Hôm sau, Triệu Quỳ nhận được bưu kiện mà Sở Hoàn gửi cho mình. Tối hôm đó, cô và Lục Thành ngầm hiểu với nhau sẽ ở lại tăng ca.
"Trưởng nhóm Triệu, vẫn chưa về à?"
Triệu Quỳ mỉm cười với đồng nghiệp. "Tôi sắp về rồi, dọn dẹp ấy mà."
"Ok."
Số người trong văn phòng ngày càng ít đi, thậm chí cả tầng lầu cũng dần vắng vẻ. Đến khi hoàn toàn yên tĩnh, Lục Thành mới đến tìm cô.
"Lấy đồ chưa?"
"Lấy rồi."
Triệu Quỳ lấy bưu kiện ra, chia ba lá bùa cho Lục Thành. Trong ba lá bùa Minh Quang có hai lá là của anh ta, lá tặng kèm cô không tiện chiếm làm của riêng.
"Thật sự có tác dụng chứ?"
Triệu Quỳ có cảm giác mơ hồ, nhưng dù sao vẫn chưa tận mắt chứng kiến bao giờ.
Lục Thành cẩn thận bỏ lá bùa vào túi, sau đó mới nói: "Chúng ta thử xem?"
"Thử như thế nào?"
Lục Thành: "Cô còn nhớ cái máy tính công ty không?"
"Anh nói cái..."
Triệu Quỳ hiểu ra anh ta ám chỉ điều gì, trên mặt có chút do dự, hỏi: "Có ổn không?"
Công ty của họ có một chiếc máy tính kỳ quái. Từng có một nhân viên đột tử khi dùng nó tăng ca.
Người ta kể rằng khi phát hiện, anh ta đã tắt thở, ngón tay vẫn máy móc gõ gõ... Vì chết trong lúc làm việc, linh hồn anh ta đã ám vào chiếc máy tính, tiếp tục hoàn thành công việc còn dang dở.
Chuyện này thật giả thế nào chưa được xác định, nhưng bản thân Triệu Quỳ từng trải qua một lần. Có lần cô tăng ca muộn, khi đi ngang qua văn phòng đó, cô tận mắt thấy một chiếc máy tính bỗng dưng sáng lên. Trên màn hình, con trỏ chuột di chuyển loạn xạ với tốc độ nhanh bất thường. Cô bị dọa chết khiếp, trong lúc hoảng loạn bỏ chạy hình như còn nghe thấy tiếng gõ bàn phím lách cách.
Sau khi bình tĩnh lại, cô tự nhủ có lẽ chỉ là lỗi máy tính, vì bình thường máy tính vốn đã không nhanh nhạy!
Đúng vậy, cô từng sử dụng máy tính đó, hiện tại vị trí đó đã có một nhân viên mới làm việc. Người này đến nay vẫn bình an vô sự...
"Chúng ta chỉ cần dán bùa lên máy, không có gì thì thôi."
Cuối cùng, Triệu Quỳ cũng xiêu lòng. "Được rồi."
Hai người cùng đến văn phòng đó. Kết quả vừa đến cửa, cả hai đồng loạt dừng chân.
Nhìn căn phòng tối đen im ắng, Triệu Quỳ nuốt nước bọt, nói: "Anh vào trước đi."
"Cô vào trước đi."
"Anh là đàn ông, lại là người đề nghị chuyện này, anh vào trước."
Lục Thành im lặng một lúc, thận trọng nói: "Nếu tôi nói tôi hối hận rồi, cô..."
"Cùng vào."
Triệu Quỳ không rảnh đứng đây tán gẫu với anh ta, trực tiếp mở cửa, kéo Lục Thành vào.
"A a a a a..."
Lục Thành bị kéo bất ngờ, hoảng hốt hét lên một tiếng the thé yếu ớt.
"..."
Ban đầu Triệu Quỳ còn thấy hơi sợ, tới khi nhìn phản ứng của anh ta thì chỉ còn bất lực cạn lời.
"Lá gan của anh nhỏ hơn tôi mà còn bày đặt đề nghị?"
Lục Thành xấu hổ gãi đầu: "À..."
"Đi."
Đã đến đây rồi thì không thể rút lui. Có điều lúc này vị trí của họ đã đảo ngược, Triệu Quỳ đi trước, Lục Thành lùi lại đứng phía sau cô.
Vất vả lắm mới đến được chỗ chiếc máy tính, Triệu Quỳ còn cảm nhận được Lục Thành đang run rẩy phía sau mình.
Máy tính không có phản ứng gì, thoạt nhìn chỉ là một chiếc máy đã tắt nguồn.
"Chúng ta phải làm gì? Dán bùa lên à?"
Lục Thành không trả lời, mở to mắt trân trối. Vì ngay lúc này, anh ta thấy màn hình máy tính trước mặt bốc lên làn khói đen u ám, một gương mặt người mờ ảo thấp thoáng bên trong liên tục vặn vẹo, biến hình.
Triệu Quỳ không nghe thấy Lục Thành trả lời, khó hiểu quay sang nhìn anh ta.
Lục Thành há miệng lắp bắp: "Điện, điện, điện..."
