Hôm Nay Chưa Biến Thành Thú Bông

Chương 376

Ba người phụ nữ rời khỏi trò chơi, lần lượt biến mất trước mắt quan giám sát.

Các cô không biết, khi các cô rời trò chơi đồng thời bên tai quan giám sát vang lên âm thanh hệ thống nhắc nhở —

“Sai lầm! Trò chơi kết toán sai lệch! Phát hiện số liệu khác thường, mời quan giám sát phụ trách lập tức ra tay chữa trị…”

Quan giám sát nhíu nhíu mày.

Người chơi buông tha phần thưởng, ảnh hưởng đến số liệu cân bằng của cả trò chơi, bởi vì tỷ lệ trả giá và hồi báo không cân nhau. Nếu không giải quyết vấn đề này, trò chơi đành tạm thời log out.

Thực ra biện pháp giải quyết cũng đơn giản, chỉ cần thiết lập một cơ chế phần thưởng khác. Khi người chơi từ chối phần thưởng đầu tiên, dùng phương án dự bị thay thế là được.

Thế muốn nói phiền phức, quả thực phiền phức.

Bởi vì cân bằng là một thứ rất vi diệu.

Tạo thành sự cân bằng trong trò chơi này, chưa biết chừng đến trò chơi khác sẽ trở thành bug–


Giống với nhà thú bông, đây là một cái đạo cụ nghịch thiên, vì không ảnh hưởng đến tính cân bằng, cố ý kèm theo hạn chế “Không được vào khi đang trong trò chơi”.

Nhưng nó không ngờ Bạch Ấu Vi có con thỏ.

Cho dù là con thỏ, đây cũng là một cái đạo cụ nghịch thiên, để không ảnh hưởng đến tính cân bằng, thủ lĩnh thỏ cố ý kèm theo hạn chế “chỉ sử dụng được sau khi nạp điện”. Phải biết rằng, trong tình hình bị cắt điện ở diện rộng trên phạm vi toàn cầu, muốn tìm một nơi có thể nạp điện khó như lên trời!

Nhưng nó không ngờ Bạch Ấu Vi có nhà thú bông.

Cho nên, đừng coi thường mỗi phần thưởng đạo cụ, đó là kết quả mà nhóm quan giám sát suy tính trăm ngàn lần, nghĩ sâu tính kỹ đưa ra.

Mỹ nam manga ra khỏi phòng tra tấn, một bên quan sát mỗi căn phòng, một bên từ từ suy nghĩ.

Phần thưởng dự bị, vừa bảo đảm tính cân bằng của trò chơi, lại phải phù hợp với khí chất chủ đề của trò chơi…

Đột nhiên, nó dừng lại.

Ánh mắt mang theo vài phần khó tin nhìn về phía một căn phòng.

Nó mở cửa phòng, bên trong trống rỗng! Toàn bộ đống lễ phục cung đình hoa lệ chất cao như núi biến mất!!!

Sao lại thế?!

Quan giám sát bước nhanh đi ra ngoài, đôi chân dài có thể sải bước hơn hai mét, rất nhanh đi tới cửa một căn phòng khác, tự tay mở rộng cửa!

Lại là trống không!

Nơi đây vốn nên trưng bày nhiều loại vũ khí thời Trung cổ, mất ráo!


Chuyện xảy ra lúc nào?! Tại sao lại như vậy?!

Nó không thể tin được, liên tục đi vào nhiều căn phòng tra xét số liệu. Quần áo xinh đẹp mất ráo! Vàng bạc châu báu mất ráo! Đao kiếm áo giáp mất ráo! Và cả những bộ chăn ga gối đệm đường may tinh xảo, dùng nguyên phụ liệu xa hoa cũng mất ráo!

Trang viên mà nó bày biện tỉ mỉ ít nhất thổi bay một phần ba!

Tuy rằng mấy thứ đó chỉ là vật phẩm trang sức không quan trọng, nhưng mà… Nhưng mà!!!

“Bạch… Ấu… Vi…”

Nó nghiến răng nghiến lợi.

“Bạch! Ấu! Vi!!!”



Bạch Ấu Vi quay về bãi đậu xe dưới đất.

Rời khỏi trang viên hoa lệ, đi tới bãi đậu xe dưới đất u ám đơn sơ lại có một loại cảm giác ấm áp như về nhà, thần kinh căng thẳng được buông lỏng.


Cô trông thấy Thẩm Mặc và Đàm Tiếu ngồi ở phía trước cách đó không xa.

Trong lòng đất tối om, chỉ có một chiếc đèn pin cung cấp ánh sáng cho họ.

Anh đang hút thuốc lá, đốm lửa từ điếu thuốc tạo ra sương mù vấn vương làm cả khuôn mặt mông lung, đường nét tuấn mỹ như ẩn như hiện, càng nổi bật khí chất lành lạnh rung động lòng người.

Bạch Ấu Vi không biết tại sao mình có cảm xúc này.

Có lẽ mấy ngày nay ở trong trò chơi nhìn Công tước quá lâu, con mắt bị cái xấu phá hủy, cho nên hiện tại anh tùy tiện một tư thế, cô cũng cảm thấy đẹp.

Tiếng bước chân kinh động Thẩm Mặc và Đàm Tiếu, hai người đồng loạt nhìn sang, thấy ba người phụ nữ đi ra từ chỗ tối, không hẹn mà cùng ngạc nhiên.

Đàm Tiếu có phản ứng đầu tiên, hô to một tiếng: “Mẹ nó!”

Tiếp đó anh nhảy cẫng lên, chạy như điên ra bên ngoài bãi đỗ xe, đồng thời lên giọng gào: “Các cô đi ra! Các cô thông quan trò chơi đi ra a a a a!!!”

Bình Luận (0)
Comment