Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất

Chương 116

 
Sở Hoàn ngơ ngác nhìn hắn ta, nói: "Tôi biết mà..."

Sao âm sai này kích động vậy? Dù có là dâng cho Thành Hoàng thật thì cũng đâu có vấn đề gì? Ai đi cầu thần chẳng dâng chút lễ vật?

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt."

Âm sai kia thở phào nhẹ nhõm. Thành Hoàng nhà bọn họ tính tình vốn công minh nghiêm túc, không có mấy đứa cháu chắt loằng ngoằng đòi ông dùng quyền thiên vị, nhiều lắm chỉ thích ăn một tí thôi, nếu bị giáng chức đi thọc cổ họng quỷ sắp đầu thai thì uổng lắm.

"Lần này ngài cũng đại diện cho Vô Thường đại nhân cải trang vi hành hả? Mới đầu năm đã nghiêm thế rồi sao?"

"Không phải."

Sở Hoàn chỉ về phía ba người đang quỳ kia, nói: "Tôi đến vì mấy người đó. Với lại tôi thật sự không có liên quan gì đến Vô Thường đại nhân hết, sao mà cải trang vi hành được."

Động tĩnh bên này khá lớn, Thành Hoàng ngồi sau bàn liếc mắt nhìn về phía này mấy lần.

Sở Hoàn nói tiếp: "Bố của bọn họ đến tìm tôi, muốn tôi giúp ông ta kéo dài tuổi thọ. Tôi từ chối rồi, kết quả là ông ta tìm một đạo sĩ khác bày ra cái trò này."

Âm sai nghĩ một vòng, rất biết điều hỏi: "Ồ? Vậy là ngài không ưa người đó?"

"Ừm, nhìn ông ta chẳng giống người tốt gì cả."

Trong lúc họ đang trò chuyện, ba người đang quỳ bên kia cuối cùng cũng khóc xong. Mắt của Hoàng Anh Nghĩa sưng đỏ, đặt cái ly xuống đất, lại dập đầu mấy cái với tượng Thành Hoàng, nói: "Thành Hoàng đại nhân, bố tôi bị bệnh, tim như dao cắt, nghĩ đến chuyện ông ấy chết là tôi không cầm nổi nước mắt..."

Hai người còn lại cũng đặt ly xuống, sau đó cúi đầu dập đầu về phía trước, thậm chí không dám đứng lên, run rẩy quỳ gối trên mặt đất.

Sở Hoàn nhìn vào ly trước mặt họ, lượng nước mắt bên trong rất ít, chắc chỉ vài giọt là cùng. Nhiều nhất là của Hoàng Anh Nghĩa, hai người kia thậm chí khóc không ra giọt nào.

Giờ phút này, Hoàng Anh Hiên và Hoàng Anh Tuyết hoảng sợ nhiều hơn đau buồn.

Lúc họ mang theo đồ đạc đạo trưởng Thanh Trúc chuẩn bị bước vào miếu Thành Hoàng, trong đại điện không có ai, họ vừa khóc lóc vừa kể lể tình cha con thắm thiết... lúc đầu vẫn bình thường, nhưng dần dần, họ cảm thấy có gì đó không đúng.

Phòng mỗi lúc một lạnh hơn, đầu tiên là xuất hiện một cái bóng mờ bên cạnh họ, rồi càng lúc càng nhiều, cuối cùng gần như chen kín cả đại điện, những cái bóng ấy còn chỉ trỏ bàn tán về họ.

Không chỉ vậy, tượng Thành Hoàng phía trên cũng thay đổi, sau đó Thành Hoàng đại nhân ban cho họ ba cái ly, nói muốn kiểm chứng lòng hiếu thảo của họ, bởi vì chuyện giảm hay tăng thọ trong sổ sinh tử đều cần có lý do rõ ràng...

Thật sự có ma quỷ thần linh! Mọi thứ đều là thật!

