“Đến thăm chú Thẩm hả?” Bạch Ấu Vi nuốt miếng thức ăn trong miệng, suy tư một lúc, “Nhất định phải làm thế ư?”
“Aizz, đây không phải là vấn đề cần thiết hay không… Đây là lễ tiết.” thầy Thừa ân cần giáo dục, “Tất cả mọi người ở Thượng Hải, cách nhau không xa, về tình về lý đều nên đến nhà một lần.”
Thầy Thừa nói xong, không nhịn được thở dài, nói tiếp: “Hiện tại không thể so sánh với trước đây, nếu không tranh dịp gặp mặt một lần, trò chuyện khi có cơ hội, về sau mọi người tạm biệt nhau ở chân trời góc biển, muốn gặp mặt cũng khó khăn.”
Ông vừa nói hết lời, bầu không khí ngay lập tức thêm vài phần đa sầu đa cảm.
Đàm Tiếu không muốn nghe ông lải nhải, vừa ăn vừa gật đầu: “Đi thôi! Chúng ta cùng đi!”
Bạch Ấu Vi nhún nhún vai, nói: “Cháu không sao cả.”
Chỉ sợ đối phương trông thấy cô, trong lòng có ngăn cách.
Đối với mẹ của cô, Bạch Ấu Vi biết một số chuyện. Mặc dù đã qua tuổi bốn mươi, nhưng bởi vì chăm sóc kĩ, thoạt nhìn bà nhiều lắm ba mươi tuổi, hơn nữa khí chất cao quý, ưu nhã, vì vậy hấp dẫn không ít người theo đuổi.
Có điều, mẹ của cô không có dự định tái hôn, toàn tâm toàn ý cho công việc ở công ty, giữ quan hệ bạn bè bình thường với mỗi người theo đuổi đề, không biết từ lúc nào tích cóp rất nhiều “lốp xe dự phòng”, mà cha Thẩm Mặc chính là một người trong số đó.
Có vài người phụ nữ có thể sẽ cảm thấy hành vi này rất “Kỹ nữ”, nhưng thực ra đây chỉ là hình thức quan hệ xã giao rất bình thường của người kinh doanh.
Người làm ăn không dễ dàng trở mặt với bất cứ ai, hòa hòa khí khí với mỗi người.
Bạch Ấu Vi nghĩ tới đây thì ngơ ngác.
Cũng không phải…
Bà ấy không phải là người hòa hòa khí khí với mỗi người, ừm… Ngoại trừ con gái của mình.
“Vi Vi?” thầy Thừa thấy cô ngẩn ngơ, không nín được hỏi, “Cháu sao vậy?”
“Hả?” Bạch Ấu Vi hoàn hồn, cười nhạt, “Không có gì, cháu đang suy nghĩ, nếu đi thăm chú Thẩm thì nên mang quà gì.”
“Đợi Thẩm Mặc trở về, chúng ta hỏi cậu ấy xem!” thầy Thừa nói, “Xem chỗ ba cậu ấy có thiếu cái gì, hoặc có thứ gì đặc biệt thích ăn, dùng…”
Bạch Ấu Vi không yên lòng đáp lời.
Đề tài này kết thúc ở đây.
Mà Thẩm Mặc vẫn chưa trở về.
…
Buổi chiều, Sở Hoài Cẩn tự mình đi đón Bạch Ấu Vi cùng với Tô Mạn, Chu Xu.
Tuy rằng trên danh nghĩa, Sở Hoài Cẩn là người đứng đầu tổ chức. Có điều Bạch Ấu Vi phát hiện, đối phương chỉ nằm trên giấy tờ, thật ra lãnh tụ linh hồn của tổ chức là Tống Minh Xuyên giáo sư.
Các cô gặp Vu Á Thanh ở cửa phòng họp.
Tô Mạn đùa giỡn nói: “Lần này liệu không cho phép phụ nữ đi vào nữa không!?”
Vu Á Thanh bật cười, vỗ một cái vào vai Tô Mạn, “Ghi sổ à?”
Chu Xu cười xem Tô Mạn, “Phụ nữ mà, đương nhiên thù dai.”
“Còn thích lôi ra chuyện cũ.” Bạch Ấu Vi tiếp một câu.
Bốn người phụ nữ nhìn nhau, không nhịn được mỉm cười.
Sở Hoài Cẩn thấy tinh thần các cô không tệ, cũng lộ ra ý cười, nói: “Đã đến đủ thì vào thôi! Về tình huống trong trò chơi, Giáo sư Tống có rất nhiều vấn đề muốn hỏi mọi người.”
Nhắc tới trò chơi, nụ cười trên mặt các cô thoáng thu liễm.
Đó không phải là hồi ức tốt đẹp gì cho cam.
Vu Á Thanh nghiêm nghị đi trước, dẫn đầu đẩy rộng cửa phòng họp —
Bên trong là một đầu hành lang dài, hai bên đều có căn phòng, tiếp tục đi vào trong, các cô thấy một căn phòng trong số đó sáng đèn.
“Giáo sư Tống.” Sở Hoài Cẩn đứng ở ngoài cửa, thái độ cung kính nói, “Các cô ấy đến rồi.”
Bạch Ấu Vi hiếu kỳ, nghiêng đầu quan sát người ở bên trong.
Vài ngày không gặp, cô cảm thấy Giáo sư Tống già hơn.
Ông đeo kính cúi đầu làm việc, vùi đầu vào đống bản nháp chất thành đống, bởi vì không được tùy ý sử dụng máy vi tính, mọi công việc tính toán đều phải do ông và những nghiên cứu viên khác hoàn thành bằng tay, đồng thời phải làm phép tính thử đi thử lại nhiều lần để đảm bảo tính chính xác.
Lớn tuổi như thế, còn bố trí nhiệm vụ nặng như vậy cho chính mình, nói thật Bạch Ấu Vi cũng hoài nghi liệu ông ta có đột tử hay không.