Hôm Nay Chưa Biến Thành Thú Bông

Chương 2

Chuyện quái gì vậy?!

Bạch Ấu Vi khẩn trương túm lấy cỏ xanh dưới thân, ngón tay tóm vào bùn đất, xúc cảm ẩm ướt lạnh lẽo, vô cùng chân thật.

Đây không phải ảo giác, càng không phải nằm mơ!

Bọn họ thật sự đi từ cao tốc đến nơi không biết tên này trong nháy mắt!

Ban nãy giọng nói kia nói cái gì trò chơi, chẳng lẽ…… Đây là nguyên nhân mọi người biến thành thú bông sao? Không thể khỏi nơi này thì sẽ biến thành thú bông?

Một tia run rẩy trào dâng trong lòng, trái tim nặng trĩu bắt đầu nhảy lên thình thịch, Bạch Ấu Vi đỡ hai chân chết lặng, làn da túa lên mồ hôi lạnh.

Thẩm Mặc đứng cách cô không xa, cảnh giác đánh giá quanh mình, sắc mặt khó coi tương tự.

Ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi mặt đất, đám mây trắng tinh duỗi mình, gió nhẹ thổi vào mặt mang theo mùi cỏ xanh nhàn nhạt. Ở thời tiết tươi đẹp thích hợp dạo chơi ăn cơm dã ngoại này, mỗi người đều không dám hành động thiếu suy nghĩ.

“Đây là nơi nào……” Người phụ nữ tóc dài ngẩng đầu, vẻ mặt hoảng sợ, “Không phải chúng ta vừa ở trong xe à? Ông xã, chúng ta phải về nhà, chúng ta về nhà, không đi đâu hết……”

Ông chồng người phụ nữ đẩy vợ mình ra, nét mặt phẫn hận nói: “Gã đầu trọc kia đâu? Chẳng phải anh nói không sao à?!”


“Đúng vậy, anh nói có thể đi, chúng ta mới đi cùng!”

“Đậu xanh! Tôi biết ngay gã không phải người tốt mà! Bằng không làm sao dám đi đầu tiên? Tôi thấy anh cố ý dắt mũi chúng ta!”

“Mẹ nó, thằng cháu trai này……”

Mọi người sôi nổi mắng, phảng phất quên sạch ban nãy họ đã cảm kích người đàn ông dẫn đầu như thế nào.

Bạch Ấu Vi yên lặng đếm những người này. Thêm cô nữa, tổng cộng mười bảy người.

Quả thật không có người đàn ông vạm vỡ đầu trọc ở đây. Tại sao? Mọi người đi tuyến đường giống nhau, vì sao anh ta không dính? Chẳng lẽ điểm mấu chốt để kích hoạt trò chơi còn tiềm tàng?

Thật sự rất kỳ quái…… Rõ ràng rơi vào quỷ dị hoàn cảnh như vậy, vì sao ngoại trừ sợ hãi, dưới đáy lòng cô mơ hồ có phần kích động? Cô đang chờ đợi cái gì?

“Mọi người nghe tôi nói……” Một người đàn ông trung niên mặc vest lên tiếng, “Việc đã đến nước này, oán trách không giải quyết được bất cứ vấn đề gì. Chỉ có mọi người đồng tâm hiệp lực, đoàn kết lại, mới có hy vọng rời đi nơi này. Tôi vừa quan sát tổng thể, hình như nơi này là một cái sân thể dục, phía trước có đường chạy, có ai tình nguyện đi cùng tôi qua xem không?”

Vừa rồi ông ta lái một chiếc Mercedes, ăn mặc cũng giống doanh nhân thành đạt, lên tiếng rất có lực thuyết phục. Không ít người đều đồng ý đề nghị của ông ta.

Một cô gái trẻ tuổi đeo kính sợ hãi mở miệng: “Có nguy hiểm hay không?”

Một thanh niên tóc vàng khác cà khịa cô cô: “Có nguy hiểm thì sao? Chẳng lẽ không làm gì cả, ngồi ở chỗ này chờ chết với cô chắc?!”

Cô gái ấm ức nhìn về phía bạn trai mình.

Chàng trai khéo đưa đẩy, lập tức hát đệm: “Người anh em đừng nóng vội, em ấy chỉ lo lắng chúng ta xảy ra chuyện, rốt cuộc mọi người đều không biết đây là địa phương nào……”

Người đàn ông trung niên trầm ngâm một lát: “Sự lo lắng này không phải không có khả năng, tuy rằng trước mắt không có nguy hiểm, nhưng dù sao với chúng ta mà nói nơi này cũng là xa lạ. Tôi thấy chi bằng như vậy, phụ nữ và người già ở lại, cánh đàn ông đi dò đường trước với tôi.”

Thẩm Mặc ngẫm nghĩ, quay đầu nói với Bạch Ấu Vi: “Em chờ tôi ở đây, tôi đi trước nhìn xem.”

“Không được!” Bạch Ấu Vi dùng sức túm chặt cánh tay anh.

