Một lúc sau, Lý Tuyên Minh nói bằng vẻ mặt cam chịu nhẫn nhục: "Tôi có thể diễn."
Sở Hoàn kinh ngạc nhìn hắn. Hiếm lạ thật đấy, bị k*ch th*ch đến mức "giác ngộ", có thể nói ra mấy lời như vậy à.
Lý Toàn Quang kinh ngạc đến mức há hốc miệng: đây là sư huynh của mình hả? Vậy những trận mắng, những lần ăn đòn họ từng chịu chẳng lẽ là vô nghĩa?
"Ý tưởng này hay đấy, nhưng mà..."
Có thể dùng pháp thuật thay đổi diện mạo, nhưng khí chất đâu thể thay đổi được? Lũ quỷ vừa nhìn là nhận ra hắn là người chính đạo, Hoàng Dịch Đức khôn ngoan như vậy lẽ nào lại không nhìn ra?
Sở Hoàn quay đầu gọi Tề Triêu Dương: "Tề Triêu Dương, cho đạo trưởng nhà chúng ta xem đám đạo sĩ bên ngoài trông thế nào."
"Có ngay."
Tề Triêu Dương từ phía sau ló ra, đưa tư liệu của đạo trưởng Thanh Trúc cho Lý Tuyên Minh xem. Trong ảnh, gã đứng giữa đám đông cùng hai đệ tử, nét mặt hòa nhã tươi cười khi trò chuyện với người khác, và ảnh gã quay lưng lại với ánh mắt đầy khinh thường và ghét bỏ.
"Cái này hơi khó."
Bề ngoài là đạo trưởng tiên phong đạo cốt, đồng thời phải kín đáo thể hiện mặt tối... Lý Toàn Quang nhìn sư huynh nhà mình. Tuy cậu ta rất phục sư huynh, nhưng cái này hiển nhiên không phải sở trường của sư huynh.
Sở Hoàn hỏi: "Anh làm được không?"
Lý Tuyên Minh gật đầu, chỉ tay vào một người trong ảnh: "Tôi sẽ diễn người này."
"Hở?"
Mọi người cùng cúi đầu nhìn Lý Tuyên Minh chỉ vào một đệ tử của đạo trưởng Thanh Trúc. trông có phần ngơ ngác, nhưng ánh mắt kiên định chính trực, đầy khát khao tu đạo... Nhìn kỹ đúng là một phiên bản "bình dân cực thấp" của Lý Tuyên Minh.
"Cũng hợp phết..."
Sở Hoàn không còn gì để nói.
Lý Tuyên Minh: "Giờ cậu là sư huynh của tôi."
Sở Hoàn: "Được, đến lúc gặp người, mong anh kiềm chế cho tốt."
Lý Tuyên Minh gật đầu.
Lần này đến đón Sở Hoàn là người quen cũ – trợ lý của Hoàng Dịch Đức. Trước đó mấy lần cũng đều là hắn ta phụ trách đưa đón, Sở Hoàn nhớ mang máng hình như hắn ta họ Vương.
Trợ lý Vương nhìn thấy phía sau Sở Hoàn có hai thanh niên ngơ ngác lạ mặt thì hơi sửng sốt, hỏi: "Họ là...?"
Sở Hoàn: "Là hai sư đệ của tôi."
"Ồ ồ ồ, thì ra là sư đệ."
Trợ lý Vương nhìn Lý Tuyên Minh và Lý Toàn Quang vài lần, cảm thấy hai người này có vẻ không dễ chọc, đặc biệt là người cao hơn, vừa nhìn là biết kiểu người thẳng tính cứng đầu.
"Họ trước kia theo bố tôi, nghe nói tôi sắp nhận một vụ lớn nên đến giúp. Dù sao thì ông Hoàng cũng rất hào phóng."
Trợ lý Vương lập tức đáp: "Đúng vậy, ông Hoàng rất hào phóng."
