Mọi người đồng loạt nhìn cô.
Vốn dĩ nên là không khí nghiêm túc khẩn trương, nhưng bởi vì trong tay mỗi người bê thịt, cầm rượu, vì thế tự dưng có ảo giác như thể sau bữa liên hoan nghe người ta kể chuyện ma vậy.
Thẩm Mặc hỏi Bạch Ấu Vi: “Em nghĩ ra biện pháp đi ra ngoài à?”
“Không phải.” Bạch Ấu Vi nói, “Nếu là mê cung bình thường, dùng phương pháp Đàm Tiếu nói ban nãy là đủ, nhưng mà…… Cái mê cung hiện tại này, tôi cảm thấy tìm đường ra là thứ yếu, trước tiên chúng ta cần tìm là người.”
“Người?” Đàm Tiếu giải quyết lưỡi bò trong một miếng, “Người nào?”
Thầy Thừa dùng thịt xông khói cẩn thận cuốn nấm kim châm, phỏng đoán: “Vi Vi nói, chắc là những người đã biến mất.”
“Ừm.” Bạch Ấu Vi gật đầu, “Biết rõ ràng nguy cơ nằm ở đâu mới biết đường sống ở nơi nào. Hiện tại manh mối duy nhất chúng ta biết là gương ở đây có vấn đề, trừ điều đó, mê cung còn có mối nguy hiểm khác hay không? Có cơ quan không? Có kiêng kị không? Mấy vấn đề này e rằng phải chờ nhóm chúng ta tìm được những người đã biến mất mới biết rõ chân tướng.”
Thẩm Mặc trầm ngâm, chậm rãi nói: “Nguy cơ cũng tốt, sinh cơ cũng thế, chân chính thâm nhập vào mê cung mới xác định. Dựa theo phạm vi này, ít nhất chúng ta phải tốn hai ngày sẽ đi hết mê cung, nếu cấu tạo mê cung phức tạp hơn, có khả năng tiêu tốn ba ngày.”
Đây là một trận đánh lâu dài. Khác biết với trò chơi trước đây kết thúc một vòng trong mấy phút, kiên trì đến cuối cùng mới là người thắng.
Bọn họ vừa trò chuyện, vừa xác định kế hoạch thăm dò:
Lấy khu vực đài phun nước ở trung tâm mê cung làm vị trí xuất phát, chia thành 8 khu vực thăm dò dựa theo hình chữ “Giếng” (井), mỗi ngày khảo sát từ hai đến ba khu vực, như vậy ba ngày sau bọn họ có thể thăm dò toàn bộ kết cấu mê cung.
Vì có thể thăm dò mê cung càng nhanh, di động, dây thừng, sơn, súng bắn sơn cùng với vật dụng có thể làm ký hiệu như keo dán và giấy bút bình thường đều được liệt kê vào danh sách vật phẩm cần tìm.
Bạch Ấu Vi nói: “Lại tìm thêm mấy cái lều trại, tôi không muốn lúc tối ngủ nhìn thấy gương.”
Chỗ nghỉ chân hiện tại của nhóm nằm ở vị trí trung tâm mê cung —— bốn phương tám hướng đều là gương, tùy tiện ngước mắt có thể thấy chính mình biến thành thú bông trong gương, cảm giác này vô cùng không tốt đẹp.
Thẩm Mặc gật đầu.
Anh cũng cảm thấy ngủ trong lều ổn thỏa hơn. Đến cùng không ai có thể chắc chắn, nếu bản thân luôn để lộ trước gương sẽ có hậu quả thế nào.
“Ăn xong chúng ta đi xem một khu vực trước, thuận tiện tìm vật tư.” Thẩm Mặc bình tĩnh dặn dò, “Hôm nay là ngày đầu tiên, không cần quá gấp, mọi người nhớ rõ bảo tồn thể lực, buổi tối chúng ta cắt lượt gác đêm.”
Mọi người sôi nổi đáp lời, buổi thịt nướng cũng tiếp cận kết thúc.
Khi chuẩn bị thu dọn tàn cục, cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân, cùng với tiếng người vụn vặt, càng ngày càng gần.
“Hình như em ngửi thấy mùi thịt nướng……”
“Dương Nghị, cậu thèm thịt thèm đến mức điên rồi hả, ha ha ha!”
“…… A, hình như thật sự có mùi thịt nướng, em cũng ngửi thấy……”
“Em cũng ngửi thấy!”
“Cô Đồ! Phía trước có người!”
Đồ Đan dẫn dắt một nhóm học sinh ra khỏi lối đi, trông thấy Thẩm Mặc, Bạch Ấu Vi, Đàm Tiếu, Thừa Úy Tài, cùng với bếp lò và thịt nướng bên cạnh họ.
Cả nhóm Đồ Đan ngây người.
Đoàn người Thẩm Mặc cũng ngạc nhiên.
“…… Trời ạ.” Một nữ sinh lí nhí, “Không ngờ bọn họ ăn thịt nướng ở trong mê cung.”
Bởi vì giờ phút này thật sự quá yên tĩnh, tiếng cô bé vang lên rõ ràng trong không khí khiến bầu không khí vốn đã vô cùng xấu hổ trở nên càng thêm xấu hổ……
Đàm Tiếu hoàn hồn thuận miệng nói một câu: “Ăn không? Lại đây cùng ăn?”
Đồ Đan: “……”
Bọn học sinh: “……”
Thầy Thừa rất nhiệt tình: “Tôi đi lấy thêm ít than.”
“Không, không cần, Thầy Thừa.” Đồ Đan ngượng ngùng nói, “Chúng tôi đã ăn rồi……”
Ánh mắt cô gian nan chuyển qua người Thẩm Mặc và Bạch Ấu Vi: “Mọi người…… tại sao cũng đi vào?”