấy có người nói chuyện bên tai mình. Cậu bị sốt đến hồ đồ, giọng khàn khàn gọi: "Đại Bệnh, đi ra ngoài, đừng làm phiền anh."

Âm thanh bên tai chợt không còn.

Đôi lông mày của Cố Trường An nhíu chặt không giãn ra chút nào, hai gò má ửng đỏ bất thường.

Cái trán bỗng mát lạnh, tiếp theo là hai bên má, rồi sang cái cổ. Cảm giác mát mẻ ấy vừa đi vào trong cổ áo, Cố Trường An liền lập tức mở mắt ra.

Lục Thành tay cầm khăn, giọng điệu thân thiết: "Tỉnh rồi?"

Cố Trường An cài cổ áo lại không lên tiếng, từ hành động đã thể hiện sự bài xích và khó chịu, thậm chí là chán ghét.

Ánh mắt Lục Thành rơi vào khuôn mặt đỏ bừng của thanh niên, trong lời nói mang theo ý trêu tức: "Đều là đàn ông cả, có gì phải xấu hổ."

Xấu hổ cái đếch ý, chính là đơn thuần buồn nôn. Lần bị sờ mặt đã đủ khiến cậu thấy ác mộng mấy ngày liền. Cố Trường An hỏi thẳng: "Anh không phải gay đúng không?"

Lục Thành nghe vậy, không dừng lại nói: "Không phải."

Cố Trường An thở phào nhẹ nhõm: "Tôi chỉ bị cảm mạo, ngủ một giấc là ổn rồi."

Lục Thành vứt khăn mặt vào trong chậu: "Vậy cậu ngủ tiếp đi."

Cố Trường An thu hồi tầm mắt trên bóng lưng người đàn ông, nhắm lại tiếp tục ngủ.

Thế nhưng cậu làm sao cũng không ngủ được.

Cảm giác mát mẻ trên người đang nhắc nhở cậu, người đàn ông kia đã lau cho cậu...

Cố Trường An trở mình nằm sấp, đầu va vào ván giường. Bình tĩnh đi bình tĩnh đi, chỉ là lau ngực mà thôi.

Trước ngực bằng phẳng, không có hai lạng thịt, có nhìn cũng không có gì ghê gớm.

Tự an ủi mình xong, Cố Trường An bất giác ngủ thiếp đi.

Cửa bị đẩy ra, Lục Thành tay đút túi quần đi tới, khoé mắt rủ xuống, cứ như vậy nhìn thanh niên trên giường.

Bệnh trạng dày đặc, thoạt nhìn yếu đuối mong manh không có chút lực sát thương, chỉ như một con kiến.

Đôi môi khô nứt của Cố Trường An giật giật: "Ba à, đừng nói nữa, con biết rồi..."

Trong đôi mắt không có cảm xúc của Lục Thành sinh ra một chút thương hại, chỉ trong một thoáng liền tắt.

Hai ngày sau, Cố Trường An mang theo lời nói dối đi tìm người trong cuộc. Cậu căn cứ theo cảm ứng một đường đi đến bờ sông, phát hiện mục tiêu.

Là một người trẻ tuổi chừng hai mươi đang khom lưng tìm đồ bên bờ, trong tay cầm một nhành cây khều khều bụi cỏ, trong miệng lặp đi lặp lại gì đó.

Cố Trường An đi tới làm bộ thuận miệng hỏi: "Cậu đang tìm cái gì?"

Người trẻ tuổi không trả lời, chỉ lẩm bẩm: "Tôi làm mất giày rồi... Tôi làm mất giày rồi..."

Ngón tay Cố Trường An chỉ: "Không phải là đang ở trên chân cậu sao?"

Người trẻ tuổi vẫn lặp lại mấy chữ kia.

Cố Trường An biết, nếu đây là lời nói dối, vậy rõ ràng không phải người này làm mất, đằng sau còn liên luỵ đến cái chết và gϊếŧ chóc.

Hẳn là cậu ta tự mình cởi giày làm gì đó, nói láo rằng mình làm mất rồi, sau đó bị bại lộ nên quay trở về tìm kiếm, kết quả không thấy giày đâu.

Cậu ta rất có thể đã bị doạ điên.

Điên rồi vẫn không quên tìm giày, chắc chắn không phải đến tìm nó mà là một ai đó, hoặc một cái xác chết nào đấy...

