Thẩm Mặc hỏi Nghiêm Thanh Văn: “Mọi người gia nhập vào tổ xác định và đánh giá là dự định ở lại đây thời gian dài sao?”
Nét mặt Nghiêm Thanh Văn thản nhiên lắc đầu, “Lần này tổ xác định và đánh giá chủ yếu nhận thành viên tạm thời, chỉ cần ra khỏi trò chơi và cung cấp đầu mối mới thì được nhận một tấm bản đồ. Trên bản đồ đánh dấu khu vực của trò chơi gần đây cùng với phạm vi hư hư thực thực của mê cung.”
“Oa…” Bạch Ấu Vi nhỏ giọng cảm thán, “Giáo sư này thật gian trá, một nửa thành viên tạm thời là người muốn rời khỏi nơi này, đối với bọn họ, không có gì cám dỗ hơn một tấm bản đồ.”
“Giao dịch công khai coi như công bằng.” Nghiêm Thanh Văn cười nhạt nói, “Đổi lại tôi là Giáo sư Tống, chưa chắc hào phóng bằng ông ấy.”
Bạch Ấu Vi suy tư một lúc, nhìn về phía Thẩm Mặc, “Hay là, chúng ta cũng đi xem!?”
Thẩm Mặc ngây người.
Nghiêm Thanh Văn cũng ngạc nhiên, “Về sau sẽ có rất nhiều lần hợp tác, nếu chúng tôi lấy được bản đồ, mọi người có thể chia sẻ tài nguyên, không cần đi hết.”
Ngụ ý, Thẩm Mặc và Bạch Ấu Vi không cần thiết dẫn người gia nhập tổ vì một tấm bản đồ.
Vu Á Thanh cũng gật đầu nói: “Nếu tôi lấy được bản đồ, có thể cho mọi người. Tôi tạm thời không có ý định rời khỏi đây, bản đồ vô dụng đối với tôi.”
“Tôi không vì bản đồ.” Bạch Ấu Vi khẽ cười, “Tôi muốn đi xem, có ai muốn gia nhập tổ xác định và đánh giá, về sau nếu ở trong trò chơi gặp phải bọn họ, đề phòng một chút.”
Kẻ địch lớn nhất trong trò chơi mãi mãi chưa hẳn là bản thân trò chơi.
Mà là những người chơi còn lại trong trò chơi ngoại trừ bạn.
…
Bọn họ đi điểm giao dịch.
Chỗ này tập hợp đa số người chơi. Muốn vào tổ xác định và đánh giá cũng cần báo danh ở chỗ này.
Rất nhiều người tới sớm hơn họ, nhưng không mấy người đăng ký, hình như mọi người cũng nghe ngóng, do dự.
Lúc Bạch Ấu Vi đi vào, không ít ánh mắt rơi vào người cô, thật sự là chống gậy quá gây chú ý. Nhưng hễ là người từng điểm giao dịch, trông thấy cô dán thông báo, đều biết — trong căn cứ có một người què, muốn dùng đạo cụ đổi mảnh ghép trò chơi.
Bạch Ấu Vi nhìn xung quanh, chợt phát hiện cái gì, âm thầm kéo tay Thẩm Mặc.
“Sao vậy?” Thẩm Mặc thấp giọng hỏi.
“Anh xem.” Bạch Ấu Vi hơi hếch cằm, “Bên kia, có phải hai người đi găng tay màu trắng đang chỉ trỏ chúng ta?”
Thẩm Mặc nhíu mày nhìn sang.
Hai người kia hình như không muốn gây nên chú ý, phát hiện Thẩm Mặc đang quan sát bọn họ, nhao nhao quay người sang chỗ khác, đi vào góc phòng.
“Trời nóng như vậy, mà còn đi găng tay…” Bạch Ấu Vi nhìn chằm chằm hai người kia, “Ngày hôm qua ở chỗ Giáo sư Tống, em đã gặp một người đi găng tay màu trắng, găng tay đó vô cùng trắng…”
Thẩm Mặc nhíu mày nhìn bên kia, cũng thấy kỳ quặc.
Giống như quả đầu Đàm Tiếu bôi sáp bóng nhẫy. Giữa hoàn cảnh người người mệt mỏi, đồ vật sạch sẽ, chỉnh tề quá phần, đều cho người ta một cảm giác không hài hòa.
Đi một đôi găng tay trắng, quả thực không hợp, nhất là quần áo của bọn họ không quá sạch sẽ, vậy mà đôi găng tay trắng như vậy.
Giống như mới tinh.
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng xôn xao.
Toàn bộ người ở điểm giao dịch nhìn về phía cửa chính. Có vài người đi ra ngoài, lớn tiếng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?!”
“Người ở trò chơi số 21 đã trở về!”
“Nhanh như vậy? Không thể nào?! Không phải bọn họ vừa vào sáng nay à?”
“Mấy người quay về?”
“Quay về sớm như thế, chắc chắn không thông quan trò chơi!”
Mỗi người đều vội vội vàng vàng đi ra ngoài, vội vã hỏi thăm tình hình.
Thẩm Mặc và Nghiêm Thanh Văn nhìn nhau, đi ra ngoài theo đoàn người.
Chỉ thấy bên ngoài có một người đàn ông bị nhóm người vây quanh, tầm 30 tuổi, ngoại hình hơi gầy lịch sự, mặc áo sơ mi oxford màu xanh nhạt, đi găng tay màu trắng.
Vẻ mặt anh tiều tụy nói với mọi người: “Tất cả đều chết hết… May mắn tôi có mảnh ghép trò chơi, mới thoát được…”
Đoàn người dường như muốn nổ tung.
Tất cả mọi người khiếp sợ tột cùng!
Bọn họ không thể tin được, cũng không thể nào chấp nhận được, nhiều cao thủ cùng nhau vào trò chơi như vậy, mà còn không thông quan được?!
Cuối cùng trò chơi số 21 khó khăn đến mức nào?!