Bạch Ấu Vi nhìn sang theo ánh mắt cậu bé.
Là nhóm người mà Thẩm Mặc và Đàm Tiếu vừa nghe ngóng được tin tức.
Lúc này những người đó đang nhìn chằm chằm vào bọn họ, dường như đang hiếu kỳ bọn họ có thực sự lấy ra đạo cụ làm giao dịch với cậu bé hay không.
“Chưa biết chừng bọn họ trêu đùa em đấy.” Bạch Ấu Vi cong khóe môi, cười xấu xa, “Người lớn thích nhất giễu cợt trẻ con. Cái gì mà chỉ cần làm xong bài tập sẽ để em xem phim hoạt hình, nhưng đợi em làm xong, lại lấy cớ sai em đi làm việc khác. Em không sợ bọn họ đùa giỡn mình à?”
Bé trai nhíu mày một cái, nghiêm túc nói: “Sẽ không, em tuổi còn nhỏ, cùng đi vào trò chơi, bọn họ có thể kéo em làm đệm lưng, cho nên chắc chắn họ sẽ mang em theo.”
Bạch Ấu Vi mỉm cười: “Em rất thông minh.”
Đàm Tiếu nghe rõ, không nhịn được hỏi: “Nếu biết bọn họ sẽ kéo em làm người chịu tội thay, có đạo cụ hay không đâu quan trọng? Tại sao họ không để cho em gia nhập vào đội?”
“Không có đạo cụ thì em thật sự phải làm đệm lưng.” Bé trai nói, “Nếu có đạo cụ, em chưa hẳn đã phải chết.”
Chuyện sống sống chết chết được nói ra từ miệng một đứa bé mười tuổi, ít nhiều khiến người ta thổn thức đôi phần.
Cả nhóm nhìn nhau, trong khoảng thời gian ngắn không nói chuyện.
Có lẽ nhìn ra nhóm người Bạch Ấu Vi không có hứng thú với bản đồ, bé trai một lần nữa cố gắng đẩy mạnh tiêu thụ đồ vật khác:
“Ngoại trừ bản đồ, em có thể giúp mọi người tìm được thức ăn, lương khô và rau dưa tươi mới, còn có một ít thuốc men khẩn cấp. Chỉ cần một cái đạo cụ, em có thể tìm giúp mọi người mấy thứ này.”
Bạch Ấu Vi khẽ gật đầu một cái, lạnh lùng từ chối cậu: “Cậu bé, chúng tôi sẽ không mua những thứ này. Ở trong mê cung, giá trị đạo cụ vượt qua xa thức ăn và dược phẩm.”
Gương mặt bé trai để lộ vẻ thất vọng. Cậu mím môi một cái, chỉ có thể buông tha, cúi đầu đi về.
Thừa Úy Tài nhìn mà sốt ruột. Ông là một giáo viên, không quen nhìn cảnh một đứa bé chịu khổ, vội vàng đuổi theo ngăn cản đứa bé kia:
“Aizz, anh bạn nhỏ, cháu đừng muốn mua đạo cụ nữa, cũng đừng tin đội ngũ mấy người đó cho gia nhập vào. Tuổi cháu còn nhỏ, dễ bị người ta lợi dụng, cứ tìm một chỗ ẩn nấp, sống cuộc sống thoải mái…”
“Thầy Thừa, cậu bé như thế, bất kể giấu ở đâu đều vô dụng.” Bạch Ấu Vi gọi bọn họ lại, “Này, cậu bé, em có nghĩ đến việc gia nhập vào nhóm chúng tôi không?”
Bé trai sửng sốt, xoay người, ánh mắt nghi ngờ nhìn Bạch Ấu Vi.
Bạch Ấu Vi nói: “Trong lòng em hiểu rất rõ!? Chúng tôi dám vào mê cung đã nói lên thực lực mạnh hơn gã tên anh Phi kia.”
“Các người… Cần kéo em vào mê cung làm đệm lưng à?” Bé trai chần chừ hỏi.
Cậu không thể không hoài nghi như vậy.
Nếu không tại sao người ta bằng lòng chứa chấp cậu? Không phải người lớn đều coi thường con nít à?
Bạch Ấu Vi vui vẻ bật cười: “Ha ha ha ha ha! … Đệm lưng… Thứ đồ kia chỉ có người sợ chết cần dùng đến! Trong tay tôi có một đống đạo cụ chưa dùng hết, còn thiếu cái đệm lưng nhỏ xíu như em à?”
Mặt cậu bé nhỏ lên, ánh mắt sáng ngời, ôm hy vọng hỏi: “Mọi người thực sự để em gia nhập vào đội à?”
“Dĩ nhiên không phải không có điều kiện, dù sao chỗ chúng tôi không phải trạm kiểm soát.” Bạch Ấu Vi nhếch khóe môi, thờ ơ nói, “Chỉ cần em có thể còn sống rời khỏi mê cung, tôi cho phép em gia nhập, hơn nữa đưa cho em một cái đạo cụ.”
Bé trai ngẩn ngơ, “… Sống, rời khỏi mê cung?”
“Không sai.” Bạch Ấu Vi nhìn cậu, “Nếu muốn trở thành đồng đội, ít nhất phải có hiểu biết về năng lực của nhau!? Nếu như vào mê cung chỉ biết khóc nhè, tôi không nhận loại đồng đội này.”
Bé trai: “Em chưa bao giờ khóc nhè!”
“Vậy suy nghĩ thật kĩ đi!” Bạch Ấu Vi miễn cưỡng nói, quay đầu xem Thẩm Mặc, “Mấy giờ chiều chúng ta vào mê cung hả anh?”
“2 giờ.” Thẩm Mặc trả lời.
“Được.” Bạch Ấu Vi lần nữa nhìn về phía bé trai, “Nếu như em suy nghĩ kỹ, hai giờ chiều tập hợp với chúng tôi ở đây, ta cùng vào mê cung.”
…