Tiếng “Không được” cô nói chém đinh chặt sắt, ngoài ý muốn vang dội, dẫn tới những người khác đều nhìn qua.

Thẩm Mặc là người cao nhất bên trong cánh đàn ông, dáng người thon dài, khí chất hiên ngang, khi xắn cổ tay áo để lộ cánh tay rắn chắc, vừa thấy chính là giá trị vũ lực không thể thiếu. Nếu anh không đi, thực lực “tiểu đội dò đường” này sẽ suy giảm mạnh.


Thanh niên tóc vàng ban nãy liếc cô: “Em gái à, thời điểm liên quan đến tánh mạng như thế này đừng tùy hứng, không làm rõ ràng tình huống như thế nào tìm ra đường về?”

“Đã liên quan đến tánh mạng còn phân chia nam nữ cái gì?!” Bạch Ấu Vi dường như đột nhiên thay đổi thành người khác, giọng điệu bén nhọn nói, “Tôi chẳng quen biết ai trong mấy người, nếu anh ấy xảy ra chuyện ai sẽ quản người què như tôi? Chỉ sợ các người cả đám chạy còn nhanh hơn thỏ!”

Bạch Ấu Vi túm Thẩm Mặc, nhìn thẳng vào mắt anh: “Thẩm Mặc anh từng đồng ý với tôi, sẽ bình an đưa tôi đến Dương Châu! Hiện tại anh đã ném tôi lại nhanh như thế à?!”

Mấy người phụ nữ cũng để lộ vẻ mặt chần chờ, sôi nổi nhìn về phía người đàn ông của mình. Cánh đàn ông đi hết, để lại toàn người già, phụ nữ và trẻ em, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì sao? Tuy nói Bạch Ấu Vi khẳng định là người thảm nhất, nhưng các cô cũng không tốt hơn là bao.

“Ông xã, em đi cùng anh, ở nơi này em sợ hãi……” Người phụ nữ tóc dài cũng sửa lại chủ ý.

“Không bằng mọi người đều đi cùng nhau.” Có người làm người hòa giải, đề nghị, “Tôi thấy nơi này cũng không có gì cần thăm dò, ngoại trừ mặt cỏ chính là đường chạy, xa hơn chút chính là rừng rậm.”

“Chẳng lẽ chúng ta cần xuyên qua đi rừng rậm à?”

“Không biết, chi bằng đi xem biểu ngữ bên kia trước, tôi luôn cảm thấy cái biểu ngữ kia rất kỳ quái……”

“Đi qua xem, chưa biết chừng có manh mối.”

Mọi người vừa nói chuyện vừa đi về hướng biểu ngữ “Rùa thỏ thi chạy”.

Thẩm Mặc khom lưng bế Bạch Ấu Vi lên, đuổi kịp đội ngũ phía trước.

Bạch Ấu Vi ôm cổ anh, hốc mắt đỏ ửng, tiếng nói khôi phục sự mềm mỏng lúc ban đầu, song sự bướng bỉnh không giảm nửa phần:


“Có phải anh hối hận đúng không? Có phải anh cảm thấy tôi là gánh nặng đúng không?…… Bây giờ cho dù anh hối hận cũng đã chậm! Thẩm Mặc, anh đừng hòng vứt bỏ tôi!”

Phảng phất chứng minh lời nói chính mình không giả, Bạch Ấu Vi càng dùng sức ôm cổ anh, ánh mắt quật cường.

Thẩm Mặc bị cô siết chặt làm đau đớn, ngoài ý muốn phát hiện lực của tay cô không nhỏ. Ngay sau đó, anh nghĩ đến có lẽ bởi vì từ nhỏ cha mẹ cô đã không ở bên người, cho nên cô khuyết thiếu cảm giác an toàn.

Nghĩ như thế, anh không nổi giận, hòa nhã nói: “Tôi sẽ không bỏ mặc em.”

Bạch Ấu Vi bán tín bán nghi nhìn anh.

Trong lòng Thẩm Mặc cũng nghi ngờ, tình hình thân thể và tính cách của Bạch Ấu Vi hiển nhiên không tốt lắm, tại sao dì Vương không đón em ấy về bên cạnh để tiện chăm sóc?

“Các người xem, phía dưới biểu ngữ hình như có người!”. ngôn tình sủng

Mọi người nghe tiếng vọng qua, suy nghĩ của Thẩm Mặc cũng bị cắt ngang theo đó.

Theo khoảng cách càng ngày càng gần, bóng người phía dưới biểu ngữ dần dần rõ ràng.

—— Đó là một người có lối ăn mặc kiểu quý ông, mặc áo sơ mi trắng cổ cồn, áo bành tô màu đen, đầu đội khăn trùm đầu mô phỏng con thỏ, đôi tai thỏ rất dài phá lệ nổi bật. Còn cặp mắt màu đỏ kia đang nhìn chằm chằm bọn họ.

Bình Luận (0)
Comment