Hôm Nay Chưa Biến Thành Thú Bông

Chương 121

Thanh âm hơi lộ ra tang thương khàn khàn, giống như là một cụ ông.

Mọi người dừng bước, xoay người thấy trên thuyền lại có một người xuống, đầu không cao, đi đứng nhanh chóng, ống quần xắn đến đầu gối, giống như một ông cụ thường làm việc ở trên thuyền.

Mấy người trẻ tuổi ban nãy, toàn bộ đi theo đằng sau ông, thái độ rất cung kính.

Ông lão đi lên bờ, cười tủm tỉm nói với Bạch Ấu Vi: “Cô bé, không phải sợ! Trên đảo chúng tôi rất an toàn, không có thú bông, cũng không có sương mù ăn thịt người, cháu ở đó sẽ rất an toàn, không cần lo lắng nơi ở và thức ăn, ngoại trừ không có tín hiệu Internet, trên cơ bản giống như cuộc sống trước kia.”

Bạch Ấu Vi tiếp tục diễn, khuôn mặt nhỏ nhắn thấp thỏm hỏi: “Nhưng mà… Đi trên đảo, có ai bắt nạt anh trai cháu và cháu không ạ?”

Cô hình như thật sự sợ hãi, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu, một tay túm góc áo Thẩm Mặc không buông.

Thẩm Mặc có thể cảm giác được bàn tay bé nhỏ của cô sờ hông của anh qua lớp áo phông mỏng…


Anh dùng ánh mắt cảnh cáo cô: Quy củ một chút.

Thế nhưng người ta đắm chìm trong biểu diễn căn bản không nhìn anh.

Ông lão cười xua tay: “Không ai bắt nạt mọi người.”

Sau lưng gã to con cũng đứng ra giải thích rõ: “Đừng nhìn nhóm chúng tôi chỉ là tổ chức dân gian, nhưng chỉ cần có làm việc, biểu hiện tốt, sẽ có cơ hội đi căn cứ an toàn do phía chính phủ xây dựng! Cho nên trên đảo an toàn các người có thể yên tâm, tuyệt đối không có người cố ý gây phiền toái cho các người.”

Thẩm Mặc không dấu vết đè lại cái tay tác quái kia, bình tĩnh hỏi: “Căn cứ an toàn gì, có thể nói một chút không?”

“Là Tô Châu phi cơ cứu cấp cấu xây dựng, đang ở đảo Tây Sơn, diện tích bên kia lớn hơn đảo Tam Sơn, vật tư cũng phong phú hơn. Có điều, bởi vì đội cứu hộ gần đó đều đưa người đến đó, cho nên bây giờ họ tiến hành hạn chế danh sách thu nạp.”

Thẩm Mặc: “Có biện pháp nào liên lạc với người bên kia không?”

Gã to con: “Ngày mai mọi người có thể nộp tư liệu trước, vận may tốt chưa biết chừng sẽ được chọn, lúc đó dĩ nhiên được đi căn cứ bên kia.”

Thẩm Mặc lại hỏi: “Nộp tài liệu cho ai?”

“Cho Chú Triệu là được.” gã to con chỉ chỉ ông cụ bên cạnh.

Vì vậy mọi người đều biết, ông cụ, người được gọi là Chú Triệu, là người duy nhất hiện nay có thể liên lạc với cơ cấu phía chính phủ, thảo nào mấy người trẻ tuổi này một mực cung kính ông.


Thẩm Mặc hứng thú không lớn đối với tổ chức cứu viện dân gian, nhưng cái căn cứ an toàn do phía chính phủ xây dựng lại gợi lên hứng thú của anh.

Nếu như nơi đó thật sự có nhân viên của chính phủ, anh có thể nhờ vào đó liên lạc với an toàn tổng thự địa phương bộ môn.

Đến nay anh vẫn không thể tin nổi, một cơ cấu lớn vận hành hoàn chỉnh, ngay ngắn có thứ tự, sau khi bị thú bông xâm lấn vậy mà không chịu nổi một kích, đã biến mất.

Bốn người thương lượng vài câu, quyết định lên thuyền.

Bọn họ để xe việt lại ở lại khu phục vụ, cầm hành lý mang theo người và một ít thức ăn lên thuyền, ở trên thuyền tìm hiểu được một số tin tức cụ thể từ trong miệng gã to con —

Ví dụ, mỗi người trên đảo đều có một chức trách riêng, có phụ trách bắt cá, có phụ trách đốn củi, có phụ trách thổi lửa nấu cơm, cho dù là người già, phụ nữ và trẻ em đều được phân công việc thích hợp của mình.

Nói chung, một câu nói có trả giá sẽ có thu hoạch.

Nếu như lười biếng, gây trở ngại người khác làm việc, hoặc là bắt nạt người nhỏ yếu, một khi phát hiện lập tức trục xuất khỏi rời đảo.


Cho nên, bầu không khí trên đảo cực kì tốt, mỗi người đoàn kết lại với nhau, thân ái hỗ trợ, thực sự là một dòng nước trong bên trong thế giới Tận Thế.

Đương nhiên, tất cả những thứ này đều do người trên thuyền kể. Sự thật như thế nào còn phải chờ về sau Nhóm Thẩm Mặc lên trên đảo mới biết.



Mặt hồ mênh mông tĩnh mịch, dưới màn đêm ngọn núi vờn quanh bốn phía, liên miên chập chùng, nguy nga tráng lệ, không biết đến khi ban ngày sẽ là cảnh tượng đẹp đẽ ngần nào.

Rất xa, thấy trong bóng tối có mấy điểm sáng.

Chờ thuyền cách rất gần, ánh sáng kia từng bước dày đặc, nối thành một dải, mặc dù không có hiệu quả như “Nhà nhà bật điện”, nhưng chênh lệch không xa.

Nhất là khi hoàn cảnh hoang tàn vắng vẻ xung quanh làm phụ trợ, mấy ngọn đèn dầu ấy không khỏi làm người ta sản sinh cảm giác trở về nhà.

Bình Luận (0)
Comment