“A…” Đàm Tiếu nhìn loại đề bài chi chít, hơi mờ mịt, “Đến lượt tôi chọn à…”
Bạch Ấu Vi nói: “Đàm Tiếu, cậu chọn loại đề mình không am hiểu ấy.”
Tất cả mọi người trong sân chơi ngạc nhiên.
Chọn đề mục, đương nhiên phải chọn cái mình sở trường! Nếu không không đáp được thì sao?!
Coi như bởi vì lợi ích của một người, Bạch Ấu Vi muốn Đàm Tiếu lựa chọn đề mục cô am hiểu. Làm sao cô xác định, loại đề Đàm Tiếu không am hiểu vừa vặn là cái cô am hiểu hả?
Mọi người bị câu nói của Bạch Ấu Vi làm hoang mang, thậm chí hoài nghi đầu óc cô có bị úng nước không!
Phan Tiểu Tân không nhịn được nói với Bạch Ấu Vi: “Chị Vi Vi, bây giờ Đàm Tiếu là 0 điểm.”
0 điểm, không điểm để trừ, một khi đáp sai sẽ giống như những người vừa rồi, lưng ghế quay lại, sau đó biến mất không giải thích được!
“Không sao, cậu ta có mảnh ghép trò chơi.” giọng nói Bạch Ấu Vi nhẹ nhàng, “Tôi có một ý nghĩ, cần cậu ta thử giúp tôi.”
“Ý nghĩ gì?” Đàm Tiếu lập tức tò mò hỏi.
Bạch Ấu Vi miễn cưỡng xua tay: “Bây giờ nói cậu cũng không nghe hiểu, mau chọn đề mục đi!”
Đàm Tiếu: “Nhưng chẳng có cái nào em am hiểu cả.”
Bạch Ấu Vi liếc mắt: “Vậy chọn cái cậu không am hiểu nhất!”
Đàm Tiếu rối rắm một lúc, nói với quan giám sát: “Ồ… Tôi chọn số học!”
Trong nháy mắt, những tấm bảng khác tắt điện, chỉ có bảng số học màu đỏ sáng bắt mắt.
Quan giám sát không tiếng động “Xem” Bạch Ấu Vi một lúc, bắt đầu đọc đề:
“Đề số 3, một con gà có hai cái chân, tám con gà có bao nhiêu chân?”
Bốn lựa chọn theo thứ tự là:8 chân;1 chân;2 chân;16 chân.…
Cả sân chơi im phăng phắc.
Mọi người: “…”
Đến tấu hài hả?
Tới sỉ nhục chỉ số IQ của chúng tôi hả?!
Chẳng lẽ đầu óc anh ta đột nhiên thay đổi? Nhưng anh ta chọn là đề số học! Không phải đề đố vui!
Bạch Ấu Vi cười xùy ra tiếng, “Ha ha ha lợi hại! Đàm Tiếu, cậu sẽ trở thành chúa cứu thế, cậu có biết không! Ha ha ha tại sao buồn cười như vậy!”
Đàm Tiếu nhìn chằm chằm màn hình tinh thể lỏng của mình, hơi há hốc mồm. Anh gãi đầu, không nhịn được quay đầu hỏi Bạch Ấu Vi: “Đề này có bẫy rập không?”
Ngay cả chỉ số IQ cỡ như anh đều cảm thấy đơn giản quá mức.
Bạch Ấu Vi cười khanh khách nói: “Câm miệng! Cậu đừng bối rối vì đề bài đơn giản như thế, cẩn thận nói nhầm một chữ, hệ thống sẽ đánh giá cậu rò rỉ đáp án rồi loại cậu đấy!”
Đàm Tiếu bị dọa cho giật mình, mau chóng ngậm miệng.
Thẩm Mặc cũng đang cười, khóe miệng thoáng cong lên, cười một cách kiềm chế hơn Bạch Ấu Vi.
“Xem ra, có người bị kim đồng hồ may mắn chọn trúng, đều có thể trả lời bất kể chọn đề mục nào.” Anh nói.
“Trò chơi này quả thực quá tri kỉ.” Bạch Ấu Vi rất vui vẻ, “Thì ra đề mục không có sẵn mà được chắt lọc từ tri thức trong bộ não của người được kim đồng hồ chọn trúng, sau đó biến thành đề mục thực tế!”
“Có lẽ vì tính cân bằng!” Thẩm Mặc nói, “Kiến thức của mỗi người đều có khu vực điểm mù. Trò chơi lợi dụng điểm này để chúng ta hình thành quan hệ đối kháng với nhau, đồng thời trò chơi cần bảo đảm có tính chính xác nhất định trong quá trình đáp đề, tránh cảnh tất cả ngỏm củ tỏi quá nhanh…”
Thế nhưng trò chơi không ngờ có loại người như Đàm Tiếu tồn tại.
Điểm mù trong kiến thức của anh ta đã lớn đến mức hệ thống buộc lòng phải ra đề mục trong phạm vi nhận thức của trẻ con.
“Aizz, vừa rồi em còn lo lắng có lãng phí một mảnh ghép trò chơi không, không ngờ dễ dàng như vậy.” Bạch Ấu Vi vui sướng hài lòng, “Những đề về sau cứ để Đàm Tiếu đi chọn! Thông quan siêu cấp ung dung nha! ~ Này, quan giám sát, cái này có được tính là bug trò chơi không?”