Người liên hệ ban đầu với Sở Hoàn chính là hắn ta. Hắn ta biết Hoàng Dịch Đức ra giá thấp nhất cho Sở Hoàn là năm trăm vạn, đúng là người có bản lĩnh thì dễ kiếm tiền.
Lý Tuyên Minh và Lý Toàn Quang một lòng đóng vai "hai lúa" chưa hiểu việc đời, chỉ có Sở Hoàn thể hiện sự khôn khéo như trước, trò chuyện với trợ lý Vương thêm vài câu.
Cậu hỏi: "Ông chủ các anh dạo này sức khỏe sao rồi?"
Trợ lý Vương đáp: "Tôi cũng không rõ lắm, tôi không phải trợ lý thân cận của ông ấy. Nhưng tôi nghe đồng nghiệp nói hình như sức khỏe lại chuyển xấu. Có điều anh đã đồng ý giúp ông ấy trị bệnh, chắc ông Hoàng có thể sống thêm mấy năm... Nhìn anh giỏi hơn đạo trưởng Thanh Trúc."
Sở Hoàn: "Ừ."
Trợ lý Vương mặt đầy ngưỡng mộ, cảm khái nói: "Có tiền tốt thật."
Có tiền thì kéo dài được mạng sống, bệnh nan y cũng có thể trị khỏi.
Xe chạy dần chạy lên núi. Vẫn là căn biệt thự lưng chừng núi lần trước, nằm trong khu nhà giàu cao cấp bậc nhất, từ môi trường đến vị trí địa lý đều thuộc hàng tốt nhất toàn thành phố Q, độ riêng tư cũng tuyệt đối.
Không chỉ là "tuyệt đối", lúc xe họ vừa chạy lên, âm thanh con người xung quanh dần thưa thớt. Đến cuối cùng, tiếng người hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại tiếng gió và tiếng côn trùng kêu hai bên đường.
Tiếng côn trùng vốn nên trong trẻo vang vọng, vậy mà không hiểu vì sao, ở nơi này nghe yếu ớt rời rạc, khiến người ta bất giác khó chịu.
Trợ lý Vương cũng cảm thấy có gì đó không ổn, nói càng lúc càng ít, cuối cùng dứt khoát im lặng, không nói chuyện nữa.
Sở Hoàn nhíu mày nhìn sắc trời bên ngoài. Trong mắt người thường là mây đen cuồn cuộn, nhưng trong mắt cậu, toàn bộ là tử khí và âm khí dày đặc.
Âm khí nặng đến mức xuất hiện dị tượng...
Cậu và Lý Tuyên Minh nhìn nhau, sắc mặt đều vô cùng nghiêm trọng.
Dù Sở Hoàn đã sớm đoán em trai của Hoàng Bảo Trân sau khi chết sẽ biến thành lệ quỷ, nhưng mức độ "lệ" này lại nằm ngoài dự đoán của cậu — so với viên Phát Khâu Trung Lang Tướng mà họ từng gặp trước đây, thậm chí có phần vượt trội.
Vấn đề là, Trung Lang Tướng đã chết từ rất lâu, trùng hợp tu luyện suốt thời gian dài tại *m h***t trên núi mới trở thành như vậy. Còn em trai của Hoàng Bảo Trân mới chết gần đây, thậm chí còn chưa chết hẳn... Tại sao chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã biến thành như vậy?!
Lý Tuyên Minh không nhịn được bói một quẻ. Quả nhiên là hung, hơn nữa còn là đại hung.
Xe dừng lại trước biệt thự. Sau khi xuống xe, họ phát hiện ngoài âm khí và tử khí dày đặc thì cảnh vật xung quanh vẫn tính là yên bình, gió êm sóng lặng.
Do trực giác, Trợ lý Vương không dám xuống xe, chỉ nói với họ: "Chúng ta tới nơi rồi, vậy tôi xin phép đi trước."
"Ừ."