Trong đầu Hoàng Anh Tuyết giờ toàn là lời cảnh báo của đạo trưởng Thanh Trúc: "Nếu lừa gạt thần linh, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng."

Cô ta sợ hãi, nhưng ngay sau đó giọng nói dụ dỗ của Hoàng Dịch Đức lại vang lên trong đầu: "Bây giờ sức khỏe của bố không ổn, một phần công việc phải giao lại cho các con..."

Nghĩ tới đây, đầu óc cô ta bỗng nhiên tỉnh táo lại, cơ thể cũng không còn run rẩy nữa. Khi cô ta ngẩng đầu lên, có thêm hai giọt nước mắt rơi vào ly.

"Bắt đầu đi."

Thành Hoàng liếc nhìn về phía Sở Hoàn một cái, thấy cậu không có phản ứng gì thì mới nói tiếp: "Các ngươi có tấm lòng hiếu thuận như thế, rất tốt. Nhưng việc mượn thọ này không phải cứ nói là được."

Ông quay sang gật đầu với một âm quan văn nhã bên dưới.

Âm quan bước ra, đứng trước mặt ba người, trong tay xuất hiện một cái cân. Âm quan cầm lấy ly của Hoàng Anh Nghĩa đầu tiên, đặt lên cân, đĩa cân lập tức nặng trĩu xuống.

Ba người Hoàng Anh Nghĩa nhìn thấy cái ly trước mặt bay lên, trái tim họ cũng bay theo, từng giây từng phút trôi qua cho đến khi họ nghe thấy một giọng nói vang lên: "Trưởng tử của Hoàng Dịch Đức, Hoàng Anh Nghĩa, nước mắt nặng mười lượng, có mười phần hiếu thảo."

Trái tim Hoàng Anh Nghĩa lập tức rơi xuống. Thành công rồi, mười phần là đủ.

"Mười phần?"

Sở Hoàn khẽ cau mày. Mười phần là đủ điều kiện mượn thọ.

Không chỉ mình Sở Hoàn ngạc nhiên, mà đám âm sai xung quanh cũng sửng sốt. Người đi mượn thọ mà có được tám phần hiếu tâm đã là hiếm thấy rồi, vậy mà người này có tận mười phần?

"Con trai thứ của Hoàng Dịch Đức, Hoàng Anh Hiên, nước mắt nặng tám lượng... Hoàng Anh Tuyết, nước mắt nặng tám lượng..."

Tám lượng, tám lượng, hai người em còn lại đều đạt tám phần hiếu tâm, cũng coi như đạt chuẩn. Sắc mặt Sở Hoàn càng lúc càng khó coi.

Một người như Hoàng Dịch Đức có thể nuôi ra ba đứa con hiếu thảo như vậy sao?

"Cô ta mà có tận tám phần hiếu tâm?!"

Không chỉ mình Sở Hoàn nghi ngờ, mấy âm sai bắt đầu xì xào bàn tán. Hành vi của Hoàng Anh Hiên và Hoàng Anh Tuyết khi nãy đâu có giống người mang tám phần hiếu tâm?

Sở Hoàn suy nghĩ một chút, rồi ngẩng đầu nhìn về phía Thành Hoàng: "Thành Hoàng đại nhân, có thể cho tôi xem nước mắt trong ly được không?"

"Đương nhiên."

Một giọng nói bất ngờ vang lên khiến ba người quỳ dưới đất đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía cậu. Ánh mắt căng thẳng nhìn theo Sở Hoàn cúi xuống nhặt lấy một cái ly.

Cậu đưa sát lại gần, thấy bên trong có vài giọt nước mắt. Lắc nhẹ một chút, nước mắt lăn theo thành ly, thoạt nhìn không có gì bất thường.

Ngay khi cậu định đặt ly xuống, Bạch Vô Diện chui ra khỏi túi, khẽ cào cào vai cậu, thì thầm: "Sở Hoàn, nước mắt này mùi không đúng, có mùi bò."

