Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất

Chương 12

Sở Hoàn quan sát xung quanh, không thấy thứ gì có thể mê hoặc hồn phách, bèn niệm hai lần chú chiêu hồn hướng về phía dòng sông.

Sương mù bắt đầu bốc lên từ mặt nước, dày đặc đến mức che khuất ánh đèn bên kia bờ. Không chỉ trên sông mà cả ven bờ cũng bị sương xám nhấn chìm, cuốn họ vào một thế giới mờ mịt không màu sắc.

Từ Tam cảm thấy hít thở khó khăn, phổi bị tắc nước bùn. Không khí nơi này như đã biến mất. Có thứ gì đó trong cơ thể chú rời đi, nhẹ hơn, dễ thở hơn... Đột nhiên cơn đau nhói bùng lên ở ngực, sức nóng bỏng rát kéo chú ấy hoàn hồn khỏi cơn mê mang.

Từ Tam sờ vào lồng ngực, chạm phải một túi vải nhỏ, bên trong là bùa bình an mẹ chú đã đặt vào. Chính lá bùa này đã cứu chú ấy.

Không chỉ sương mù, những thứ khác cũng đang tụ lại xung quanh. Nhưng đó không phải thứ Sở Hoàn tìm kiếm. Nơi này không có dấu vết của sinh hồn.

Cậu nhíu mày, trên mặt lộ vẻ suy tư.

Những thứ dưới sông trở nên kích động, phát ra âm thanh như cá lớn tranh giành thức ăn.

Từ Tam nghe thấy tiếng động nhưng không dám lên tiếng. Dưới ánh đèn pin lờ mờ, chú nhìn thấy vài vảy cá lóe sáng, nhưng tuyệt đối không phải cá.

Chú nghĩ đến ảo giác ban nãy, mồ hôi lạnh tức thì túa ra... là quỷ nước!

Dấu vết ẩm ướt phản chiếu ánh sáng lan từ dưới sông lên bờ, kéo theo một mớ tóc đen bết dính khổng lồ cùng sinh vật kỳ dị nửa cá nửa người.

"Hi hi ~"

Tiếng cười mang theo lạnh lẽo và ác ý của trẻ con vang lên không biết từ đâu. Từ Tam giật bắn người, lảo đảo ngã nhào xuống đất, môi run lẩy bẩy: "Quỷ quỷ quỷ!!"

Sở Hoàn nghe thấy tiếng cười, theo bản năng muốn lấy vợt bắt quỷ, ai ngờ phát hiện không mang theo, đành tiếc nuối thở dài.

Từ Tam bò tới ôm chân Sở Hoàn, lắp bắp: "Có... có quỷ!!"

Sở Hoàn điềm nhiên đáp: "Nếu chú không tìm thấy con trai mình, con trai chú cũng sẽ biến thành quỷ đấy."

Nghe đến Từ Tứ, tinh thần Từ Tam lập tức căng lên, run rẩy nhìn về phía trước.

Tổng cộng có ba con quỷ nước trườn lên bờ. Một trong số đó là Cẩu Oa nửa người nửa cá mà Sở Hoàn quen biết; kế bên là một nữ quỷ tóc đen che khuất mặt, và một vũng sáng lấp lánh như nước.

Cẩu Oa đáng thương nhìn Sở Hoàn, ai oán nói: "Tôi chỉ tranh cá với mấy ông câu cá thôi, cũng không được sao?"

Sở Hoàn: "???"

"Mày cướp cá của mấy người câu cá??"

"Cá trong sông, ai bắt được thì thuộc về người đó."

Sở Hoàn nghiêm mặt: "Nhưng mày bắt hết thì họ còn câu gì? Họ không đến nữa thì tao mất khách kiếm tiền đấy. Lần sau mày phải móc cá vô lưỡi câu của họ."

Cẩu Oa sững sờ, chưa từng gặp chuyện vô lý thế này. Hồi lâu sau, nó há miệng định khóc rống, nhưng bị ánh mắt của Sở Hoàn chặn lại, đành ấm ức cúi đầu xuống đất.

