Hôm Nay Cậu Đã Crush Chưa?

Chương 13

Tiểu B đang ngồi xổm trên ghế đắp mặt nạ, bỗng dưng cửa ký túc xá bị mở ra, một bóng người lao vào như gió lốc thẳng ra tận ban công.

Cô ấy sửng sốt một lúc, quay đầu nhìn về phía ban công, Chu Tranh mặc váy ngắn đang cúi người, nửa bả vai đã lộ ra rồi.

Tiểu B sợ tái mặt, ném mặt nạ lên bàn rồi xỏ dép chạy ra ngoài, ôm lấy eo cô: “Đừng kích động đừng kích động! Đàn ông có hai chân chạy đầy ngoài đường kìa, trong danh sách của chúng ta còn cả trăm con cá đang đợi!”

Cô ấy nhắm mắt gào lên một tiếng, lại phát hiện người trước mặt không có phản ứng gì, dè dặt ngẩng đầu lên liền thấy Chu Tranh vẻ mặt chẳng hiểu ra sao cả quay đầu lại: “Cậu làm gì đấy?”

Cô ấy ngượng ngùng gãi đầu: “Tớ còn tưởng là buổi hẹn hò hôm nay không được suôn sẻ... thế cậu đứng đây làm gì?”

Chu Tranh hơi kiễng chân lên, chỉ xuống lầu: “Tống Uẩn đó.”

Tiểu B vươn cổ ra, quả nhiên trông thấy một bóng người cao lớn xuất chúng đang đi dưới ánh đèn đường, khí chất riêng biệt, hơi cúi đầu, cảm giác rất hiên ngang. Cô ấy huýt sáo, nháy mắt với Chu Tranh: “Được đó nha, dụng tâm ăn mặc thế này quá nửa là để đi hẹn hò với cậu rồi.”

“Đương nhiên, cậu ấy còn xịt keo xịt tóc nữa!” Chu Tranh hai tay ôm mặt nằm bò ra lan can, lắc đầu liên tục, cảm thấy ngay cả gáy của cậu cũng thật là đẹp trai: “Nếu không có gì ngoài ý muốn, tớ sẽ thoát ế trong tháng này!”

Nghe vậy, Tiểu B kinh ngạc quay đầu lại: “Môi cậu bị hôn thành như vậy rồi mà còn chưa xác định quan hệ sao?”

“...” Chu Tranh che miệng, chỉ để lộ ra đôi mắt chớp chớp: “Thấy rõ như vậy sao?”

“Vẫn ổn.” Chỉ là có hơi sưng một chút.

Mắt Tiểu B sáng lên, lập tức chuyển sang chế độ hóng chuyện: “Cho nên là, hôn rồi à? Ai chủ động? Hôn ở đâu? Hôn mấy lần? Cảm giác thế nào?”

“Tớ chỉ có thể trả lời câu hỏi cuối cùng thôi.” Chu Tranh đỏ mặt: “Cực! Kỳ! Thích! Luôn!”

Các tiền bối hoàn toàn không lừa bịp, trong đầu toàn là pháo hoa bắn lên “bùm bùm bùm”, bắn 180 lần không ngừng nghỉ.

Bị đám bong bóng màu hồng quanh người cô đụng vào, Tiểu B cũng cảm thấy ngọt ngào như vừa hốc nửa cân kẹo, nằm bò ra bên cạnh thở dài: “Yêu đương cũng phải nói chuyện trực tiếp, cậu vừa mới bước ra được khỏi mối tình lần trước, không gặp mặt trực tiếp không phải tình cảm sẽ nhạt dần sao.”

Chu Tranh oán thầm trong lòng, từng gặp rồi, cậu ấy chính là kiểu chết dưới ánh đèn.

Đêm hôm đó, ký túc xá Chu Tranh tổ chức tiệc thoát kiếp độc thân cho cô, ngồi xung quanh ăn một chiếc bánh kem nhỏ chuộc tội cô mua.

Tiểu A giơ nĩa lên, hỏi vấn đề mấu chốt: “Vậy nên, khi nào thì cậu chính thức thoát kiếp độc thân?”

Chu Tranh lắc lắc đầu: “Trước đây đều là tớ chủ động, tỏ tình nhất định phải để cậu ấy làm.”