Sở Hoàn không nhìn hắn ta, chỉ nhíu mày nhìn cánh cổng lớn chạm khắc hoa văn mở ra trước mắt.
Một người đàn ông bước đến nói với họ: "Sở tiên sinh đúng không ạ? Tôi là quản gia ở đây, xin mời đi theo tôi."
Sở Hoàn đáp: "Ừ."
Cậu bước vào trong, nhìn thấy sắc mặt người kia xanh đen, trên mặt cố nặn ra một nụ cười cứng đờ gượng gạo. Nếu không phải còn thấy ông ta thở, có khi Sở Hoàn đã tưởng ông ta là xác chết rồi.
Quản gia như thể không nhận ra sự bất thường của môi trường xung quanh, bình thản quay người đi vào trong, còn nói với Sở Hoàn: "Ông Hoàng đợi cậu đã lâu."
Sở Hoàn đi theo bước chân ông ta, hỏi: "Chú không thấy trong nhà hơi lạnh sao?"
"Vậy à?"
Người kia chỉ nói: "Nếu Sở tiên sinh thấy lạnh, lát nữa tôi sẽ điều chỉnh nhiệt độ cao lên."
Căn biệt thự này rất lớn, họ phải đi xuyên qua đại sảnh lộng lẫy, sau đó đi thang máy lên tầng ba. Trong đại sảnh có hai người giúp việc đang lau sàn, nét mặt dại ra, lặp đi lặp lại động tác lau sàn, khiến Sở Hoàn nhìn mà nhíu mày không thôi.
Cậu ra hiệu bằng mắt với Lý Toàn Quang. Lý Toàn Quang nhìn hai người kia một chút rồi đi đến nói chuyện vài câu, gương mặt họ hiện nét bừng tỉnh, bỏ dụng cụ trong tay xuống và rời khỏi đó.
"Tôi bảo họ về xin nghỉ rồi. Chúng ta sắp làm việc, sợ họ vô tình đụng phải. Người thường nên rời khỏi nơi này thì hơn."
Lý Toàn Quang cũng thuận tiện tìm một lý do hợp lý nói với quản gia.
Quản gia có bộ dạng như xác chết gật đầu nói: "Vậy lát nữa tôi sẽ cho họ nghỉ một ngày."
Họ đi thang máy lên tầng ba, cũng chính là nơi Sở Hoàn từng tới trước đây.
Hoàng Dịch Đức ở tầng ba, ngoài ông ta ra còn có đội ngũ y tế chữa bệnh, Bồ Tụng, và đạo trưởng Thanh Trúc. Đám Hoàng Anh Nghĩa được gọi về thì ở tầng bốn.
Vừa bước ra khỏi thang máy, Sở Hoàn lập tức cảm thấy xung quanh yên tĩnh lạ thường, cứ như cả biệt thự chỉ còn lại một mình cậu... Cậu khựng lại, quay đầu nhìn.
Không phải ảo giác, mấy người theo sau đều biến mất.
Ảo ảnh? Quỷ Vực?
Bất kể là gì, cũng chỉ có thể đi một bước xem một bước. Sau khi suy nghĩ một lát, cậu tiếp tục đi về phía trước.
Trước mặt là hành lang lót thảm thủ công, mềm mại và có tác dụng tiêu âm. Sở Hoàn bước nhẹ trên thảm, rồi dừng chân trước một cánh cửa phòng.
Cậu đẩy cửa ra nhìn vào, phát hiện bên trong là phòng trẻ em, màu sắc phối hợp tươi sáng. Trên sàn nhà có rất nhiều khối xếp hình, một đứa trẻ đang ngồi trong đó, chăm chú xây nhà bằng các khối gỗ.
Sở Hoàn đẩy cửa vào, nhưng đứa trẻ không ngẩng đầu lên nhìn cậu lấy một cái, nên cậu đứng yên tại chỗ quan sát. Thằng bé này rất gầy, trên người gần như không có chút âm khí nào, nhìn qua chẳng khác gì một đứa trẻ bình thường.