Còn chưa biết anh ta nói "điện" cái gì, màn hình máy tính đột nhiên sáng lên dù không ai động vào, ánh sáng xanh rọi thẳng lên mặt hai người.
"..."
Triệu Quỳ cứng đờ cả người.
Màn hình chớp nháy hỗn loạn như báo hiệu điều gì đó.
"Á á á á..."
Hai tiếng hét chói tai đồng thanh vang lên. Hai người run rẩy lao về phía cửa, Triệu Quỳ vồ lấy tay nắm cửa, dùng hết sức kéo mạnh nhưng không mở được!
Nước mắt cô chảy ra, nỗi sợ hãi và hối hận nhấn chìm lý trí, cô hét lên thất thanh: "Mở không ra!"
Lục Thành dùng cả cơ thể lao vào cửa, dù đâm thế nào cửa cũng không xê dịch. Anh ta cũng bắt đầu rơi nước mắt, gào lên hoảng loạn: "Tôi cũng mở không được! Làm sao đây làm sao đây a a a a a!"
Triệu Quỳ nhìn bộ dạng anh ta vừa nước mắt giàn giụa vừa nhếch nhác đến buồn cười, vừa thấy sợ vừa thấy bực, cô hít sâu một hơi, bỗng nhớ lại lời Sở Hoàn từng nói.
Dí quỷ...
Có thể dí ngược quỷ.
...
"Đụ má mày!!!"
Cô hét lên một tiếng, chộp lấy lá bùa trong tay Lục Thành rồi quay người lao thẳng về phía máy tính. Khí thế hùng hổ khiến Lục Thành đứng hình.
"Bốp!"
Triệu Quỳ dán thẳng lá bùa lên màn hình máy tính. Một tia sáng nhạt lóe lên, đồng thời một tiếng gào quái dị vang lên bên tai cô.
"Nóng quá nóng quá nóng quá... Trời sáng rồi hả???"
Lục Thành cũng nghe thấy, anh ta ngẩn ngơ nhìn Triệu Quỳ: "Nó... nó còn biết nói chuyện???"
"Ma thì tất nhiên biết nói rồi."
Triệu Quỳ giờ đã chuyển từ hoảng sợ sang hưng phấn và phẫn nộ, cô giơ nắm đấm đập mạnh vào màn hình, màn hình lập tức tối đen một góc, lắc lư như sắp đổ. Cô vội vàng giữ lấy, vỗ mạnh lên nó, quát: "Nói chuyện đi!"
Cô cười hung ác, móc từ túi ra thêm một lá bùa Minh Quang, nghiến răng nói: "Không nói là bà đây thiêu chết mày!"
"Nói nói nói nói nói cái gì?"
"Mày nhốt bọn tao ở đây làm gì?"
Lưu Chí tủi thân cực kỳ. Ý thức của hắn sau khi chết không rõ ràng, bị Triệu Quỳ dùng bùa k*ch th*ch mới tỉnh táo được một chút. Hắn nói: "Tại hai người muốn chạy ra ngoài mà?
Triệu Quỳ nhìn gương mặt ẩn hiện trong màn hình. Một người đàn ông nhợt nhạt, hốc hác như thể đã thức trắng mấy đêm liền. Bùa vẫn dán trên máy tính, phát ra ánh sáng nhè nhẹ, tiếp tục làm tan làn khói đen trên màn hình. Thực sự có tác dụng!
Cô hít sâu một hơi, nhướng lông mày, hỏi thẳng: "Nếu mày không dọa bọn tao thì bọn tao chạy làm gì??? Hơn nữa bọn tao chạy liên quan đếch gì đến mày!"
Cô gái này hung dữ quá. Lưu Chí co rúm lại, lắp bắp: "Tại vì tôi muốn nhờ hai người một việc!"
Lục Thành ló đầu ra từ sau lưng Triệu Quỳ, hỏi: "Việc gì?"
"À... Tôi có một tâm nguyện trước khi chết. Thực ra nói cũng hơi mất mặt... Hai người có thể giúp tôi xóa một file trong máy tính không?"
"Hả?"
Nói xong câu đó, gương mặt trong màn hình như thể buông xuôi, nhanh chóng tuôn ra một tràng: "Haizz, hồi đó tôi ngồi viết mấy thứ linh tinh trên máy tính. Lúc đó bị sếp bắt tăng ca, tôi tức quá! Nếu biết mình sắp đột tử thì tôi đã về nhà viết rồi..."
Triệu Quỳ nhìn hắn, ngạc nhiên hỏi: "??? Không phải vì còn công việc dang dở nên mày ám vào máy tính hả?"
"Ai? Ai nói?!"
Sắc mặt Lưu Chí trở nên hoảng loạn: "Ai sắp chết còn nghĩ đến công việc chưa làm xong, chết rồi còn muốn tiếp tục làm việc nữa?? b**n th** cũng không b*nh h**n đến mức đó chứ???"
...
Nghe có lý phết.
Ai đời chết rồi còn muốn tăng ca...
Văn phòng im lặng quỷ dị vài giây, Triệu Quỳ nói: "Mày muốn bọn tao làm gì?"
