Thẩm Phi và ba anh đều làm việc cho tổ chức, cho nên tin tức thông suốt.
Chuyện di chuyển căn cứ, Thẩm Mặc cũng nghe qua ở chỗ Thẩm Phi.
“Nhất định phải di chuyển ạ?” Thẩm Mặc hỏi, “Chuyển đi đâu?”
“Giáo sư có ý là, di chuyển về hướng nam dọc theo đường bờ biển.” Cha Thẩm nói, “Bây giờ là tháng tám, chẳng mấy chốc sẽ đến mùa thu, không có hệ thống điện và sưởi ấm, đi hướng bắc phải khắc phục rất nhiều khó khăn, nhất là vấn đề thiếu hụt thức ăn.”
Đi về phía nam, khí hậu ấm áp, thực vật liên tục sinh trưởng, mọi người không đến mức chết đói.
Bắc thượng? Hay xuôi nam?
Hai phương hướng trái ngược hoàn toàn.
Thẩm Mặc chau mày. Nếu căn cứ thực sự di chuyển thì việc anh đi bây giờ tương đương với chủ động ngăn cách liên lạc với người thân.
Ở thế giới hiện giờ, mất đi liên hệ là chuyện rất đáng sợ, bởi vì tương đương với… Sinh ly tử biệt.
Cha Thẩm biết anh lo lắng, nói: “Con không cần quá lo lắng, giáo sư đã chiêu mộ một nhóm người, ngày mai vào trò chơi. Có người nói đều là nhân vật giỏi giang, hy vọng thông quan rất lớn. Chỉ cần số 21 bị tiến công chiếm đóng thì không cần đi nữa.”
Thẩm Mặc trầm ngâm, gật đầu một cái.
“Được rồi.” Cha Thẩm nhớ tới một việc, hỏi Thẩm Mặc, “Nếu phải đi, con chuẩn lúc nào đưa Vi Vi qua đây cho ta gặp mặt?”
Thẩm Mặc ngây người, nhìn anh.
“Thẩm Phi nói các con ở cùng một chỗ.” Cha Thẩm dừng một chút, nói tiếp, “Ngủ cùng một chỗ.”
Thẩm Mặc: “…”
“Tuy rằng thời buổi rối loạn, tập quán không thể ném, nếu chắc chắn ở bên nhau, thì đưa con bé đến gặp ba!” Cha Thẩm nhắc nhở.
Thẩm Mặc hơi chau mày, không nói chuyện một lúc.
Cha Thẩm quan sát vẻ mặt anh, không phán đoán được, hỏi: “Sao thế là Thẩm Phi hiểu lầm à?”
Thẩm Mặc im lặng hai giây, trả lời: “Ngày mai con đưa cô ấy đến.”
Lúc này đến phiên Cha Thẩm: “…”
Ông cảm thấy ngạc nhiên hoài nghi, con trai có tính cách ngột ngạt, từ nhỏ đến lớn thằng bé không thể hiện việc quá nhạy cảm về một việc. Hiện giờ nó trả lời như vậy, là biến tướng thừa nhận mình và cô bé kia ở cùng một chỗ sao?
Ông vỗ vai Thẩm Mặc thật nặng, “Buổi tối hãy đến, đừng để chú Hai và em họ của con biết, hai người đó có ý kiến rất lớn với dì Vương, biết Vi Vi đến, khẳng định lại càm ràm với ta.”
Thẩm Mặc nghe xong, có phần dở khóc dở cười, “Ba, ba còn chưa hết hy vọng với Dì Vương à?”
“Tại sao phải hết hy vọng? Đừng học cách nói của Chú Hai con.” Cha Thẩm cười nhạt, “Bọn họ không hiểu vẻ đẹp của tình yêu.”
Thẩm Mặc: “…”
…
Hai cha con hàn huyên một lúc, sau đó chú Hai nhà họ Thẩm tới, hai chú cháu gặp mặt lại hỏi han ân cần.
Biết được Thẩm Mặc có dự định thu thập mảnh ghép trò chơi, chú Hai lập tức bày tỏ khen ngợi, khen: “Không hổ là người đàn ông nhà họ Thẩm chúng ta! Nam nhi chí tại bốn phương, cháu yên tâm đi xông pha, phía ba cháu đã có chú và Tiểu Phi chăm sóc!”
Sau đó ông kéo Thẩm Phi sang, lại kêu thêm bạn bè thân thích của nhà họ, cho Thẩm Mặc giao lưu.
Có một số họ hàng trước đây không qua lại mấy, hiện tại Thẩm gia chỉ còn vài người, quan hệ càng thêm thân thiết hơn trước đây.
Ăn cơm xong, không tránh được muốn uống rượu.
Uống rượu, không tránh được khó kìm nén cảm xúc.
Từ xế chiều đến tối, có người khóc cười điên cuồng, mượn rượu tiêu sầu.
Khóc, khóc lóc cho người thân đã qua đời; cười, cười sống mơ mơ màng màng; mắng, mắng thế sự vô thường…
Thẩm Mặc bê ly rượu, xem một bàn trăm vị nhân sinh, trong tim như ngăn cách một lớp thủy tinh, thấy rất rõ ràng nhưng vắng lặng.
Từ nhỏ anh đã như thế. Người lớn khen anh trầm tĩnh, thực ra anh chỉ thờ ơ mà thôi.
Cha Thẩm vỗ vai anh nhè nhẹ, nói: “Con hãy nhớ kỹ đêm nay, cho dù tương lai không gặp mặt, lúc ôn lại kỷ niệm cũng có thể nhớ lại cảnh tượng mọi người tụ tập uống rượu.”
Thẩm Mặc nghe xong, tâm tình bình tĩnh không biết tại sao nổi lên rung động.
Một lần nữa nhìn về phía bạn bè thân thích ngồi cùng ban, bọn họ vui giận sầu bi, hình như anh có thể cảm nhận được đôi, ba phần…