Nhìn đôi mắt giống hệt Hoàng Bảo Trân, thân phận của thằng bé quá rõ ràng.
"Hoàng Bảo Thụ." Cậu gọi một tiếng.
Hoàng Bảo Thụ cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn về phía Sở Hoàn.
Sở Hoàn nói: "Chị của em nhờ anh đến đón em."
"Chị!"
Trên mặt Hoàng Bảo Thụ hiện lên vẻ vui mừng, giây tiếp theo thoắt xuất hiện trước mặt Sở Hoàn, ngẩng đầu lên, đôi mắt mở to chăm chú nhìn cậu.
"Chị bảo anh đến thật hả? Sao chị không đến gặp em?"
"Chị bận lắm, đang bận làm bánh cho em."
Hoàng Bảo Thụ nói: "Nhưng em không muốn ăn bánh, em chỉ muốn gặp chị thôi."
Sở Hoàn đưa tay về phía nó, dịu dàng nói: "Vậy chúng ta cùng đi tìm chị nhé."
"Dạ..."
Hoàng Bảo Thụ mừng rỡ. Khi Sở Hoàn nắm tay nó đi ra khỏi phòng, cảnh vật hành lang bỗng thay đổi. Hành lang vốn sáng đèn trở nên u ám, trên tường lờ mờ hiện lên vết máu đỏ sẫm.
Sở Hoàn nói: "Trước khi rời đi, chúng ta nên chào bố của em một tiếng nhỉ?"
Hoàng Bảo Thụ gật đầu: "Vâng, nên chào bố một tiếng."
"Bố em ở đâu?"
"Bố em bị bệnh, đang nghỉ trong phòng."
Hoàng Bảo Thụ nắm tay Sở Hoàn vừa đi vừa nhảy, vui vẻ nói: "Em dẫn anh đến gặp bố nha."
Đi theo Hoàng Bảo Thụ, Sở Hoàn nhanh chóng đến trước cửa phòng Hoàng Dịch Đức.
Đứng ngoài cửa, cậu nghe thấy bên trong vang lên tiếng ho khàn đến xé ruột gan, cùng với giọng một người đàn ông cố gắng trấn an:
"Ông Hoàng, ông phải đến bệnh viện ngay lập tức. Cơ thể ông hiện giờ quá yếu, chỉ cần nhiễm trùng thôi cũng có thể đẩy nhanh quá trình tử vong... Tôi châm cứu cũng không có nhiều tác dụng đáng kể."
"Khụ khụ... khụ... không phải tôi không muốn đi, tôi..."
Hoàng Dịch Đức còn chưa nói hết câu thì Hoàng Bảo Thụ gõ cửa, nói: "Bố ơi, con có chuyện muốn nói với bố."
Vừa nghe thấy giọng nó, tiếng của Hoàng Dịch Đức bỗng nhiên im bặt, tiếng ho dữ dội cũng ngừng lại.
Hoàng Bảo Thụ nói tiếp: "Bố ơi, con vào nhé."
Nó đẩy cửa bước vào, kéo Sở Hoàn cùng vào trong.
Sở Hoàn nhìn thấy trong phòng có hai người, Hoàng Dịch Đức nằm trên giường, khuôn mặt không giấu nổi sợ hãi, người ngồi cạnh ông ta là Bồ Tụng, trước đó cậu từng gặp qua.
Có lẽ người duy nhất ở đây không bị ảnh hưởng là bác sĩ Bồ Tụng. Là một bác sĩ, chẳng biết ông đã tích đức bao nhiêu kiếp, cả người đầy công đức, tà khí không thể xâm nhập.
Sở Hoàn đoán rằng kiếp trước ông ấy cũng là bác sĩ.
Bồ Tụng trông thấy họ thì hơi ngạc nhiên, nói: "Tôi gặp cậu rồi. Ủa, đứa trẻ này..."