Sau nụ hôn tối nay, cô cảm thấy Tống Uẩn chính là có ý này, chỉ là cậu chưa kịp mở lời thì phía sau đã có tiếng người lại gần, hai người nhìn nhau rồi mất tự nhiên tách nhau ra.

Chu Tranh chắp tay, tuyên bố: “Chủ ao cá – cô giáo Chu thành công rồi nên rút lui đây, tiếp sau đây tớ sẽ đi theo đường lối hàm súc kín đáo hơn.”

Tiểu A không chắc cô có thể giữ vững được thái độ này hay không.

Chu Tranh đập điện thoại xuống mặt bàn, buông lời: “Nếu như tớ chủ động liên lạc với Tống Uẩn thì tháng này tớ sẽ tăng 5 cân.”

...

Ngày hôm sau Tống Uẩn không xuất hiện.

Chu Tranh tiếp tục học tập, bình tĩnh nói: “Cậu ấy ngượng ngùng, đó là chuyện bình thường, cho cậu ấy chút thời gian vậy.”

Ngày hôm sau nữa và hôm sau nữa nữa, điện thoại di động của Chu Tranh vẫn yên ắng, ngoại trừ shipper thì không có ai liên lạc với cô cả.

Tiểu C đoán: “Cậu ấy sẽ không, hôn xong rồi bỏ chứ?”

Chu Tranh khoanh tay ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm Wechat chưa có tin nhắn mới nào, nghiến răng nghiến lợi: “Lạc quan lên nào, khéo hôm đó trên đường trở về ký túc xá bị xe đụng cũng nên.”

Tiểu C lặng lẽ lùi lại hai bước: Tống Uẩn, sắp không may rồi.

Một tuần sau đó, Chu Tranh bật dậy từ trên giường, hiểu triệt để rõ ràng: “Mình bị chơi chiêu lạt mềm buộc chặt rồi!”

Tiểu A ngáp một cái, trèo từ trên giường xuống: “Không tin thì ngẩng đầu lên trời xem ông trời có tha cho ai đâu.”

*Câu gốc: Thiện ác hữu báo, thiên đạo luân hồi, không tin thì ngẩng đầu, ông trời có tha cho ai.

Chu Tranh: “...”

Buổi chiều ngày kiểm tra giáo dục thể chất chạy 1600m, Chu Tranh vừa vươn vai vừa suy nghĩ: “Vấn đề bây giờ là đã qua một tuần lễ rồi, khi nào thì cậu ấy mới tới bắt mình đây?”

Tiểu A vặn eo tại chỗ, thấy cô đau khổ vì tình, nói: “Cậu trực tiếp dâng bản thân đến tận cửa là được rồi.”

Chu Tranh cương quyết từ chối: “Không được! Lão Chu nhà chúng ta sẽ không bao giờ bán mình!”

“Thật trùng hợp, cung Thiên Bình bọn họ cũng chẳng bao giờ chủ động.”

Chu Tranh xoay cổ tay, hắng giọng: “Tớ đã từng nói thế nào chứ, Thiên Bình với Bạch Dương quả nhiên không hợp...”

“Vậy sao.” Giọng nói lạnh lùng của chàng trai bất thình lình từ bên cạnh truyền tới.

Chu Tranh giật mình, quay đầu qua thấy Tống Uẩn mặc áo phông đen và quần thể thao đang đứng trên bãi cỏ cách đó năm bước, sắc mặt không tốt chút nào.

Nhìn qua phía bên kia đường chạy, nam sinh của mấy lớp tụ tập ở vạch xuất phát, đa số đầu tóc đều ướt rượt, vén áo lên phe phẩy quạt gió. Ồ, buổi chiều cậu ấy cũng phải kiểm tra thể chất, thật trùng hợp...

Cô mở miệng, vừa định nói gì đó, giáo viên đã hô tập trung, hơn 20 nữ sinh xung quanh lập tức chạy ra như tên bắn rời khỏi dây cung.

Chu Tranh nhìn họ rồi nhìn Tống Uẩn một cái, chột dạ nói: “Đến giờ kiểm tra rồi”, rồi bỏ chạy.

