Đầu óc của cô suy tính cực nhanh, dồn toàn bộ sự chú ý vào cửa hàng đồ chơi đang giao chiến!
Mục đích của Thẩm Mặc là dẫn dụ Mary và mèo, cho nên chắc chắn anh sẽ chạy ra xa hơn, càng xa càng tốt! Nhưng cứ như vậy, cô và anh sẽ cách xa nhau!
Thì sao? Cô không nhìn thấy vị trí của anh, không có cách nào phán đoán bước tiếp theo nên làm như thế nào! Không thể nào giúp anh!
Hơn nữa, vừa nãy lời Thẩm Mặc nói có ý gì?
–“Mary biết chúng ta ở đâu!”
–“Không phải, nó không đi tìm!”
Không đi tìm?
Nếu không đi tìm, làm sao Mary phát hiện bọn họ trốn ở đây?
Coi như mắt Mary sở hữu thị lực siêu cường, cũng ít nhất cũng đi dạo trước một vòng sau đó sẽ… Trừ phi nó sớm biết vị trí của bọn họ! Cho nên chẳng cần nhìn, trực tiếp tập trung vào con phố kỳ ảo! Vọt tới!
Trong nháy mắt sắc mặt Bạch Ấu Vi trắng thêm vài phần.
Nếu như vậy, tất cả thông suốt…
Diện tích công viên rộng lớn, nhiều kiến trúc như vậy, đừng nói giấu 10 người, chính là giấu 100 người, muốn tìm ra cũng không dễ! Vì sao trong số những người vào trò chơi, không ai còn sống?!
Bởi vì bất kể họ trốn như thế nào, làm sao trốn, đều bị Mary và mèo tìm được!
… Chờ đã.
Như vậy chưa hẳn đúng.
Nếu bất kể trốn ở đâu đều bị mèo tìm được, ý nghĩa trò trốn Meo Meo nằm ở đâu?
Rầm!!!
Một tiếng vang thật lớn cắt đứt dòng suy nghĩ của Bạch Ấu Vi!
Toàn bộ thủy tinh của cửa tiệm vỡ tan tành!
Cái đầu mèo khổng lồ thò vào trong từ cửa sổ, mắt bằng cúc nhựa không tiếng động nhìn chăm chú vào chậu cây trước người Bạch Ấu Vi.
Mary ngồi trên người con mèo cười hì hì, giống như tiếng chuông nửa đêm, trong trẻo mà âm u:
“Ái chà ~ tìm được ngươi rồi ~”
Trong lòng Bạch Ấu Vi co rút nhanh, nín thở!
Giống như hưởng thụ nỗi hoảng sợ của con mồi lâu hơn, con mèo không lập tức công kích Bạch Ấu Vi, mà cực kỳ chậm rãi đạp cái chậu cây xanh tươi tốt bay ra xa —
Giẫm nát!
Kẽo kẹt kẽo kẹt… Kẽo kẹt kẽo kẹt…
Mảnh vỡ gốm sứ ma sát với đất, nghiền nát, âm thanh kia làm người ta tê dại cả da đầu!
“Ta tìm được ngươi rồi…”
Mary từ thân thể con mèo leo xuống, từ cổ mèo, đến trán mèo, lại trượt xuống mũi mèo, cô toét miệng cười, trong bóng đêm con mắt lóe lên ánh sáng xanh biếc.
Nhưng một giây sau, trong ánh mắt của nó hiện lên khiếp sợ! Thậm chí hoảng sợ!
Không né tránh kịp, một con thỏ nhung nhảy dựng lên, nhào tới mặt nó, nổ một tiếng thả ra tia chớp!
“A a a a!!!”
Tiếng kêu thảm thiết của Mary quanh quẩn ở trong phòng!
Một tay nó túm chặt mèo, tay kia dùng sức xé rách con thỏ trên mặt!
Con mèo bằng vải cũng đau khổ giãy dụa!
Đầu mèo bị kẹt trong cửa sổ, không cách nào ra được, nóng ruột nên cái đầu lắc lư! Dùng sức đạp thình thịch!
Trong lúc giãy dụa, toàn bộ tủ kiếng đập nát, kẹo đủ mọi màu sắc trút xuống người Bạch Ấu Vi như trời mưa.
Cô không dám khinh thường, nhìn chằm chằm Mary, không bỏ sót bất kỳ phản ứng nào, chờ đến khi đầu mèo gần rời khỏi cửa sổ trong nháy mắt, hét lớn một tiếng: “Công kích con mèo bằng vải!!!”
Thỏ buông ra Mary, đồng thời rơi xuống đất, bộ lông nhung trên người bắt đầu tóe điện! Phóng ra tia chớp màu lam chói mắt!
Tia chớp đó như một lưỡi dao khổng lồ lao thẳng về phía đầu con mèo!
“Meo meo!!! –“
Con mèo bằng vải đau đớn tru lên, đầu mãnh liệt vung vẩy, cuối cùng Mary không nhịn được, ngã từ trên người mèo xuống!
Nó rơi xuống đất!
Bởi vì bị điện giật, mái tóc quăn xinh đẹp màu vàng kim biến thành cháy khét, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo cũng bị phủ một lớp xam xám.
“Chết tiệt!” Mary lung la lung lay đứng lên, căm hận nhìn về phía Bạch Ấu Vi, “Ngươi…”
Một ánh sáng bạc lóe lên!
Thẩm Mặc không biết xuất hiện ở sau lưng nó từ lúc nào, nâng cao kiếm bản to, chém về phía đầu Mary!