Hôm Nay Chưa Biến Thành Thú Bông

Chương 239

Thẩm Mặc ngạc nhiên, “Em không ngại à?”

“Trò chơi mà, chú ý cái gì.” Bạch Ấu Vi nhắm mắt lại, chậm rãi nói, “Hơn nữa em có mỗi cái váy đã hỏng, giặt nó làm gì…”

Thẩm Mặc: “Khăn lau có thể giặt, tại sao không thể giặt một cái váy.”

Bạch Ấu Vi: “…”

Cô đau đầu.

“Tranh thủ lúc em bị bệnh không còn sức lực, anh cứ chọc giận em đi.” Bạch Ấu Vi nói đầy ấm ức, “Đưa em sang phòng ngủ, em cần nghỉ ngơi.”

Thẩm Mặc cười khẽ, ôm cô sang phòng ngủ.

Ba phòng ngủ na ná như nhau, Thẩm Mặc tùy tiện chọn một phòng. Bên trong có rất nhiều thú bông, trên bàn, trên mặt đất, trên bệ cửa sổ, trên giường cũng có. Anh đặt Bạch Ấu Vi xuống, quờ tay lướt qua trên giường khiến vô số con gấu bông rơi đầy trên mặt đất.

Sau đó anh đi sang phòng ngủ bên cạnh, lấy ra ba bộ quần áo của nữ từ tủ quần áo, phong cách cổ điển, lộng lẫy và tinh xảo, đầy đủ vớ và trang sức, tựa như chuẩn bị cho búp bê Lolita.


Bạch Ấu Vi nằm xuống giường đã buồn ngủ. Thấy Thẩm Mặc cầm quần áo quay về, cô ngước mắt lên và tùy ý chọn bộ màu đen.

Thẩm Mặc nhìn hai bộ khác, hỏi cô: “Em chắc chắn chọn bộ này à?”

“Ừm.” Bạch Ấu Vi uể oải nói, “Quần áo tình nhân mà.”

“…” Thẩm Mặc cúi đầu xem áo phông màu đen mình mặc, im lặng một lúc.

Anh trả lại hai bộ quần áo. Khi quay về phòng ngủ, Bạch Ấu Vi đã ôm bộ quần áo màu đen kia và ngủ thiếp đi. Chắc cô quá buồn ngủ, vẫn quấn khăn tăm, quấn chăn, chưa kịp thay quần áo.

Thẩm Mặc ngồi xuống bên cạnh giường, sờ trán của cô, cô không hề có cảm giác, chìm trong giấc ngủ yên bình.

Sau khi tắm xong, nhiệt độ cơ thể hơi hạ xuống, không nóng nổi như vừa nãy, nhưng gương mặt cô vẫn hồng hồng, hơi âm, lông mày thoáng cau lại, giống như một con mèo nhỏ khó chịu.

Thẩm Mặc vén tóc mái trên trán cô, sau đó đứng dậy và bước ra khỏi phòng.

Anh đi vào phòng tắm.

Cái váy ẩm ướt bẩn thỉu vẫn ở đó, nằm nhăn nhúm bên cạnh bồn rửa mặt, không khá hơn cái giẻ lau là bao.

Thẩm Mặc mở vòi nước giặt quần áo.

Anh giặt rất nhanh, giống như hồi còn trong quân đội, lanh lẹ vò sạch vết bẩn, thay nước sạch giặt lại một lần, vắt khô, giũ ra —

Đùng!

Giọt nước đọng trên thân váy rớt xuống như cơn mưa, sáng long lanh.

Thẩm Mặc cười thầm.


Cái váy này rách thật đáng tiếc, anh cảm thấy cô mặc đồ trắng rất đẹp.

Bên ngoài có người gõ cửa, rầm rầm rầm.

“Ai ở trong vậy?” Đàm Tiếu la hét ở bên ngoài, “Tôi muốn tắm! Cả người toàn bùn đất!”

Lý Lý đi sau nói: “Tắm xong cậu mặc cái gì?!”

“Anh quản lý tôi mặc gì hả! Đâu phải mặc quần áo của anh!”

“Tôi sợ đến lúc đó cậu trần truồng chọc mù mắt tôi thôi!”

Đàm Tiếu cười to: “Ha ha ha ha đồ con gà bốn mắt! Không đeo kính chẳng khác nào mù dở!”

Lý Lý: “Đậu xanh!”

Hai người cãi nhau ầm ĩ.

Thẩm Mặc mở cửa, Đàm Tiếu đứng ngoài ngạc nhiên, “… Anh Mặc, anh đang tắm à?”


“Không.” Thẩm Mặc tránh ra, thản nhiên nói, “Đi tắm đi! Bên trong có nước nóng.”

“Oh!”

Sau khi Đàm Tiếu vào phòng tắm, Lý Lý không có đối thủ, ngay lập tức ngôi nhà yên tĩnh hẳn. Ngay cả Nghiêm Thanh Văn cũng bộc lộ biểu cảm cuối cùng đã im lặng.

Thẩm Mặc cầm đồ đi xuống tầng, kéo móc treo đồ cũ bằng gỗ thông vào lò sưởi âm tường, treo váy cho khô.

Mười người, một người bị ốm, một tên đang tắm. Tám người còn lại ngồi trong phòng khách tầng một, không nói gì, tất cả lặng lẽ.

Lữ Ngang muốn hút thuốc, lấy một bao ra khỏi túi, từ trong túi lấy ra một bao, bao thuốc lá ướt sũng nhỏ nước xuống sàn.

Ông chú khẽ mắng một câu, khó chịu ném bao thuốc lá ướt đẫm nước mưa vào lò sưởi âm tường, ngọn lửa màu đỏ lép bép, tiếp tục thiêu đốt.

Nghiêm Thanh Văn nói: “Hiện tại người đã đến đông đủ, trò chơi vẫn không bắt đầu, mọi người cảm thấy nguyên nhân là gì?”

Thẩm Mặc nhà ta hiền lành quá, giặt váy cho Vi Vi cơ.

Bình Luận (0)
Comment