Con mèo bằng vải há to miệng, ngăn cản đường đi của Thẩm Mặc!
Thẩm Mặc quyết đoán điều chỉnh phương hướng, vung kiếm chém vào mắt mèo!
Cộp, cộp, cộp!
Cúc áo bằng nhựa rơi xuống đất, nảy lên hai cái, lăn vào ven đường, rồi ngã xuống.
Vị trí mắt trái của con mèo trống không, chỉ còn lại mấy sợi chỉ màu đen.
Mary tức giận đến mức kêu to: “Mấy tên hư hỏng các người! Ta muốn giết sạch các người! Giết sạch các người!!!”
Con mèo bằng vải “Meo ô” một tiếng, thân hình gần như hoàn toàn đứng thẳng, sau đó chợt đánh về phía Thẩm Mặc!
“Anh!” Thẩm Phi bị mù quáng, giơ rìu xông ra!
Trong lòng Bạch Ấu Vi hoảng sợ, cho rằng cậu ta muốn đi chịu chết, không nghĩ thân thủ Thẩm Phi tương đối khá. Dưới sự hợp tác với Thẩm Mặc và Nghiêm Thanh Văn, cậu đâm trúng con mèo bằng vải mấy lần!
Nhưng mà bất kể là móng vuốt bị chém, phần bụng bị thủng, con mắt bị gọt bay, con mèo bằng vải vẫn là con mèo bằng vải, thế tiến công không giảm, lao tới mãnh liệt làm cho mỗi người đều ăn không tiêu.
La Bân bị thương ngã vào bên tường.
Năm người Thẩm Mặc, Nghiêm Thanh Văn, Lữ Ngang, Vu Á Thanh, Thẩm Phi chậm rãi từ tấn công chủ động biến thành phòng vệ bị động.
Nếu không phải vì từng vào mê cung, bọn họ sớm đã cạn kiệt thể lực rồi ngã xuống.
Còn Đàm Tiếu và Giang Hạo, vẫn không thấy bóng người.
Bạch Ấu Vi rất lo lắng.
Vừa lo chuyện trước mắt, cô vừa lo cho Đàm Tiếu. Anh chàng này giống như trang giấy, toàn bộ thị phi tốt xấu viết hết trên giấy, nếu Giang Hạo có ý định gài bẫy anh chàng, sợ rằng trốn không thoát.
Đại não giống như muốn chia ra thành mấy cánh hoa, bên này buồn sầu, bên kia lo lắng.
Bạch Ấu Vi cắn môi thật chặt, cả người nóng ruột vô cùng.
Buổi tối kéo dài sáu tiếng, hiện tại chưa qua nổi 1 tiếng đồng hồ, bọn họ không thể cứ dây dưa với Mary và mèo ở đây!
Hiện tại để con thỏ đi ra ngoài ư? … Không được, không được!
Thỏ có thể dùng làm tập kích bất ngờ, song không thể đánh nhau lâu dài! Nếu nhiều lần thả ra tia chớp, chẳng mấy chốc sẽ hao hết điện năng!
Việc cấp bách là để tất cả mọi người rút lui!
… Nhưng, trốn ở đâu?
Cho dù trốn ở đâu đều bị Mary và mèo tìm được, rút lui như vậy có ý nghĩa gì?!
Mấy người ở bên ngoài vừa đánh vừa lui, rời khỏi tầm mắt của Bạch Ấu Vi, cô trông thấy con mắt cúc áo của con mèo bằng vải rớt lại trên mặt đường.
Con mắt cúc áo…
Con mắt?
Luồng suy nghĩ của Bạch Ấu Vi bỗng nhiên chậm lại, mơ hồ cảm giác mình bỏ quên cái gì, cẩn thận suy nghĩ, cô không cảm thấy tình cảnh này quen thuộc sao?
Lúc vào nhà thú bông, quái vật răng đinh giống như có mắt nhìn xuyên tường, vừa vào nhà đã xông thẳng đến phòng chứa đồ mà cô trốn!
Hiện tại cũng như thế!
Điểm giống nhau giữa Nhà thú bông và trốn Meo Meo là cái gì?
Cô sốt ruột nhìn xung quanh.
Điểm giống nhau…
Điểm giống nhau ở nơi nào?
Đều ngập tràn ngây thơ sao?
Vì sao ngập tràn ngây thơ?
Bởi vì…
Bởi vì…
… Thú bông?
Bạch Ấu Vi ngẩn ngơ.
Tâm tư thông suốt, cô đột nhiên tỉnh táo lạ thường, một lần nữa ngắm nhìn bốn phía —
Quả thực… Nơi này có rất nhiều, rất nhiều búp bê đồ chơi!
Bất kể là cửa hàng bán đồ lưu niệm hay là tiệm kẹo sau này, đều được trang trí bởi vô số con búp bê, lông nhung, cao su, gốm sứ, đầu gỗ, con tò te, bằng vải, bằng nỉ…
Đủ loại thú bông, búp bê.
Mary đang thông qua ánh mắt của bọn chúng để nhìn họ!
“Là thú bông!” trong lòng Bạch Ấu Vi kích động, lập tức lao ra khỏi nhà cây, ném con thỏ về phía Mary! Đồng thời gào lên, “Tản ra!!!”
Mấy người đang chiến đấu với con mèo bằng vải lùi lại, Thẩm Phi chậm một bước, bị Thẩm Mặc lôi ra!
Anh không biết tình hình, chỉ thấy con mèo lớn trước mắt ầm ầm ngã xuống đất! Dòng điện bơi trên người nó như con rắn!
Bạch Ấu Vi đứng ở cửa nhà cây hét lên: “Tất cả búp bê, thú bông ở đây đều là người giám thị! Mau đi tìm chỗ nào không có thú bông mà trốn! Đừng để bị thú bông trông thấy!!!”