Sở Hoàn hỏi: "Bọn mày có thấy sinh hồn nào không? Có quan hệ huyết thống với người này."

Cậu chỉ Từ Tam, hỏi ba con quỷ nước dưới nước: "Người đó rơi xuống sông ở đây."

Từ Tam cũng lấy hết can đảm, cầu xin: "Là con trai tôi! Xin các người tha cho nó!"

Cẩu Oa vẫy đuôi, nói: "Hi hi~ Đây không phải địa bàn của tôi, không liên quan đến tôi."

Đám tóc cũng âm u nói: "Tôi không kéo thế thân."

"Tôi từng thấy cậu ta."

Sở Hoàn quay sang vũng nước kia, hỏi: "Mày từng thấy người?"

Vũng nước hóa thành một thiếu niên mặt mày tối tăm, nói với Sở Hoàn: "Tôi định kéo cậu ta làm thế thân, cậu ta rất phù hợp, nhưng trên người cậu ta có bùa hộ mệnh."

Nhìn thấy mặt thiếu niên, mắt Từ Tam trợn trừng. Đây... đây là người bị chết đuối ở làng vào năm kia! Chú vẫn còn nhớ tên cậu ta, Từ Ngôn. Cậu ấy bị chết đuối khi đi chơi sông vào kỳ nghỉ hè... cậu ấy bị kéo làm thế thân, biến thành quỷ nước!

"Nói rõ hơn."

Sở Hoàn suy nghĩ, bổ sung thêm một câu: "Nếu mày giấu giếm, hậu quả thế nào thì Cẩu Oa biết rồi đấy."

Cẩu Oa giơ cánh tay dị dạng sờ đầu mình, quẫy quẫy cái đuôi bị đóng một nhánh cây, sợ hãi co rúm người lại.

Sở Hoàn ra tay tàn nhẫn thật.

Không gian yên lặng một lúc lâu, thiếu niên quỷ nước mới nói: "Từ Tứ ra sông lấy nước, tôi thấy thuyền của cậu ta bị thủng mà cậu ta không để ý. Đến giữa sông thì không kịp nữa, cậu ta đành bỏ thuyền nhảy xuống. Tôi muốn kéo cậu ta chìm xuống nhưng bùa hộ mệnh trên người chặn tôi lại."

"Cậu ta cố gắng bơi vào bờ, bơi được nửa đường thì sặc nước, lá bùa trên người bị nước thấm ướt, dần dần mất tác dụng. Vậy nên tôi kéo linh hồn cậu ta ra khỏi xác, định nhập vào người cậu ta để hoàn dương."

Từ Tứ... Từ Tứ... Cả bát tự lẫn cái tên đều quá hoàn hảo đối với quỷ nước.

"Nhưng linh hồn vừa kéo ra thì bị thứ khác cướp mất."

Thiếu niên kể đến đây, sắc mặt càng thêm tối tăm: "Thứ đó phá hỏng kế hoạch của tôi, khiến tôi mất cơ hội nhập xác."

Giọng điệu rất thản nhiên, lời nói ra lại đáng sợ đến cực điểm. Từ Tam nhìn cậu ta đến mức suýt nứt mắt.

"Bị thứ khác cướp mất..."

Đang lúc Sở Hoàn trầm tư, đột nhiên Từ Tam ôm chặt lấy chân cậu, mặt mũi dữ tợn gào lên: "Sở Hoàn, nó hại người! Cháu giết nó đi! Đánh cho nó hồn phi phách tán!"

Quỷ nước kéo thế thân là quy luật trời đất. Nếu thành công thì không nói, nếu thất bại còn làm hại người khác thì nghiệt chướng trên người sẽ càng nặng.

Hơn nữa bị người bắt gặp tận mắt, thì nhất định phải thay trời hành đạo.

