Bạch Ấu Vi biết hạt giống hoa là cái gì, những người khác trong phòng không hiểu.
Cô thoáng nhướn mày, nhìn biểu cảm Ngô Lệ Lệ căng thẳng trước mắt, không khỏi cười: “Đến mức đó à, chơi lớn như vậy.”
Đây là tiết tấu định diệt sạch cả đảo.
Đôi mắt Ngô Lệ Lệ đỏ lên, “Bọn họ đều điên rồi, hoàn toàn tin lời Triệu Kiến Đào nói, không ai tình nguyện đi cùng tôi, còn nói muốn đi bên ngoài kéo người đến đảo trò chơi! Hiện tại ở bên ngoài không có bao nhiêu người sống! Cả tuần nay Triệu Kiến Đào chỉ tìm được bốn người các người mà thôi, ông ta sớm muộn sẽ kéo toàn bộ người ở đây vào!”
Thẩm Mặc cười một cái, toát ra vẻ coi thường: “Đúng là bên ngoài hiện giờ chẳng có mấy người. Lúc chúng tôi đến, trên đường không gặp một chiếc xe. Nếu như bọn họ cứ canh giữ ở đây, cuối cùng chẳng qua là tự diệt vong.”
Ngô Lệ Lệ cắn ngón tay, cả người chìm trong tâm trạng vô cùng lo lắng và giận dữ.
“Chuyện này ai nói chuẩn xác chứ? E rằng chưa biết chừng có kẻ xui xẻo bị bọn họ tìm được cũng nên… Ngược lại, tôi không ở đây nổi nữa, các người cũng đi nhanh lên! Tôi không muốn liên lụy các người.”
Bạch Ấu Vi ngẹo đầu quan sát cô, “Hơi kỳ lạ nhé, vì sao cô đột nhiên trào dâng tinh thần chính nghĩa như thế? Lẽ nào cô muốn báo thù cho Trương Kỳ?”
Ngô Lệ Lệ ngẩn người, “Tôi… Tôi không biết, tôi cảm thấy… Buồn nôn, rất ghê tởm! Những người này, cái đảo này, tất cả đều ghê tởm!”
Dừng hai giây, cô lại ngỡ ngàng thì thào: “Thật ra, tôi có khác gì bọn họ.. Nếu như không phải bởi vì Trương Kỳ xảy ra chuyện, ta… có lẽ tôi cũng tin lời Triệu Kiến Đào…”
Nhắc tới Trương Kỳ, nước mắt Ngô Lệ Lệ lần nữa trào dâng, cắn răng nói: “Tôi đã hại chết Trương Kỳ, không thể để bọn họ hại người khác!”
Bạch Ấu Vi cười không sao cả: “Vậy chúc cô nhiều may mắn!”
Ngô Lệ Lệ dùng sức mấp máy môi, sau đó căng thẳng nhìn bên ngoài cửa, cảm giác thời gian mình dừng lại hơi dài, căn dặn Bạch Ấu Vi một lần cuối cùng: “Tôi muốn đi thật nhanh, mọi người cố hết sức nhanh tay lên.”
Nói xong, vẻ mặt cô vội vàng bỏ đi.
…
Khoảng năm, sáu giờ, Thẩm Mặc, Bạch Ấu Vi, Đàm Tiếu và thầy Thừa ngồi thuyền rời khỏi đảo Tam Sơn.
Triệu Kiến Đào không tới, bảo Tôn Vĩ lái thuyền tiễn bọn họ đi. Có lẽ bởi vì kiêng dè hai người chơi Thẩm Mặc và Bạch Ấu Vi thông quan trò chơi.
Sau khi Bạch Ấu Vi lên thuyền, biết được Ngô Lệ Lệ rời đảo sớm hơn bọn họ một bước, cô hơi ngạc nhiên, hỏi: “Cô ta đi một mình à?”
Tôn Vĩ gật đầu một cái, trên gương mặt gã to con toàn phiền muộn, “Trước đây Lệ Lệ đi lên đảo, chính là một mình lái thuyền đến, vừa nãy cô ấy nhờ mang hành lý lên thuyền giúp, sau đó chèo thuyền đi.”
Bạch Ấu Vi cười ha ha hỏi anh: “Hình như anh rất thích cô ta, sao không đi cùng cô ta?”
Tôn Vĩ mất tự nhiên đỏ mặt, “Có thể đi đâu hả? Bên ngoài nguy hiểm như vậy, cô ấy chỉ làm mình làm mẩy, sớm muộn sẽ trở về.”
Bạch Ấu Vi nghe xong cười, muốn nói cái gì, lại cảm thấy không cần thiết… Nếu Ngô Lệ Lệ đã quyết tâm, cô cần gì phải can thiệp hả?
Bạch Ấu Vi im lặng, híp mắt thảnh thơi ngắm phong cảnh.
Thẩm Mặc liếc nhìn cô một cái, tương tự giữ im lặng.
…
Sau khi thuyền cập bờ, Tôn Vĩ lái thuyền quay về đảo Tam Sơn.
Nhóm Thẩm Mặc trở lại khu phục vụ.
Xe và hành lý đều ở đây, đống lửa cũng còn nguyên xi, nói rõ mấy ngày nay không ai đi ngang qua nơi đây.
Bốn người ngồi trên xe chuẩn bị xuất phát một lần nữa.
Thẩm Mặc vặn chìa khóa xe, nghe Bạch Ấu Vi yếu ớt thở dài:
“Aizz…”
Anh dừng lại, hỏi: “Sao vậy?”
Bạch Ấu Vi chống cằm nhìn ngoài cửa sổ xe, chậm rãi nói: “Em luôn cảm thấy, sẽ bỏ qua một phong cảnh xinh đẹp, có phần thất vọng.”
Ở trong game, Ngô Lệ Lệ biểu hiện nhát gan và ngu xuẩn, người trên đảo đều cảm thấy cô không có kiến thức, ngay cả Triệu Kiến Đào cũng tự cho là nắm trong tay toàn cục. Chẳng ai nghĩ tới, số mạng của tất cả mọi người trong lúc yên lặng bị một người phụ nữ thay đổi.
— Hạt giống hoa sẽ lớn lên thành biển hoa trong 24 giờ đồng hồ, nếu như người trên đảo không kịp chạy thoát sẽ trở thành chất dinh dưỡng, cũng không biết thời kỳ nở hoa kéo dài bao lâu đây?
Bạch Ấu Vi nhắm mắt lại, tưởng tượng hình ảnh kia, khóe môi hơi cong…