Sở Hoàn: "Bò?"

Cậu lập tức hiểu ra, kinh ngạc nói: "Là nước mắt bò?!"

Bò là loài thường là do người nghiệp nặng đầu thai thành. Chúng chăm chỉ chịu đựng, bề ngoài vụng về nhưng rất giàu cảm xúc. Chính vì cảm xúc quá mãnh liệt nên nước mắt bò có thể thông linh, cảm ứng với quỷ thần. Té ra là họ trộn với nước mắt bò?

Tên đạo trưởng Thanh Trúc không vô dụng, ngược lại rất xảo quyệt. Dám dùng chiêu trò để lừa thần gạt quỷ!

"Thành Hoàng đại nhân, trong nước mắt này có pha lẫn nước mắt bò. Lượng nước này cân ra hiếu tâm thì không thể tính là của bọn họ được."

Câu nói vừa dứt, sắc mặt ba người dưới đất lập tức biến đổi. Trên điện, vẻ mặt Thành Hoàng cũng trầm xuống. Có "tuần tra" đứng ở đây, vậy mà ông suýt bị qua mặt? Nếu để Sở Hoàn tố cáo lên, chẳng phải sẽ mang tiếng xấu trong mắt Hắc Bạch Vô Thường sao?

"Cái gì!?"

Chiếc ly trong tay Sở Hoàn biến mất, trên bàn trước mặt Thành Hoàng xuất hiện một cái ly.

Thành Hoàng cúi đầu nhìn vào trong, thân hình ông đột nhiên cao lớn hẳn lên, không còn nhìn rõ khuôn mặt, chỉ nghe thấy tiếng nói vang vọng: "Hoàng Anh Nghĩa, Hoàng Anh Hiên và Hoàng Anh Tuyết, ba người các ngươi trong quá trình kiểm tra hiếu tâm đã pha lẫn nước mắt bò, lừa thần gạt quỷ. Trừng phạt!"

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, ba người còn chưa kịp phản ứng thì trước mắt đã tối sầm. Khi mở mắt ra, họ đã quỳ rạp ngoài đường.

Mấy chiếc lá cuốn theo gió bay lướt qua trước mặt, cả người họ lạnh đến tê tái như sắp hóa thành băng.

Hoàng Anh Nghĩa nghe thấy tiếng răng mình va vào nhau lập cập, nhưng tiếng lập cập vẫn không át được tiếng cười nhạo ác ý vang vọng xung quanh.

"Hi hi, bị Thành Hoàng gia đuổi ra ngoài."

"Không qua được kiểm tra hiếu tâm, đồ bất hiếu."

"Có người xui xẻo rồi, có người xui xẻo rồi."

Những giọng điệu hả hê vang lên bốn phía.

Hoàng Anh Nghĩa đờ đẫn nhìn một gương mặt phụ nữ trắng bệch lướt qua trước mắt mình, hắn ta hét toáng lên, rồi bật dậy chạy về phía xe.

Hai người còn lại cũng bừng tỉnh, vừa lăn vừa bò bám sát phía sau hắn ta. Ba người vừa lên xe liền nổ máy phóng vút đi.

Hoàng Dịch Đức và đạo trưởng Thanh Trúc đang chờ trong nhà, thấy ba người kia hốt hoảng lao vào, thỉnh thoảng còn ngoái lại nhìn ra ngoài như thể đang bị cái gì đó đuổi theo.

"Đạo trưởng! Đạo trưởng! Cứu mạng..."

Vừa vào đến cửa, cả ba lập tức ngã vật ra, thở không ra hơi.

Sắc mặt đạo trưởng Thanh Trúc thay đổi, nhìn bọn họ một lượt rồi quát: "Ba người đã làm gì?! Sao vận thế lại thấp thế này?!"

Hoàng Anh Nghĩa ôm chặt lấy chân gã, run rẩy hét lên: "Đạo trưởng! Có ma! Chúng tôi gặp ma!"