Thiếu niên quỷ nước nhìn sắc mặt của Sở Hoàn, vẫn trầm mặc tối tăm, không biết là do nó nhận ra mình chạy không thoát hay có nguyên do khác, chỉ thấy nó đứng yên không nhúc nhích.

Sở Hoàn nhìn nó, đầu ngón tay phải xuất hiện một lá bùa Ngũ Lôi.

Lá bùa vừa xuất hiện, mấy con quỷ nước lập tức co rúm lại, ngay cả Cẩu Oa cũng run rẩy, trên gương mặt cá của nó hiện rõ sợ hãi.

Sở Hoàn giơ tay, đặt lá bùa trước mặt, ngón tay thon dài được ánh hoa văn đỏ trên lá bùa tôn lên càng thêm trắng nõn. Cậu nhắm mắt lại, khi mở ra lần nữa, lá bùa tự động bay lên, hoa văn đỏ trên bùa phát sáng, một tia chớp mỏng như sợi kim đâm thẳng vào thiếu niên quỷ nước.

Đù, sao mỏng vậy!

Sở Hoàn trợn to mắt. Hình như có gì đó sai sai, không giống với tưởng tượng của cậu!

Uy lực của bùa Ngũ Lôi không phải rất mạnh sao? Giờ nhìn thế này trông cậu như đang làm màu vậy...

Cũng hên cũng hên, tia chớp mỏng nhưng sức mạnh không tệ. Nó bật lên trên người quỷ nước một cái, rồi đột ngột bùng sáng, tiếng "xèo xèo" vang lên, kèm theo đó là tiếng thét thảm thiết chói tai.

Toàn bộ không gian như ngừng một giây. Sau đó, Sở Hoàn trông thấy thân thể thiếu niên quỷ nước mờ nhạt hẳn, gần như hóa thành làn khói. Một chiêu này suýt nữa đánh tan hồn phách của nó.

Cẩu Oa sợ hãi lén liếc Sở Hoàn, càng co người hơn. Nó bắt đầu cảm thấy may mắn vì mình chưa kịp dìm chết ai, nếu không thì người bị sét đánh chính là nó rồi.

"Xong."

Sở Hoàn phủi tay, đi đến bờ sông, nhặt một con trai lớn cỡ nắm tay lên, nhét hồn quỷ nước vào trong. Cậu cầm con trai lên, nói: "Từ nay đi theo Cẩu Oa tu luyện thành thân cá... Không đúng, mày chắc là thân trai... Chăm chỉ làm việc thiện tích đức rồi sẽ có ngày được luân hồi."

Con trai di chuyển chậm như vậy, con quỷ nước này khó mà kéo người xuống nước được nhỉ?

Sở Hoàn cảm thấy mình đúng là thiên tài, ngày xưa có nàng tiên ốc, bây giờ có thiếu niên trai. Nói xong, cậu vung tay ném con trai xuống nước, phát ra một tiếng "bõm".

"Còn hai đứa..."

Cẩu Oa lập tức nói: "Tôi sẽ không giành cá với mấy người câu cá nữa!"

Đám tóc cũng vội nói theo: "Tôi, tôi, tôi sẽ nhặt rác! Tôi giỏi nhặt rác lắm!"

Giọng điệu u oán của đám tóc cũng biến mất, những sợi tóc bắt đầu lan rộng ra xung quanh, rất nhanh đã gom lại một đống rác lớn trong phạm vi con sông. Hiệu suất làm việc phải nói là cao kinh khủng!

"Tốt lắm."

Thấy Sở Hoàn hài lòng, hai con quỷ nước đều thở phào nhẹ nhõm.

Sở Hoàn quay sang nhìn Từ Tam: "Chúng ta về trước đã."

Quỷ nước rút về lòng sông, sương mù ven bờ dần tan đi, Sở Hoàn đưa Từ Tam quay về.

Về đến nhà họ Từ, nhìn nét mặt của Từ Tam, mọi người lập tức đoán ra bọn họ đã thất bại, mặt ai nấy đều như màu đất.