Sở Hoàn nói với ông: "Bác sĩ Bồ, tôi là do ông Hoàng mời đến." Sau đó quay sang nhìn Hoàng Dịch Đức.
Lúc này, Hoàng Bảo Thụ đã chạy tới bên giường của Hoàng Dịch Đức.
Hoàng Dịch Đức cố gắng nặn ra một nụ cười hiền từ, nhưng vì sợ hãi quá mức nên nụ cười không tí "hiền từ" nào.
"Bố ơi, anh trai này nói sẽ dẫn con đi gặp chị."
"Được, tất nhiên là được..."
Hoàng Dịch Đức quay sang nhìn Sở Hoàn, ánh mắt phấn khởi. Sở Hoàn vượt cả mong đợi của ông ta! Sở Hoàn thế mà có thể dắt được Hoàng Bảo Thụ đi!
"Con theo anh ấy đi tìm chị nhé."
Hoàng Bảo Thụ ngồi lên giường. Thân hình nó nhỏ bé, hai chân gầy guộc đung đưa bên mép giường, gương mặt lộ vẻ không vui: "Nhưng mà bố đang bệnh, con đi rồi thì ai sẽ chăm sóc bố đây?"
Hoàng Dịch Đức nói: "Không sao, bố có bác sĩ rồi."
Hoàng Bảo Thụ như thể không nghe thấy, tự mình lẩm bẩm: "Con có thể chữa bệnh cho bố, giống như lúc trước ấy."
Hốc mắt thằng bé trào ra hai hàng máu lệ. Sắc mặt Hoàng Dịch Đức càng thêm hoảng sợ, ông ta đưa tay về phía Sở Hoàn, kêu lên: "Sở Công! Cứu tôi! Giết nó đi! Giết nó! Tôi đưa cậu mười triệu! Một trăm triệu!"
"Cách làm thuốc! Cách làm thuốc ở dưới tầng hầm! Viết trên một tờ giấy! Tôi mua được từ một lang y! Chỉ mình tôi biết tầng hầm ở đâu!"
"Cậu không thể để nó giết tôi! Không thể giết tôi!"
Sở Hoàn rút ra một lá bùa, hỏi: "Lang y đó giờ ở đâu?"
Hoàng Dịch Đức nói: "Tôi không biết! A a a a a!"
Hoàng Bảo Thụ vươn tay chạm vào mắt Hoàng Dịch Đức. Mắt ông ta không thể khép lại, con ngươi bị bàn tay nhỏ bé v**t v*.
"Bố đang bệnh thì đừng nói nhiều."
Nói xong nó quay đầu, nhìn chằm chằm Sở Hoàn, hỏi: "Anh là đồng bọn của bố em? Anh cũng lừa em phải không? Anh cũng lừa em đúng không???"
Sát khí trên người nó không thể kìm lại được nữa, từ mắt, mũi, miệng, thậm chí cả bụng bắt đầu trào ra thứ sương mù đen sẫm, khiến khuôn mặt nó trở nên mờ mịt.
Sở Hoàn vội vàng lên tiếng: "Hoàng Bảo Thụ! Ông ta sắp chết rồi! Rất nhanh sẽ xuống âm phủ gặp em. Đến lúc đó em kiện ông ta, ông ta nhất định sẽ bị trừng phạt. Anh có thể giúp em mở cửa sau. Em muốn ông ta xuống tầng địa ngục nào chịu hình cũng được!"
"A a a a a..."
Hoàng Bảo Thụ không đáp, Sở Hoàn chỉ nghe thấy một tiếng gào thảm thiết, sau đó là tiếng "bẹp" như thể có vật gì ẩm ướt rơi xuống đất.
Cậu cúi đầu nhìn xuống, là hai con mắt người.
Bồ Tụng sợ ngây người: "Mắt... nhìn giống mắt thật quá..."