Đạo trưởng Thanh Trúc kéo cổ áo hắn ta ra, lạnh giọng hả: "Ba người đã gặp chuyện gì? Nói!"

"Lúc đang kiểm tra hiếu tâm, có một người xuất hiện... anh ta phát hiện bọn tôi có trộn thêm thứ gì đó vào, rồi... rồi Thành Hoàng, Thành Hoàng gia tức giận!"

"Là ai?"

Hoàng Anh Tuyết lau nước mắt trên mặt, nói: "Là một người đàn ông trẻ, rất đẹp trai... hình như còn mang theo một con nhím!"

"Là cậu ta!"

Đạo trưởng Thanh Trúc ném mạnh Hoàng Anh Nghĩa xuống đất, quay sang Hoàng Dịch Đức: "Là do Sở Hoàn làm."

Sắc mặt Hoàng Dịch Đức đỏ bừng, là vì khó thở mà nghẹn ra. Bồ Tụng vỗ lưng ông ta vài cái, ông ta mới ho lên được một tiếng: "Khụ khụ... Sở Hoàn... lại là cậu ta..."

Ánh mắt đạo trưởng Thanh Trúc hiện rõ vẻ độc ác, lạnh lẽo nói: "Không thể giữ lại cậu ta."

Tên này hết lần này đến lần khác phá chuyện của gã, chuyện trước còn bỏ qua được, lần này phá hỏng đại sự của gã!

Hoàng Dịch Đức mặt mày mỏi mệt, chỉ nói: "Vậy thì phải xem bản lĩnh của ông."

Bên này, Sở Hoàn và Tề Triêu Dương rời khỏi miếu Thành Hoàng cùng một đám âm sai.

Âm sai đều rất nhiệt tình với cậu, lần lượt nói:

"Sở Hoàn, lần này bọn tôi không ngờ có người dám làm ra chuyện như vậy, lại còn nghĩ ra trò trộn nước mắt bò để gian lận! Lần sau nhất định sẽ kiểm tra kỹ hơn, tuyệt đối không để chúng có cơ hội thừa nước đục thả câu nữa!"

"Đúng đấy, đúng đấy!"

"Ngài làm ơn nể tình nhẹ tay nhé!"

"Dĩ nhiên rồi," Sở Hoàn nói: "Thành Hoàng đại nhân rất anh minh."

"Giờ chúng tôi đi làm việc nhé?"

Sở Hoàn gật đầu: "Ừ."

Âm sai đi rồi, đám cô hồn dã quỷ vây quanh bên ngoài xem náo nhiệt cũng biến mất.

Chờ đến khi các âm sai khuất bóng hết, Tề Triêu Dương mới dần lấy lại được tiếng nói. Anh ta nhìn Sở Hoàn, hỏi: "Cậu... các Đoan Công đều trâu bò thế này à?"

Thái độ khách khí của Thành Hoàng, vẻ sợ sệt của mấy âm sai... thế này thì mặt mũi phải to cỡ nào!

Sở Hoàn: "Đây là hiểu lầm, anh tin không?"

Tề Triêu Dương nhìn cậu: "Tin chứ, tất nhiên là tin rồi! Chỉ là hiểu lầm thôi mà... cậu đúng là quá ghê gớm!"

Nhìn biểu cảm của anh ta là biết chẳng tin tí nào, nhưng Sở Hoàn quen rồi, bèn chuyển đề tài: "Đạo trưởng Thanh Trúc chắc chắn sẽ không chịu bỏ qua. Anh đi với tôi sẽ bị ghét lây sang, tự mình cẩn thận nhé."

Tề Triêu Dương cười tươi, để lộ hàm răng trắng: "Không sao, tôi có đồ mà."

Bạch Vô Diện lần này lập công lớn, về nhà được Sở Hoàn cho phép, ăn hai cái bánh quy rồi mới tiếp tục ngủ.