Sở Hoàn đi tới bên cạnh bố mình, ghé sát tai nói nhỏ kể lại chuyện vừa rồi, không tìm thấy hồn phách của Từ Tứ, nhưng đã biết nó bị thứ khác đoạt mất.

Cậu cũng nhắc tới con lừa kỳ lạ trong nhà họ Từ.

Sở Trạch Dương nghe xong không nói gì, mở miệng hỏi nhà họ Từ: "Hôm Từ Tứ chết đuối, hoặc mấy ngày trước đó, cậu ta có hành động gì bất thường không?"

"Không có, mọi thứ vẫn như bình thường." Vợ Từ Tứ suy nghĩ một chút rồi trả lời.

"Đúng vậy, Trạch Dương, ông phải nghĩ cách giúp chúng tôi, ông cũng nhìn thằng Tứ lớn lên mà."

Bà cụ Từ kéo tay áo Sở Trạch Dương, ánh mắt lo lắng, trên mặt hiện rõ vẻ sốt ruột.

Sở Trạch Dương: "Có thể giúp thì tôi nhất định sẽ giúp, nhưng tình hình bây giờ mọi người cũng thấy rồi đấy, tôi cũng không có manh mối gì."

"Có phải..."

Bà cụ Từ bỗng quay phắt sang trừng vợ Từ Tứ một cái, khiến cô gái trẻ giật mình hoảng sợ, lo sợ ngậm miệng lại.

Sở Trạch Dương nói: "Tôi sẽ về thỉnh ý Thượng Thần."

"Được được, vậy nhờ ông."

Sở Trạch Dương dẫn Sở Hoàn rời đi. Người tiễn họ là vợ Từ Tam, vì từ lúc trở về từ bờ sông, Từ Tam cứ như bị dọa mất hồn, cả người run lẩy bẩy.

Trên đường về, Sở Hoàn nói: "Bố, chắc chắn họ giấu chuyện gì đó."

Sở Trạch Dương: "Bố biết."

"Chúng ta làm sao bây giờ?"

Sở Trạch Dương liếc thằng con trai đần của mình, nói: "Còn làm sao nữa? Nếu họ đã giấu giếm thì chứng tỏ họ không cần chúng ta giúp."

Sở Hoàn rũ mắt, ngoan ngoãn đáp: "Dạ."

......

"Meow..."

"Mi..."

Hai giờ sáng, khoảng thời gian hoạt động của động vật săn đêm, bên ngoài sân nhà họ Sở vang lên hai tiếng mèo kêu khó nghe.

Sở Hoàn động tai, lập tức bật dậy khỏi giường, linh hoạt như một con mèo hoang, trèo qua cửa sổ nhảy ra ngoài.

Đi vòng qua sân, cậu nhanh chóng nhìn thấy một người đang ngồi xổm ven đường, gọi một tiếng: "Giẻ lau."

Thẩm Lạc Thu bị dọa giật nảy mình, hỏi: "Cậu đi đứng kiểu gì mà không phát ra tiếng thế hả?!"

"Phát ra tiếng là bị bố tớ phát hiện đấy."

Sở Hoàn bày ra vẻ mặt ghét bỏ: "Tiếng mèo kêu của cậu khó nghe quá, lần sau học chó sủa đi."

"Khó nghe chỗ nào? Dễ thương mà, tớ còn biết kêu như mèo con nữa này, mi mi mi nha!"

Sở Hoàn quay đầu nhìn về phía nhà mình, xác nhận không có động tĩnh gì mới nói với Thẩm Lạc Thu: "Đi."

"Khoan đã, cậu còn chưa nói nửa đêm thế này đi làm gì?"

Thẩm Lạc Thu vội vàng đuổi theo, kêu lên: "Nếu là đi ăn trộm thì tớ không tham gia đâu, bị bắt thì mất mặt lắm."

Bình Luận (0)
Comment