Sở Hoàn bước lên vài bước, gọi lớn: "Hoàng Bảo Thụ! Đừng giết ông ta!"
Nhưng đã quá muộn. Trên giường trống trơn, Hoàng Dịch Đức đã bị đưa đi.
"Anh cũng nói dối, em không tin anh."
Sở Hoàn đau hết cả đầu. Cậu phát hiện trên mặt đất có vài vết máu, vết máu này kéo dài ra phía ngoài. Cậu lập tức đuổi theo.
Bồ Tụng chạy theo sau, hỏi: "Sở tiên sinh! Chuyện này là sao vậy?!"
Sở Hoàn: "Nói ra thì dài lắm..."
Căn biệt thự này thật sự quá rộng, mới chạy được vài bước thì cậu phát hiện bên cạnh có một căn phòng đang mở cửa.
Vốn dĩ cậu đã chạy qua, nhưng lại cảm thấy có gì đó không đúng, bèn quay trở lại.
Cậu liếc vào trong phòng, quả nhiên thấy trong góc phòng có ba người co rúm lại, là ba đứa con của Hoàng Dịch Đức.
Ba người bọn họ trông như bị dọa cho ngu người, ánh mắt ngây dại, miệng chỉ còn phát ra âm thanh "a a" khe khẽ, đến cả kêu thảm cũng không làm nổi.
Sở Hoàn: "?"
Cậu bước lại kiểm tra, bọn họ không phải là "trông giống như" bị dọa ngu, mà là bị dọa ngu thật, hồn đã lìa khỏi xác.
Ba cái hồn lơ lửng trên đầu họ, ánh mắt ngây dại chẳng kém.
Bồ Tụng kinh ngạc kêu lên: "Bị dọa đến phát ngốc rồi!"
Sở Hoàn nói: "Từ từ."
Cậu đưa tay đẩy ba hồn phách về lại thân xác. Lúc này ba người mới có chút phản ứng với thế giới bên ngoài, ít nhất là con ngươi di chuyển.
Bồ Tụng: "Ơ, tốt hơn rồi, nhưng chắc phải uống mấy thang thuốc an hồn mới ổn."
Sở Hoàn nói: "Chuyện đó để sau."
Cậu chạy ra ngoài.
Vừa ra đến cửa, cậu thấy Lý Toàn Quang từ một hướng khác chạy tới, gọi to: "Sở Hoàn!"
Sở Hoàn hỏi cậu ta: "Cậu có thấy Hoàng Bảo Thụ không? Nó mang Hoàng Dịch Đức đi rồi!"
Lý Tuyên Minh đáp: "Tôi không thấy. Vừa rồi tôi bị dẫn tới một tầng khác, ở đó gặp phải đạo trưởng Thanh Trúc. Ông ta học được môn thuật hoá hình, suýt nữa thì lừa được tôi, cuối cùng nể mặt thành ý nhận sai của ông ta nên tôi..."
Sở Hoàn: "?"
Cậu không đợi Lý Tuyên Minh nói hết, rút dao găm sừng trâu ra, đâm thẳng vào bụng "Lý Tuyên Minh" trước mặt. Con dao cùn đâm vào dễ dàng như cắt đậu phụ.
"Lý Tuyên Minh" cúi đầu nhìn bụng mình, sau đó ngẩng lên nhìn Sở Hoàn, thắc mắc: "Sao mày phát hiện ra được?"
Sở Hoàn đáp: "Cái tên đó mà tha cho đạo trưởng Thanh Trúc thì còn gọi là Lý Tuyên Minh chắc?"
Cơ thể của "Lý Tuyên Minh" tan thành một làn sương đen rồi biến mất.
Bồ Tụng tò mò hỏi: "Cái đó cũng là ma quỷ à?"
Sở Hoàn: "Ừ, giả làm người để lừa người sống là chiêu thường dùng của chúng."
"Sư huynh!"