Đường chạy của trường là đường chạy 400m tiêu chuẩn, phải chạy bốn vòng là 1600m, điều này có nghĩa là, Chu Tranh phải chạy qua dưới mắt Tống Uẩn bốn lần.

Vòng chạy đầu tiên, cô vẫn giữ được hơi thở và tốc độ ổn định, chạy qua chỗ cậu còn giơ tay chào thật thanh lịch.

Vòng thứ hai thì không ổn rồi, hô hấp hỗn loạn, tóc tai che mắt, hai chân nặng như đeo chì, khó khăn tiến về phía trước, miễn cưỡng đuổi được Tiểu C rồi dùng cô ấy như một vật che chắn, cắm đầu chạy qua vị trí Tống Uẩn đang đứng.

Tiểu C giúp cô ấy chắn tầm mắt của Tống Uẩn, cả người đều không được tự nhiên, ánh mắt hoàn toàn không dám liếc ngang liếc dọc: “Cậu trốn gì đấy? Tớ cảm thấy ánh mắt của cậu ấy như ghim lên người tớ, sợ lắm.”

Chu Tranh giơ một tay lên che mặt, thở hổn hển: “Cậu từng nói hồi cấp ba cậu động lòng với bạn trai của cậu, nên đã đứng cách vạch đích 100m để chờ cậu ta, có phải không?”

Tiểu C không hiểu gì, nhớ lại nói: “Ừ, khi ấy cậu ấy chạy ngược sáng đến trước mặt tớ, trông giống như một thiên thần vậy!”

Chu Tranh quay đầu lại, giọng nói đứt quãng: “Cậu nghĩ mà xem, nếu như cậu ấy vừa chạy xong 1600m, mặt mũi đỏ bừng cả lên, đến được đích đã mệt như chó...”

“...” Không cần phải miêu tả sống động như vậy đâu.

Vòng chạy cuối cùng, Chu Tranh thấy bản thân mệt như chó c.h.ế.t, hơi thở yếu ớt, hai chân như buộc hai sợi dây thừng, mỗi sợi dây buộc với một tấm biển, tấm bên trái viết “tín chỉ”, bên phải viết “GPA”, ở giữa giăng một băng biểu ngữ “Tống Uẩn is watching”.

Cô muốn c.h.ế.t quách đi cho xong.

Những nữ sinh thể lực tốt lần lượt về đích, Chu Tranh tay chống đùi, đôi mắt mờ đi nhìn về phía vạch đích đằng trước, vẫn còn 300m nữa.

Thấy cô kiệt sức đứng đó, ba người bạn cùng phòng của Tống Uẩn ở cách đó không xa thân thiện cổ vũ: “Cô Chu! Cô cố lên! Chỉ còn nửa vòng cuối thôi!”

Kể cả trong trạng thái hồn lìa khỏi xác như vậy, Chu Tranh vẫn còn có thể nghe thấy rõ giọng nói nghi hoặc của các nam sinh khác: “Các cậu gọi ai đấy? Cô giáo nào ở đâu?”

Lão Lưu chỉ vào Chu Tranh mặc đồ thể thao màu trắng: “Cô ấy cô ấy cô ấy! Bạn gái tương lai của Tống Uẩn đó!”

Ba giây sau, từ chỗ đó truyền đến một tiếng gọi “chị dâu”: “Cô giáo Chu cố lên!”

“...” Lại được cổ vũ rồi.

Chu Tranh thở dài một hơi rồi chạy về đích, Tống Uẩn không còn ở đó nữa, trong lòng cũng không biết là cảm thấy may mắn hay là thất vọng, chạy qua vạch trong thời gian cho phép.

...

Đợi khuôn mặt đỏ bừng của cô trở lại bình thường thì đã qua 20 phút, các lớp học trên sân thể dục đã thay đổi, Tống Uẩn bước ra từ trong phòng thể dục, trên tay cầm một chai nước.

“Tớ còn tưởng cậu lại chạy nữa.”

Tống Uẩn ngồi xuống bên cạnh cô, đưa chai nước suối cho cô: “Tớ còn chạy được đi đâu chứ.”

“Sao tớ biết được.” Chu Tranh nhận lấy bình nước áp lên má mình, nghiêng đầu: “Một tuần nay cậu trốn giỏi lắm.”