Sáng hôm sau, Hoàng Bảo Trân chủ động tìm đến bọn họ. Vì khách sạn không tiện, nên họ hẹn nhau đến một quán cà phê để trò chuyện.

Sở Hoàn uống một ngụm cà phê, bị vị đắng làm nhăn mày lại, rồi ngẩng đầu nhìn Hoàng Bảo Trân hỏi: "Hoàng Dịch Đức lại đến tìm cô à?"

"Không."

Sở Hoàn thắc mắc nhìn cô: "Vậy sao cô gấp gáp tìm tôi?"

Hoàng Bảo Trân nhìn thẳng vào cậu, trong mắt là nỗi đau đớn sâu sắc. Cô hỏi Sở Hoàn: "Tôi chỉ không hiểu nổi... nếu trên đời này thật sự có quỷ thần, tại sao Hoàng Dịch Đức vẫn chưa gặp báo ứng?"

"Ông ta sống lâu như vậy, sống tốt như vậy, tại sao vẫn chưa gặp báo ứng!"

Nhắc đến Hoàng Dịch Đức là Hoàng Bảo Trân kích động, giọng nói lớn đến mức khiến người xung quanh đều quay lại nhìn.

Tề Triêu Dương vội vàng đặt tay lên vai cô, trấn an: "Bình tĩnh nào, bình tĩnh, hít thở sâu..."

Sở Hoàn cũng nhận ra trạng thái của cô có gì đó không ổn, liền hỏi: "Cô hận ông ta đến thế ư?"

Cậu cảm thấy sự căm hận này không đơn thuần là vì chuyện Hoàng Dịch Đức ngoại tình rồi sinh ra cô, nó quá mạnh mẽ.

Được Tề Triêu Dương trấn an, Hoàng Bảo Trân dần bình tĩnh lại. Cô cầm ly cà phê trước mặt, uống một hơi cạn sạch, rồi nói với Sở Hoàn: "Tôi có một đứa em trai."

"Cô có một đứa em trai?"

Sở Hoàn và Tề Triêu Dương đều sửng sốt. Trong hồ sơ họ xem không hề nhắc đến chuyện này.

"Hai anh không biết là bình thường, vì em ấy đã chết từ vài năm trước. Hơn nữa, từ nhỏ em ấy đã được nuôi bên cạnh Hoàng Dịch Đức, nên chẳng mấy người biết đến sự tồn tại của em."

Hoàng Bảo Trân nói: "Em ấy vừa sinh ra không lâu đã bị Hoàng Dịch Đức mang đi, nếu không thì mẹ tôi đã không chết trẻ như thế!"

"Sau khi mang em ấy đi, ban đầu Hoàng Dịch Đức thỉnh thoảng cho chúng tôi liên lạc và gặp mặt. Nhưng vài năm trước ông ta đột ngột cắt đứt mọi liên lạc với em ấy, mẹ tôi mới lo lắng đến nỗi vội vàng đi tìm. Hoàng Dịch Đức nói là đã đưa em ấy ra nước ngoài du học, nói cái gì mà thân phận con riêng nghe không hay, chi bằng ra nước ngoài phát triển..."

"Xàm xí rắm chó! Dối trá qua loa!"

"Ra nước ngoài cần phải cắt đứt hoàn toàn liên lạc với người thân à? Ngay cả một cách liên lạc không để lại?"

Tề Triêu Dương theo phản xạ lắc đầu: "Tất nhiên là không cần."

"Đúng vậy, không cần..." Trên mặt Hoàng Bảo Trân hiện lên nỗi bi thương dữ dội, đôi mắt cũng ánh nước. Cô nói: "Vậy thì lý do gì khiến chúng tôi không thể gặp được em ấy? Em ấy cứ như bốc hơi khỏi thế gian này vậy."

Tất nhiên là vì đã chết.

Sở Hoàn cau mày, Tề Triêu Dương mở to mắt kinh ngạc. Hai người họ đều nghĩ đến cùng một điều.