"Xóa một tập tin trong máy tính thôi, nó nằm ở cuối ổ E... Ban đầu tôi cũng muốn tự mình xóa đi, nhưng tôi không có khả năng, chỉ nhớ mỗi ngày vào đúng thời điểm tôi chết thì máy tính sẽ tự bật lên..."
Triệu Quỳ thao tác máy tính, tìm thấy một tập tin ẩn theo hướng dẫn của Lưu Chí. Nhưng khi nhìn thấy tiêu đề của nó, cô trợn tròn hai mắt.
#Chuyến xe công tác của sếp XX, XX, XX#
Toàn là chữ không thể nhìn thẳng.
Thứ đáng sợ nhất trên đời này là gì? Không phải là trước khi chết quên xóa lịch sử trò chuyện hay lịch sử duyệt web, mà là quên xóa bản thảo truyện 18+ về sếp lưu trong máy tính công ty...
Triệu Quỳ nhìn Lưu Chí bằng ánh mắt phức tạp, bây giờ cô vô cùng đồng cảm với hắn. Nếu cô chết rồi mà chưa xóa thứ này trong máy tính, chắc chắn cô cũng sẽ chết không nhắm mắt.
Lưu Chí nhìn Triệu Quỳ xóa tập tin đó, còn xóa hết thùng rác. Chấp niệm của hắn tan biến, hồn ma cũng từ từ bay ra khỏi máy tính.
Lúc sắp biến mất, hắn để lại một lời cảnh báo thảm khốc: "Lúc chết nhớ phải xóa hết lịch sử lưu trữ nhé..."
Lưu Chí biến mất, văn phòng khôi phục yên tĩnh. Màn hình máy tính vẫn sáng, nhưng bóng ma yếu ớt đã không còn.
Một lúc sau, Triệu Quỳ mới quay đầu nhìn Lục Thành: "Vừa rồi chúng ta gặp ma thật à?"
"Ừ."
"Trong máy tính có ma thật à..."
"Ừ."
"Chúng ta vừa giúp nó giải trừ chấp niệm phải không?"
"Ừ."
"..."
Lục Thành: "Đi thôi?"
Triệu Quỳ và Lục Thành dìu nhau bước ra ngoài, chân mềm nhũn, trông cứ như bị lùn đi một đoạn vậy.
"Lá bùa này hiệu quả ghê, ha ha."
"Đúng vậy, ha ha."
"Hay là tìm Sở Hoàn tăng cường tình cảm tí nhỉ..."
*
Người được nhớ thương Sở Hoàn vẫn đang khốn khổ vẽ bùa, hơn nữa đã vẽ hai ngày nay.
Vài hôm trước, không chỉ làm nổ tung bàn sách của ông bô, cậu còn bị cảnh sát nghi ngờ là kẻ lừa đảo lầm đường lạc lối, gọi điện cho phụ huynh... Sở Trạch Dương phải ra mặt bảo lãnh cậu về.
Sau đó Sở Hoàn mới phát hiện bố mình rất có máu mặt, quen biết không ít người trong sở cảnh sát, chỉ cần nói vài câu đã có thể đưa cậu về. Chuyện phía sau thì miễn bàn.
Chiều ngày thứ ba, ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ, rọi xuống góc bàn đặt bình sứ trắng. Ở bên ngoài, Thẩm Lạc Thu đang ra sức gõ cửa sổ, kêu lên: "Nhóc Hoàn, Nhóc Hoàn."
Sở Hoàn uể oải nằm sấp trên bàn, nghe thấy tiếng gọi thì cử động đầu một chút, lầm bầm: "Chuyện gì?"
Thẩm Lạc Thu: "Nhóc Hoàn, tớ vừa nghe một chuyện lớn!"
"Chuyện gì lớn... ưm..."
Thẩm Lạc Thu bám lên cửa sổ, nói với Sở Hoàn: "Nhà Từ Tam xảy ra chuyện rồi!"
"Cái gì?"
Sở Hoàn lập tức bật dậy, quay đầu nhìn chằm chằm Thẩm Lạc Thu: "Cậu nói gì? Là Từ Tam làm đậu phụ á hả?"
"Cho tớ vào trước đã, từ từ tớ kể cho cậu nghe."
Sở Hoàn đứng dậy mở cửa sổ, Thẩm Lạc Thu lộn một vòng nhảy vào, khịt mũi ngửi một cái rồi hỏi: "Cậu đốt trầm hương à? Mùi thơm đấy."
Sở Hoàn: "Tớ còn tâm trạng mà đốt trầm hương á? Lúc dâng hương cho tượng thần trong nhà bị dính lên đấy. Mau nói đi, nhà Từ Tam xảy ra chuyện gì?"
"Oh, bảo sao ngửi quen thế." Thẩm Lạc Thu lầm bầm một câu, ngồi xuống ghế kể chi tiết: "Là nhà Từ Tam làm đậu phụ đó. Để làm đậu phụ, họ phải lấy nước sông vào nửa đêm, người phụ trách lấy nước là con trai Từ Tam, tên Từ Tứ. Người xảy ra chuyện là Từ Tứ."