“Có sao?” Cậu bình tĩnh đáp.

Chu Tranh híp mắt nhìn cậu một hồi: “Cậu thật sự không chơi trò lạt mềm buộc chặt với tớ sao?”

Không chờ câu trả lời, cô thở dài một hơi, nói với giọng điệu thuyết giáo: “Tân thủ nên cẩn thận với kiểu trò chơi cao cấp này đấy, vì rất dễ quẳng gánh giữa chợ. Thỉnh thoảng phải đặt mồi câu, kéo cần câu, khoảng cách và mức độ phải chính xác, cần rất nhiều kỹ năng, một cấp thấp tép riu suốt ngày mất kết nối như cậu...”

Tống Uẩn quay đầu qua cắt ngang cô, đôi mắt tối sầm lại: “Một cấp thấp tép riu suốt ngày mất kết nối như tớ đây, có giá trị gì không?”

“...” Chu Tranh lập tức ngậm miệng lại, không dám phát ra âm thanh gì nữa.

Có giá trị, quá có giá trị là đằng khác.

Mấy ngày nay cô như bị thao túng, lên lớp nhớ, đi ăn nhớ, đi trên đường nhớ, đi ngủ cũng nhớ, thật sự đã áp dụng được câu: Đi cũng nhớ người, ngồi cũng nhớ người.

Sau bao nhiêu năm luẩn quẩn chìm trong vòng mập mờ, Tống Uẩn đã dùng hành động để chứng minh được rằng nỗ lực mà đứng trước mặt thiên phú thì chẳng là cái gì cả!

Chu Tranh không muốn bị yếu thế trước cậu, đảo mắt một vòng: “Hôm nay cậu có chút kỳ cục.”

Cô vốn muốn trực tiếp chuyển chủ đề khác, nhưng sau khi nói xong lại thật sự thấy có gì đó không được bình thường. Cô nghiêng đầu đến trước mặt cậu, nhìn lên nhìn xuống nhìn trái nhìn phải, đột nhiên nói: “Cậu đổi kính rồi!”

Hôm nay cậu đeo gọng kính đen toàn viền, thiếu cặp kính nửa viền là thiếu đi cảm giác nhã nhặn cấm dục, nhìn qua... có hơi kỳ. Còn có chút quen thuộc nữa.

Tống Uẩn đẩy gọng kính, hơi mất tự nhiên: “Gọng kính lúc trước bị lỏng rồi, chưa có thời gian đi sửa.”

Chu Tranh trầm mặc suy nghĩ, trong lòng như có bức màn nào đó bị gió thổi bay, để lộ ra chi tiết vào buổi sáng nào đó bị cô bỏ quên.

Một lúc sau, cô mới chậm rãi mở miệng: “Nói ra thì, cách nói chuyện trên mạng thường ngày của cậu có chút giống...”

Tim Tống Uẩn đập lỡ một nhịp, quay đầu qua nhìn cô.

“Giống chỗ nào?”

Chu Tranh nghĩ một lúc, nói rất chắc chắn: “Dấu chấm.”

Mỗi lần ngượng ngùng, tỏ ra kiêu ngạo hay bực mình, đều thích gửi dấu chấm.

Mỗi câu hỏi cũng kết thúc bằng dấu chấm.

Càng nghĩ sắc mặt Chu Tranh càng kỳ quái, khựng lại một lúc, đột nhiên ngước mắt lên: “Vừa nãy tớ đâu có nói giống ai, sao cậu lại trả lời tự nhiên vậy?”

Cô kinh hãi nắm lấy tay Tống Uẩn: “Chắc cậu sẽ không...”

Yết hầu của Tống Uẩn khẽ trượt xuống, nghe thấy nửa câu sau của cô: “...Sẽ không bắt chước theo bạn trai cũ của tớ đâu nhỉ?”

“...”

Không ngờ chuyện như vậy lại xảy ra với cậu lần thứ hai.

Trái tim vẫn còn đang đập thình thịch: “Thật ra thì không cần đâu, tớ cũng chẳng có cảm giác gì với cậu ấy cả, dù sao cũng chỉ là hẹn hò qua mạng, cũng không có nhiều tình cảm như cậu nghĩ đâu...”

