“Trở về!” Bạch Ấu Vi quát lên, “Đi ra chịu chết sao?! Quay về chỗ ngồi cho tôi!”
Lại một đợt va đụng!
Rầm, rầm, rầm, rầm, rầm!!!
Mảnh gỗ vỡ tan, tiếng mèo kêu kéo dài, hình như tiếng kêu chói tai vang lên trên đỉnh đầu.
Bọn họ có thể cảm giác được rõ ràng, tiếng cọt kẹt khi móng vuốt mèo bằng sắt cào vào thân tàu!
Móng vuốt của nó chắn ở cửa ra vào, giẫm nát boong tàu! Phá nát cầu thang, cái đầu to chặn ở cánh cửa hẹp, muốn chui vào!
“Nó có thể chui vào không?!” Đàm Tiếu khẩn trương nói, có chút hoảng sợ.
“Không.” Bạch Ấu Vi nhíu mày, giọng rất bình tĩnh, “Nếu thông tin cung cấp bên trong tài liệu không nhầm lẫn, sau khi bị đánh thức vào ban ngày, chỉ cần bên trong tầm mắt không nhìn thấy người chơi, điểm nộ khí của nó hạ xuống rất nhanh, sau đó sẽ trở về trên vòng quay ngựa gỗ ngủ. Hiện giờ nó đã bồi hồi ở bên ngoài một thời gian, hẳn là chẳng mấy chốc sẽ bỏ đi…”
Chưa nói hết lời, bên ngoài bỗng nhiên không có động tĩnh.
Thẩm Phi nghi ngờ nói: “Nó đi?”
Không có âm thanh nữa.
Bốn phía im ắng.
Đàm Tiếu nhẹ chân nhẹ tay đi về phía cửa, muốn thăm dò tình hình.
Đột nhiên! Thân thuyền tròng trành mạnh hơn!
Đàm Tiếu đặt mông ngã trên mặt đất!
Cú va chạm này không vang lên từ đỉnh đầu, mà là từ một bên thân tàu —
Rầm rầm! Rầm rầm! Rầm rầm rầm rầm rầm rầm!
Tiếng sau vang to hơn tiếng trước!
Lực va chạm cái sau mạnh hơn cái trước!
Theo sự va chạm, vị trí thuyền chậm rãi thay đổi, đang nghiêng sang một bên!
“Nó muốn làm gì?!” Đàm Tiếu hoảng hốt nói.
“Nó biết mình thời gian của mình không đủ, cho nên muốn tranh thủ trước khi ngủ đẩy chúng ta rơi vào trong hồ!” Bạch Ấu Vi dùng sức nắm chặt khung cửa, không để mình tuột xuống vì sàn nhà bị nghiêng, “Tất cả nắm chặt! Chiếc thuyền này không phải thuyền thực sự, rơi vào trong nước sẽ chìm xuống rất nhanh! Chú ý đừng để bị đồ đạc trên thuyền đập trúng!”
Lời còn chưa dứt, kèm theo một cú va chạm cuối cùng, thân thuyền nghiêng 90 độ —
Cái bàn, cái ghế, đạo cụ thùng rượu trong khoang thuyền trôi về phía bọn họ!
Bạch Ấu Vi bị một vài đồ vật lẻ tẻ đập trúng, tuột tay té xuống, bị Thẩm Phi treo ở giữa kéo lấy!
Thân thuyền vẫn còn nghiêng, gần như đã lật ngược 180 độ!
Không kịp ổn định lại thân thể của mình, cái bàn gỗ vừa nặng vừa dày ầm ầm rơi xuống, đập mạnh vào lưng Thẩm Phi!
Cả hai cùng nhau rơi xuống trần nhà!
Bạch Ấu Vi đau đến mức lưng sắp gẫy, đau đớn nhất là cả người Thẩm Phi đè lên cô.
“Thẩm Phi!” cô dùng sức đẩy anh một cái, lại phát hiện Thẩm Phi không còn tri giác, ban nãy anh ta bị đập vào đầu, đã ngất xỉu.
Nước đang nhanh chóng tràn vào khoang thuyền.
“Đàm Tiếu! Đàm Tiếu!” Bạch Ấu Vi gọi to tên Đàm Tiếu.
Qua vài giây, Đàm Tiếu nhếch nhác chạy tới, thấy hai mắt Thẩm Phi nhắm nghiền, bị dọa giật mình: “Cậu ta sao vậy?! Chết???”
“Nếu không ra ngoài sẽ chết thật!” Bạch Ấu Vi nói nhanh, “Cậu nhanh chóng chui ra từ cửa hầm, sau đó tìm cái gì đó đập nát cửa số thứ ba ở bên trái thuyền hải tặc! Cứu tôi và Thẩm Phi ra ngoài!”
Đàm Tiếu nói: “Sao hai người không đi ra ngoài luôn với tôi?!”
“Tốc độ của chúng tôi quá chậm, chờ đến lúc tới cửa ra vào, thuyền đã chìm tới đáy!” Bạch Ấu Vi hấp tấp thúc giục anh, “Mau đi đi!!!”
Nước đã ngập đến mắt cá chân, Đàm Tiếu không dám dây dưa, hoảng hoảng hốt hốt chạy về phía cửa hầm.
Cầu thang bị đồ vật rơi xuống che lấp, Đàm Tiếu dọn dẹp mấy đồ vật cản trở này lãng phí một chút thời gian.
Mực nước dâng cao cực nhanh, rất nhanh tới bắp chân của anh, hồ nước đục ngầu, ngọn đèn bốn phía cũng vụt sáng vụt sáng, anh sứt đầu mẻ trán, cuối cùng tìm được vị trí cửa khoang, phù một tiếng nhảy vào trong nước —
Ra khỏi cửa hầm đã mò được bùn dưới đáy hồ, anh tăng thêm tốc độ, hai chân đạp một cái! Lập tức bơi ra ngoài rất xa!
Mà thuyền hải tặc phía sau lưng nặng nề chìm xuống, boong tàu và cửa khoang chìm sâu trong nước bùn.
Đàm Tiếu xoay người trông thấy con thuyền chìm dần xuống, thầm nghĩ nguy rồi!
Vi Vi vừa nãy nói cửa sổ bên trái, bên trái… Là phía bên nào?