Lý Toàn Quang cầm một chiếc la bàn, theo sau Lý Tuyên Minh, vừa đi vừa nói: "Ở đây âm khí quá nặng, chúng ta đi lòng vòng vòng mãi... Ủa, Sở Hoàn?"
Cậu ta vừa ngẩng đầu lên thì thấy Sở Hoàn chạy tới trước mặt.
Sở Hoàn nhìn thấy họ thì sáng mắt lên, nói: "Tôi vừa gặp Hoàng Bảo Thụ, nó mang Hoàng Dịch Đức đi rồi. Vốn dĩ tôi định ngăn lại, nhưng nó đột nhiên trở mặt, tôi biết mình không địch nổi nên tìm mọi người..."
Lý Toàn Quang trợn to mắt, quay sang kêu với Lý Tuyên Minh: "Anh! Con ma này dám giả làm Sở Hoàn! Nó không bắt chước được một phần khí chất của Sở Hoàn! Nó nói Sở Hoàn tự biết mình không địch nổi nên tới tìm tụi mình?? Sở Hoàn thấy không có ai xem mình tạo dáng ngầu đét mới tìm tụi mình thì có!
Lý Tuyên Minh phản ứng gọn lẹ hơn, một kiếm chém bay đầu "Sở Hoàn".
Đầu "Sở Hoàn" rơi xuống đất, tức tối trợn mắt nhìn họ: "Cũng không lừa được chúng mày!"
"Đã thế thì tới tìm tao đi! Tao đã trốn kỹ, trốn rất kỹ..."
Nói rồi thân thể nó biến mất.
Kim chỉ trên la bàn trong tay Lý Toàn Quang bỗng dừng lại, chỉ thẳng về một hướng. Cậu ta mừng rỡ nói: "Sư huynh! La bàn dùng được rồi!"
Bên kia, Sở Hoàn dựa theo mức độ nồng của âm khí mà xác định phương hướng, bắt đầu tiến tới.
Ba người gặp nhau ở cửa vào tầng hầm. Tầng hầm nằm phía sau biệt thự, có vẻ do chột dạ nên lối vào được giấu rất kỹ, nhìn qua chẳng khác gì mặt đất bình thường, không để ý sẽ rất khó phát hiện.
Vừa thấy Sở Hoàn, Lý Toàn Quang liền nheo mắt cảnh giác: "Lại nữa? Muốn bị chém nữa à? Lần này còn hóa thành hai người cơ đấy!"
Cậu ta chỉ vào Bồ Tụng hỏi: "Ông là ai?"
Bồ Tụng tốt tính giải thích: "Tôi là bác sĩ, tới khám bệnh cho ông Hoàng."
Sở Hoàn lườm cậu ta: "Cậu bị ngu à?"
"Cái giọng điệu này..."
Lý Toàn Quang lập tức đổi sắc mặt: "Anh là Sở Hoàn thật! Vừa nãy có con ma giả làm anh định lừa tụi tôi..."
Sở Hoàn ngồi xổm bên cạnh Lý Tuyên Minh, nhìn hắn đang nghiên cứu cách mở cửa tầng hầm, cũng nói: "Nó cũng giả làm cậu để lừa tôi, nhưng chỉ cần mở miệng là bị tôi nhận ra ngay. Sao rồi? Mở được không?"
Lý Tuyên Minh gật đầu: "Chắc là được."
Sở Hoàn thấy Lý Tuyên Minh rút kiếm ra, c*m v** một khe nhỏ trên sàn, miệng niệm chú.
Sở Hoàn còn chưa kịp phản ứng, mặt đất trước mắt như bị thứ gì đè xuống, bắt đầu biến dạng từng chút một...
Ầm một tiếng, cả nhóm người rơi thẳng xuống phía dưới.
"Anh mở kiểu gì mà thô bạo vậy hả!!"
"Khụ khụ."