Tống Uẩn đen mặt véo hai bên má cô: “Im đi.”

Cậu không muốn chơi trò lôi kéo qua lại này với cô nữa, bất chấp nói: “Cậu chưa từng nghi ngờ...”

Còn chưa dứt lời, khóe mắt chợt lướt thấy một nam sinh gần hàng ghế đầu của khán đài “bịch” một tiếng ngã xuống đất, trước sau đều không có người, xem ra đây là người về cuối cùng trong bài thi thể chất.

Hai người họ lập tức ngừng cuộc trò chuyện, chạy xuống.

Tống Uẩn bước một bước hai ba bậc thang, trực tiếp đi thẳng xuống đường chạy gần lan can kim loại.

Khi Chu Tranh xuống đến nơi, cậu đã lật người nam sinh bị ngã kia lại, vỗ nhẹ vào má cậu ấy, cố gắng đánh thức cậu ấy dậy.

Nhìn được rõ khuôn mặt của cậu ấy, Chu Tranh không khỏi sửng sốt.

“Gọi 120 đi...” Tống Uẩn quay đầu, thấy cô đang ngẩn người: “Chu Tranh?”

“Ồ ồ.” Sau một hồi kinh ngạc, Chu Tranh nhanh chóng hồi thần, lấy điện thoại ra gọi 120, hai người đều chưa từng học sơ cứu, không dám tùy tiện động vào cậu bạn kia.

Vài nam sinh ở phía trước nghe thấy tiếng động nhanh chóng chạy lại, giáo viên đang đứng ở vạch đích cũng nhìn thấy cảnh tượng này.

Một nam sinh mặc đồ thể thao màu xám đến trước, quỳ xuống đất vỗ vai cậu ấy: “Quách Đa Kỳ! Tỉnh lại đi!”

Nghe thấy cái tên này, Tống Uẩn liếc nhìn Chu Tranh ở bên cạnh, sau đó nói với cậu bạn kia: “Không có việc gì đâu, bọn tôi đã gọi 120 rồi.”

Nghe những gì họ nói, cậu bạn kia thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn cảm ơn!”

Giáo viên thể dục và các bạn học khác nhanh chóng vây quanh, tranh nhau muốn giúp đỡ.

Trong lúc hỗn loạn, bác sĩ của trường vội vã từ chạy nhà thi đấu ra chen vào trong đám đông, sơ cứu cho cậu bạn kia.

Chu Tranh đứng ngoài đám đông, nhìn sắc mặt tái nhợt của Quách Đa Kỳ, không nhịn được hỏi: “Cậu ấy bị hạ đường huyết sao?”

Nam sinh kia có lẽ là bạn cùng phòng với cậu ấy, lắc đầu: “Không phải, chắc là cậu ấy uống thuốc giảm cân.”

Chu Tranh ngạc nhiên: “Thuốc giảm cân?”

“Ừ, cậu ấy bị bạn gái cũ trêu đùa tình cảm, muốn níu kéo người ta ở lại, thường xuyên thử các cách giảm cân nhưng không có hiệu quả nên thành ra thế này...”

Lời cậu bạn này nói qua loa hời hợt, nhưng lại làm dấy lên một làn sóng lớn trong lòng Chu Tranh.

Cô bạn gái cũ đi chơi đùa tình cảm người khác này, là cô sao?

...

Cô vẫn luôn dùng cụm từ “chia tay trong hòa bình” để kể về mối quan hệ bắt đầu nhanh mà kết thúc cũng nhanh này. Mặc dù lí do chia tay của cô rất nực cười nhưng cậu ấy cũng không nói gì, chỉ im lặng một lúc rồi trả lời “được”. Sau đó không dây dưa gì nữa kéo người bạn gái cũ là cô đây vào danh sách đen.

Vì thái độ thờ ơ của cậu ấy, cô đã từng nghĩ đó là trò chơi tình ái mà chỉ có cô đơn phương tham gia, không tránh khỏi cảm thấy hụt hẫng.

Sau khi gộp khu phía Đông vào lại, cô đã từng nhiều lần bắt gặp Quách Đa Kỳ trong khuôn viên trường, vốn cũng định chào hỏi nhưng đối phương đều phớt lờ ánh mắt của cô rồi lướt qua như người xa lạ.