Những điều trên đều là suy đoán của Cố Trường An.

Cố Trường An quan sát lại người trẻ tuổi, thấy ánh mắt cậu ta đã tan rã, thần trí mơ hồ, mi tâm không khỏi cau lại.

Người trẻ tuổi đột nhiên cáu kỉnh. Cậu ta ném cành cây xuống, ngồi chồm hỗm trực tiếp lấy tay bốc bụi cỏ lên. Hai con mắt trợn rất lớn, cả nhãn cầu đều lồi ra ngoài, khuôn mặt vặn vẹo, trong miệng phát ra tiếng gấp gáp thở dốc hỗn loạn, như chỉ thiếu điều thành thú.

"Giày đâu, giày của tôi đâu? Giày của tôi đâu?"

Cố Trường An nhìn biểu cảm của người trẻ tuổi, ngoại trừ nóng nảy tuyệt vọng còn có kinh hoàng.

Ngay lúc này, bên trái truyền đến một giọng nói già nua: "Trương Long, cậu lại đến tìm giày sao?"

Cố Trường An quay đầu: "Ông ơi, người này bị sao vậy?"

Cậu không cần đắp thêm gì, bản thân vốn đã mang dáng vẻ gà bệnh, vai không thể gánh, tay không thể vác, bất cứ lúc nào cũng có thể hộc máu ngất đi, không cùng bờ với người xấu.

Cụ ông quả nhiên không nghi ngờ, thở dài nói: "Điên rồi."

Cố Trường An đẩy mắt kính, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, người đó là kẻ điên.

"Trời sinh sao?"

"À không, mấy ngày nay mới điên. Vốn là một người bình thường, chẳng biết xảy ra chuyện gì mà điên rồi. Giày cũng không thèm bán nữa, mỗi ngày đều chạy đến đây tìm giày, trong miệng lặp đi lặp lại đúng một câu, nói giày mình mất rồi, muốn tìm giày."

Cụ ông nói tiếp: "Cỏ xung quanh đây cũng không cao, nào có nhìn thấy giày."

Cố Trường An hỏi: "Vậy liệu có phải bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ không?"

"Cái này cũng không biết." Cụ ông nói, "Lúc thường là một cậu bé rất tốt, cũng nhiệt tình, không gây thù chuốc oán với ai."

Cố Trường An: "Người nhà của cậu ta đâu rồi? Không dẫn cậu ấy đi gặp bác sĩ ạ?"

"Ba mẹ Trương Long đã ly dị từ rất sớm, nửa năm trước ba cậu ta mới qua đời, trong nhà chỉ còn thằng bé và người mẹ kế, căn bản sẽ không quản." Cụ ông lắc đầu, "Đúng là nghiệp chướng."

Cố Trường An bước đầu biết rõ tình cảnh người trong cuộc.

Họ tên Trương Long, bán giày, cha mẹ ly dị, người cha nửa năm trước qua đời, có một người mẹ kế, quan hệ không tốt.

Trương Long luôn luôn đến bờ sông tìm giày. Cố Trường An không rời đi, một mạch theo cậu ta về nhà, biết được nơi ở mới trở về.

Nửa đêm hơn ba giờ, Trương Long đang ngủ ngon giấc bỗng mở mắt ra, dùng răng cắn chặt ngón tay run lập cập, con ngươi đảo loạn chung quanh.

"Giày đâu? Tôi muốn tìm giày của tôi."

Trương Long dùng cả tay lẫn chân bò xuống giường, bò từ trong phòng đến ra ngoài, trong cổ họng như đang mài giấy nhám. Cậu ta gào thét thảm thiết: "Giày của tôi đâu... Giày của tôi đâu... Giày của tôi đâu mất rồi..."

Phía sau có một giọng nói vang lên: "Giày của cậu ở đây."

Trương Long quay đầu lại nhìn, một đôi giày xuất hiện trong tầm mắt của cậu, đó chính là đôi cậu muốn tìm.

"Giày của tôi... Giày của tôi... Trả lại cho tôi... Mau trả lại cho tôi..."

Trương Long bò về hướng chiếc giày, tầm mắt của cậu hướng lên trên, vừa nhìn thấy một thứ, cậu ta liền sợ hãi kêu to: "A!"

Bình Luận (0)
Comment