Một thế giới êm đẹp đột nhiên nhảy ra trò chơi ăn thịt người, lại nhảy ra mê cung ăn thịt người.
— Trò chơi giống như quái thú tàng hình, vơ vét con mồi thích hợp xung quanh.
— Mê cung giống như lãnh chúa gian ác, không ngừng bành trướng địa bàn của mình.
Trước có sói sau có hổ khiến người ta cảm thấy không có đường sống.
Mọi người thảo luận ở khách sạn, nơi Triệu Kiến Đào đang ở truyền đến tiếng người xôn xao, sống âm thanh ồn ào, không biết là kêu la hay mắng.
Thầy Thừa nghe tiếng động thì lắc đầu, “Nếu phát hiện trò chơi, dọn đi là được, tại sao phải hại người…”
“Ta qua xem một chút.” Thẩm Mặc đứng lên nói, “Tránh cảnh bạo loạn lớn.”
“Tốt, đi xem thử ~” Bạch Ấu Vi cảm thấy rất hứng thú, “Tôi nói với mọi người nhé, ông lão kia không đơn giản, nhóm người kia chưa chắc đã áp chế được ông ta.”
Đàm Tiếu mở to hai mắt: “Không thể nào, không phải là một ông cụ à? Còn có bản lĩnh nào khác hả?”
“Qua xem là biết.” Bạch Ấu Vi cười khanh khách trượt xe lăn đi ra ngoài.
Bọn họ đến nơi ở của Triệu Kiến Đào.
Vẫn ở dưới bóng cây lớn dán thông báo, năm mươi mấy người túm tụm. Ngoài dự đoán là hiện trường ầm ĩ thì ầm ĩ, trật tự không quá loạn.
Triệu Kiến Đào đứng giữa đám người, khuôn mặt không hề hoảng loạn, giọng nói bình tĩnh nói từng câu từng chữ với mọi người:
“Tôi biết! Rất nhiều người khó tiếp nhận thông tin này, thế nhưng xin mọi người hơi suy tư! Làm sao tôi không đau lòng?! Làm sao tôi không khó chịu?!
Nếu như có thể, tôi cũng hy vọng thiên hạ thái bình, người người an cư lạc nghiệp! Nhưng chỉ dựa vào sức mạnh của một mình tôi, không làm được!!!
Mọi người nghĩ tôi chưa từng chạy trốn ư? Nhưng mà trốn đi đâu? Các người nói cho tôi biết! Trốn đi chỗ nào?! Chỗ nào không có trò chơi! Mọi người nói! Nói đi!
Cái trò chơi trên đảo Tây Sơn là trò chơi có phạm vi lớn nhất gần đây!
Chỉ cần có nó ở đây! Trò chơi khác không đến gần!
Vì an toàn của mọi người, tôi không thể không làm người ác! Tôi tìm người gặp nạn từ bên ngoài đến, mỗi tuần mỗi tuần không gián đoạn tặng người lên đảo, thỏa mãn ham muốn của nó! Chính vì thế chỗ của chúng ta bình yên vô sự đến bây giờ!
Chỉ khi nó no rồi, chúng ta sẽ an toàn!
Chỉ khi nó no rồi, chúng ta có thể tiếp tục sinh hoạt ở nơi này!
Chẳng muốn trả giá, muốn sống ngày tháng bình thường, làm sao được?! Có ai cảm giác mình có thể làm tốt cho tôi, hiện tại đứng ra! Triệu Kiến Đào tôi tuyệt đối không nói hai lời! Tôi lập tức chắp tay nhường vị trí chủ đảo cho người đó!!!”
Vẻ mặt mọi người khác nhau, tiếng bàn tán dần dần thay đổi.
Có người nói: “Thật ra Chú Triệu cũng không dễ dàng…”
“Chú Triệu cũng vì an toàn của nhóm chúng ta…”
“Chú Triệu chọn người đi trên đảo đều không phải là người tốt, bà thím Hà đó mỗi ngày chiếm tiện nghi nhỏ khắp nơi, thích bàn tán tin đồn rắc rối của người khác, không chịu yên tĩnh.”
“Đúng vậy, Chú Triệu làm như vậy có lý của chú ấy…”
Đàm Tiếu trố mắt đứng nhìn, loại đảo ngược này dường như mở ra cánh cổng đến thế giới mới đối với anh —
Rõ ràng hung thủ hại chết nhiều người đứng ở chỗ này, không có việc gì, kinh khủng hơn là… Anh đứng nghe cũng thấy những điều chú Triệu nói có lý giống những người này!
Đàm Tiếu quay đầu nhìn Bạch Ấu Vi.
Bạch Ấu Vi chống cằm xem cảnh này, hơi nhếch khóe môi trên, mang theo vài phần hả hê xem náo nhiệt.
Anh khom lưng cúi xuống, “… Sao có thể như vậy?”
Bạch Ấu Vi nói: “Tất cả người ở đây đều là Triệu Kiến Đào tỉ mỉ tuyển chọn ở lại, bọn họ đều có một đặc điểm, đó chính là… Không có não. Nói uyển chuyển một chút, chính là khuyết thiếu năng lực phân tích tự chủ, dễ dàng chịu ảnh hưởng, bị tẩy não.”
Cô nói xong, cười khanh khách nhìn Đàm Tiếu: “Thật ra cậu cũng rất phù hợp với đặc điểm này. Nào ~ nói thử coi, vừa rồi cậu có cảm thấy bọn họ nói rất có lý không?”
Đàm Tiếu lập tức ưỡn ngực: “Không có, không có!”