Nghiêm Thanh Văn chưa bao giờ làm vụ mua bán lỗ vốn.
Hiện giờ gia nhập vào tổ xác định và đánh giá, quanh người là trò chơi quen thuộc, trong tay có hướng dẫn chơi của tổ chức, mức độ mạo hiểm thấp là có thể nhận hồi báo lớn, được nhận bản đồ của Giáo sư Tống.
Chỉ khi nào căn cứ di dời đến địa phương khác, xung quanh tất cả đều là trò chơi xa lạ, hơn nữa không có tiến công chiếm đóng, mang theo đồng đội vào trò chơi chính là cửu tử nhất sinh, cái được không bù đắp đủ cái mất.
Bạch Ấu Vi suy tư một lúc, quay đầu xem Thẩm Mặc: “Nếu không chúng ta đến chỗ ba anh trước?”
Thẩm Mặc trầm ngâm chốc lát, nói, “Chúng ta đi về trước.”
“A?” cô ngạc nhiên, “Không tới chỗ chú Thẩm à?”
“Hôm khác lại đi.” Thẩm Mặc nói, “Hôm nào anh báo trước với ba một tiếng, đột nhiên có đông người đến, tránh để ba không chuẩn bị kịp.”
“Oh…” Bạch Ấu Vi lên tiếng.
Trong lòng không biết tại sao cô hơi để tâm, luôn cảm thấy, Thẩm Mặc hình như có chuyện gì đó không nói rõ ràng.
…
Sau giờ ngọ nóng bức, hai người đàn ông rảnh rỗi, nhàn tản hút thuốc dưới tán cây, thỉnh thoảng liếc nhìn tòa nhà cao tầng phía sau lưng.
Bọn họ ăn mặc không quá sạch sẽ, cả người phong trần, duy chỉ có đôi tay đi găng tay trắng, rất chói mắt.
Hút xong một điếu thuốc, cuối cùng đợi được người ở bên trong đi ra.
Hai người lập tức tiến lên đón hỏi: “Tại sao lâu như vậy? Đám người kia kiếm chuyện với anh hả?”
Người đàn ông ra khỏi tổng bộ cong khóe môi, “Chết nhiều người như vậy, ít ra tra hỏi cẩn thận một chút, yên tâm, cho dù hoài nghi tôi, bọn họ cũng không có chứng cứ.”
“Cả đám ngu xuẩn, có lẽ đoán muốn bể đầu cũng không nghĩ ra bọn họ chết như thế nào!” đồng đội của hắn cười hả hê, ngông cuồng, vội vàng hỏi, “Thu hoạch lần này thế nào? Nghe nói người đi đều là tinh anh của căn cứ, đạo cụ trên người và mảnh ghép trò chơi chắc chắn không ít hả!?”
Trong lòng một đồng đội khác cũng hừng hực, “Đã có lá gan vào trò chơi, trên người khẳng định mang theo món đồ bảo mệnh!”
Người đàn ông lại chau mày, sắc mặt khó coi.
Hắn lấy ra khỏi túi hai món đồ, một cục phấn viết bảng, một cái khác là sợi dây màu, cả hai đều là đạo cụ.
“Chỉ có những thứ này?” đồng đội của hắn không tin nổi, cầm lấy đạo cụ trong tay hắn, căm tức nói, “Hai đạo cụ này căn bản không có ích gì! Anh dùng hết một mảnh ghép trò chơi của chúng ta, vậy mà cầm về thứ rác rưởi này?!”
Người đàn ông nghe vậy mặt lạnh tanh, nét mặt trong nháy mắt âm trầm.
Một đồng đội khác thấy sắc mặt hắn không ổn, vội vàng nháy mắt với đồng đội, khuyên nhủ: “Anh ấy cũng đâu biết sẽ như vậy, hơn nữa việc đi trò chơi số 21 cậu có đồng ý không, bây giờ nói những điều này có ích lợi gì!”
Hình như hai người này có phần nể nang đối với người đàn ông, cho dù bất mãn trong lòng cũng không dám biểu hiện ra ngoài.
“Chẳng phải tôi sốt ruột sao… Không có ý muốn trách ai…”
“Đi thôi, đi về trước, lần này coi như chúng ta không may… Đám người kia cũng ngu xuẩn! Cầm trong tay mấy thứ đạo cụ như thế mà dám vào trò chơi! Có ngu hay không?!”
Khóe môi người đàn ông hơi nhếch lên, khẽ nói: “Ngốc sao? Tôi không nghĩ thế.”
Hắn mở bàn tay kia, trong lòng bàn tay có ba mảnh ghép trò chơi.
“Đây không phải là mảnh ghép trò chơi sao?!” đồng đội hoảng hốt nói, “Khi nãy sao anh không lấy ra! Hại chúng tôi cho rằng lần này anh thật sự bỏ công dã tràng!”
“Nhìn cho kỹ.” người đàn ông chọn một mảnh, hai ngón tay thoáng dùng sức, mảnh kim loại nhỏ nứt làm đôi.
“Những mảnh ghép trò chơi này là giả.” Hắn vứt mảnh nhỏ, vỗ tay nhẹ một cái, găng tay trắng không nhiễm một hạt bụi.
Hai người đồng đội nhìn lẫn nhau, không hiểu nổi.
“Chuyện gì xảy ra? … Tại sao chúng mang theo mảnh ghép trò chơi giả vào trò chơi?”
“Đen, ăn, đen.” người đàn ông hờ hững liếc nhìn họ, “Trước khi chúng ta ra tay, những mảnh ghép trò chơi trên người chúng đã bị đánh tráo.”
…