"Đúng vậy, em ấy chết rồi."

Hoàng Bảo Trân nói: "Mẹ tôi từng nằm mơ, trong mơ em trai tôi bị trói trên một cái bệ, bị người ta móc mắt, cắt mũi tai, cắt miệng và đầu lưỡi... rồi bị dao nhọn mổ bụng, lần lượt moi ra tim, gan, tì, phổi, thận... Mẹ tôi nói em tôi kêu cứu trong mộng, bà giật mình tỉnh lại, nói với tôi rằng em đã chết, bị người ta giết hại."

"Không bao lâu sau giấc mơ đó, mẹ tôi qua đời vì quá đau buồn."

"Tất cả là tại Hoàng Dịch Đức, là ông ta hại chết em trai tôi và mẹ tôi!"

Hoàng Bảo Trân hận kinh khủng. Cô từng báo cảnh sát, nhưng khi cảnh sát tìm đến Hoàng Dịch Đức, ông ta nói em trai cô chưa chết, thậm chí còn dẫn họ đi gặp mặt.

Sở Hoàn im lặng. Cảm ứng giữa mẹ và con đôi khi rất mạnh, có lẽ những gì mẹ cô mơ thấy chính là sự thật. Nếu đúng là thế, cái chết của em trai cô quả thật kỳ lạ, căn bản không phải là giết người đơn thuần.

Cách giết người tàn nhẫn như vậy... Hình như cậu từng nghe qua.

Hoàng Dịch Đức nói, vài năm trước ông ta uống một viên thuốc mới sống được đến bây giờ. Vài năm trước cũng chính là thời điểm em trai Hoàng Bảo Trân qua đời. Thật khó mà không liên tưởng hai chuyện này lại với nhau.

Nếu thật sự vì muốn kéo dài mạng sống mà giết hại chính con trai mình, vậy thì Hoàng Dịch Đức đúng là không bằng cầm thú!

Sở Hoàn nói với cô: "Cô đưa tôi tên và ngày sinh âm lịch của em trai cô, tôi sẽ giúp cô tra thử."

"Được."

Hoàng Bảo Trân lập tức gửi thông tin cho cậu, sau đó hỏi: "Vậy Hoàng Dịch Đức bao giờ mới gặp báo ứng?"

Tề Triêu Dương nói: "Tôi nghĩ là sắp rồi."

"Ha, tôi chờ đến ngày đó..."

Hoàng Bảo Trân cười lạnh, nhìn Sở Hoàn nói: "Tôi biết hai anh rất giỏi, tôi muốn nhờ hai anh điều tra giúp tôi xem có đúng là em trai tôi bị Hoàng Dịch Đức g**t ch*t không."

"Không thành vấn đề."

Sở Hoàn cười với cô: "Chúng tôi nhất định sẽ cho cô một lời giải thích thỏa đáng."

Cậu còn đưa cho Hoàng Bảo Trân vài lá bùa rồi mới tiễn cô đi, sợ cô cũng bị Hoàng Dịch Đức và đạo trưởng Thanh Trúc hãm hại.

Tề Triêu Dương nhìn theo bóng lưng Hoàng Bảo Trân, không nhịn được hỏi: "Cậu định ra tay thế nào?"

Sở Hoàn nói: "Ra tay cái gì, trước tiên phải hỏi thăm tin tức đã."

"Ơ?"

Tề Triêu Dương quay đầu lại, thấy Sở Hoàn đã đi xa, vội vàng đuổi theo hỏi: "Tìm ai hỏi? Cậu cũng có quan hệ ở đây à?"

Quan hệ thì không, nhưng Sở Hoàn có quỷ mạch.

Tề Triêu Dương trơ mắt nhìn Sở Hoàn dễ như trở bàn tay mời một âm sai đến, trực tiếp hỏi: "Âm sai đại nhân, tôi muốn hỏi thăm về một hồn ma."