Sở Hoàn lồm cồm bò dậy khỏi mặt đất. Bọn họ rơi vào một căn phòng không lớn lắm. Phòng này trông như được thiết kế riêng cho việc thực hiện Thải sinh chiết cát, kín mít âm u, không trang trí dư thừa, bốn bức tường khắc đầy chú văn.
Âm khí rất nặng, nhưng không thấy bóng dáng Hoàng Dịch Đức hay Hoàng Bảo Thụ.
"Không có ở đây?"
Lý Toàn Quang nói: "Không thể nào, la bàn của tôi chỉ đúng chỗ này mà."
"Khoan đã, lúc nãy tôi gặp Hoàng Dịch Đức, ông ta nói công thức chế thuốc để trong tầng hầm này."
Sở Hoàn nhớ lại lời của Hoàng Dịch Đức, không chắc chắn hỏi: "Chẳng lẽ Hoàng Bảo Thụ cố tình dẫn chúng ta tới đây?"
Cậu đảo mắt quan sát khắp nơi. Tầng hầm này không có nhiều đồ đạc, chỉ có một cái bàn lớn và một cái tủ. Trên bàn trống trơn, trong tủ lộn xộn vài con dao và mấy cái đĩa.
Mấy thứ này chắc là dụng cụ để thực hiện Thải sinh chiết cát.
"Tìm thử đi."
Lý Tuyên Minh bước đến trước tủ, mở ra lục lọi một hồi, tìm thấy một cái hộp nhỏ nằm sâu trong góc. Mở ra, bên trong là một tờ giấy được gấp gọn.
Sở Hoàn đang lần mò mấy bức tường, thấy tờ giấy trong tay hắn thì hỏi: "Anh tìm được rồi?
Lý Tuyên Minh không nói có hay không, cúi đầu đọc lướt vài dòng, nhíu mày.
Sở Hoàn thấy biểu cảm của hắn là lạ, cũng bước lại xem thử.
Trên tờ giấy là ghi chép về cách thực hiện nghi thức Thải sinh chiết cát, mở đầu nói cần một đồng nam hoặc đồng nữ, sau đó mổ sống ngũ quan, đọc chú chiếm lấy luồng khí cuối cùng trên người đứa trẻ, rồi lấy một ít từ mỗi bộ phận trong ngũ tạng, xử lý đặc biệt là có thể trích ra được sinh khí bất tận từ cơ thể đứa trẻ.
Phía dưới liệt kê một loạt các nguyên liệu. Có thứ là dược liệu, ví dụ như nhân sâm, linh chi, cũng có vài món cực kỳ quái dị.
Sở Hoàn chỉ vào một dòng, ngạc nhiên hỏi: "'Hồn treo cổ' là cái gì? Cũng là thuốc à? Hồn phách cũng dùng làm thuốc được sao?"
Bồ Tụng bị té một cái, giờ đang vịn tường đứng dậy, nghe thấy vậy thì nói: "Đó không phải là hồn phách. 'Hồn treo cổ' là một loại vật chất sinh ra bên dưới xác người treo cổ, trông như than vụn. Nếu đào ngay thì lấy được, nếu để lâu nó sẽ lặn sâu xuống đất, không đào thì nơi đó ắt sẽ có người khác treo cổ tiếp... Nghiền thứ đó uống với nước có thể trấn tâm, an thần, trị kinh hoảng và chứng loạn thần. Quả thật là một vị thuốc."
Ồ, ra là dược liệu. Nếu cái đó cũng là dược liệu thì...
Ánh mắt Sở Hoàn lại rơi xuống tờ giấy, trên đó còn ghi mấy thứ nữa như "nước rửa tay chân" và "vải quấn chân". Không chỉ vậy, phía sau "vải quấn chân" còn có ghi chú: Càng bẩn càng tốt.
"..."
Sở Hoàn nhìn rớt cả mắt, giọng nói run rẩy: "Vải... vải quấn chân... càng bẩn càng tốt???"