Mà cậu bạn này lại nói với cô chuyện không phải là như vậy, rằng cậu ấy quan tâm đến cô nhiều hơn là cô nghĩ, vì chuyện đó mà bị stress nặng...

Thấy sắc mặt cô thay đổi, tâm trạng của Tống Uẩn vô cùng phức tạp.

Cậu chưa từng nghĩ tới, sự nhầm lẫn sẽ trở thành thế này...

Xe cấp cứu hú còi tiến vào sân vận động, Quách Đa Kỳ nhanh chóng được khiêng lên xe, đi cùng là giáo viên thể chất và bạn cùng phòng của cậu ấy.

Chu Tranh vô thức muốn lên xe đi cùng nhưng lại bị Tống Uẩn ngăn lại: “Cậu đi làm gì?”

“Tớ phải đi xem thử xem, cậu ấy chắc chắn là vì tớ...”

“Cậu ta không có quan hệ gì với cậu cả.” Tống Uẩn khó nói thành lời kéo cô sang một sân vận động khác, xe cứu thương phía sau nhanh chóng đóng cửa lại, hú còi rời đi.

Chu Tranh bị động đi theo cậu, trong lòng cảm thấy loạn cào cào.

Khi ra khỏi sân vận động, cô cuối cùng cũng hạ quyết tâm, rút tay ra khỏi tay Tống Uẩn: “Không được không được, tớ phải đi nói rõ ràng với cậu ấy là tớ không có chơi đùa tình cảm, là bởi vì thích nên mới ở bên nhau.”

Tống Uẩn cụp mắt nhìn cô, “ồ” một tiếng: “Vừa nãy không phải nói là hẹn hò qua mạng, cũng không có nhiều tình cảm lắm, đã lâu không còn cảm giác gì rồi sao?”

“...Anh trai à, đây là lúc để ghen sao?

“Ai ghen chứ.”

Chu Tranh quan sát sắc mặt cậu, thật sự không giống như là không vui.

Cô bình tĩnh lại suy nghĩ một lúc, dùng thân phận bạn gái cũ để đến bệnh viện cùng quả thật có hơi không ổn.

“Nhưng tớ vẫn cần phải xin lỗi, quyết định đơn phương chia tay ban đầu quả thật là có hơi vội vàng.”

Chu Tranh lấy điện thoại di động ra, đột nhiên lại nhớ tới một chuyện, lo lắng nói: “Cậu ấy chặn tớ, tớ không có số điện thoại của cậu ấy.”

Tống Uẩn im lặng đi theo phía sau cô, lúc này mới lên tiếng: “Vậy chúng ta nói chuyện trực tiếp đi, bây giờ tớ đang rảnh.”

Chu Tranh vẫn chưa phản ứng lại, ngẩn ngơ xoay người, nghi hoặc hỏi: “Gì cơ?”

Tống Uẩn dừng bước trên cây cầu giàn có mái che, cụp mắt nhìn xuống cô đang ở phía dưới bậc thang.

Gọng kính màu đen trên mặt phản chiếu cảm xúc không rõ ràng trong mắt cậu, trái tim Chu Tranh nhảy lên một cách khó hiểu.

Cậu ấy nói: “Không phải cậu muốn xin lỗi tớ sao? Tớ cảm thấy gặp mặt trực tiếp sẽ chân thành hơn nhiều.”

“??” Chu Tranh cảm thấy mình đơ luôn rồi.

Thấy vẻ mặt sững sờ của cô, Tống Uẩn từ trong túi lấy ra một chiếc điện thoại màu trắng, cúi đầu nhấn nhấn hai cái.

Cùng lúc đó Chu Tranh nhận được một tin nhắn từ người nào đó đã cho cô vào danh sách đen từ rất lâu về trước. Tài khoản duy nhất mà cô đặt biệt danh “Crush” xuất hiện trên đầu danh sách bạn bè.

[Crush được chọn duy nhất:.]

Tống Uẩn ngẩng đầu, lắc lắc điện thoại trong tay: “Cậu thích nhắn tin trên Wechat hơn, vậy cũng được.”

Chu Tranh: “!!!!!!”
Bình Luận (0)
Comment