Sở Hoàn nói tên và thông tin em trai Hoàng Bảo Trân cho âm sai, rồi hỏi: "Không biết người này đã đi đầu thai chưa? Nếu chưa thì chúng tôi muốn tìm cậu ấy hỏi vài chuyện."

Kết quả âm sai tra danh sách xong, lại nói: "Người này... hình như chưa chết."

Sở Hoàn ngẩn ra, hỏi: "Chưa chết?"

"Đúng vậy."

Âm sai thấy cậu phản ứng khác lạ thì không chắc chắn, bèn nói: "Hay là ngài đến gặp Thành Hoàng đại nhân để xem sổ sinh tử?"

Sở Hoàn trầm ngâm, nói: "Không cần... Cảm ơn anh."

"Không có gì."

Tề Triêu Dương cũng thấy lạ: "Sao lại chưa chết được? Chẳng lẽ chỉ là mơ?"

Sở Hoàn nói với anh ta: "Tôi thấy không đơn giản vậy đâu, về trước đã."

"Được."

Sở Hoàn cảm thấy Hoàng Bảo Trân chắc chắn không lừa cậu, giấc mơ kia cũng tuyệt đối không phải là một giấc mơ bình thường. Nếu âm giới không ghi nhận cái chết của em trai cô, vậy chắc chắn là có nguyên do khác.

Cậu đã loáng thoáng đoán được, nên sau khi về khách sạn lập tức gọi điện cho Sở Trạch Dương để xác nhận.

"Bố, con muốn hỏi bố một chuyện."

Sở Trạch Dương: "Ừ, chuyện gì?"

Cậu kể chuyện của Hoàng Bảo Trân, hỏi: "Một cậu bé bị đối xử như vậy, nhưng bên âm giới lại nói chưa chết, có phải khả năng rất lớn là đang ở trạng thái sinh hồn không?"

"Đúng vậy."

Sở Hoàn hít mạnh một hơi, không dám tin: "Thật sự là Thải sinh chiết cát?!"

Giọng Sở Trạch Dương bình tĩnh, lần nữa xác nhận: "Là Thải sinh chiết cát."

Thải sinh chiết cát là tà thuật lấy người sống làm vật hiến tế. Thường chọn đồng nam đồng nữ, mổ sống cắt ngũ quan và lưỡi, mổ bụng lấy nội tạng, nhưng không lập tức g**t ch*t, khiến sinh hồn không tan và bị kẻ hành pháp khống chế. Đây là loại tà thuật vô cùng tàn độc.

Pháp thuật này đã bị nghiêm cấm từ thời cổ đại, nếu bị phát hiện sẽ bị xử lăng trì, đồng phạm chém đầu, dù là thân thích không biết chuyện cũng bị đày đi hàng nghìn dặm, đủ để thấy đây là hành vi bị căm ghét đến mức nào.

"Hoàng Dịch Đức đúng là không bằng cầm thú!!"

Sau khi gọi xong, Sở Hoàn giận đến mức đi quanh phòng hai vòng, kéo Chiết Chi đang ngủ dậy, tức giận mắng: "Có vài người xấu xa đến mức không đáng làm người!"

Chiết Chi khó hiểu ôm lấy cậu, hỏi: "Hoàn à?"

Sở Hoàn không trả lời ngay, vì nhớ đến một chuyện khác. Cậu dựa vào ngực Chiết Chi gọi điện cho một người.

Điện thoại vừa nối máy, cậu nói thẳng: "Mau đến thành phố Q, ở đây có người dùng Thải sinh chiết cát với người sống."

Cậu nói xong, đầu dây bên kia im lặng vài giây, chỉ còn tiếng thở nặng nề vọng lại.

"Chờ tôi."

"Sư huynh! Sư huynh! Huynh rút kiếm làm gì? Huynh tẩu hỏa nhập ma rồi hả?!"

———————

Lời tác giả:

Sở Hoàn: Chờ tao gọi người tới đánh hội đồng!!
 

Bình Luận (0)
Comment